Okay. Để tao kể một chút về tình trạng của tao nhé. Tao ở miền Nam, dân Sài Gòn sống nhỏ giờ ở đây. Nhà mặt tiền, nên cái nghiệp ông bà già xưa giờ là làm ăn kinh doanh, buôn bán. Nói chung nhà thì lớn, nhưng lại hơi cũ 1 chút, do chi phí sửa chữa tốn kém, nên gia đình cũng chỉ cố gắng làm gói gém trong ngân sách của mình.
Gia đình vợ tao ko phải gốc Sài Gòn, ông già thì dân Miền Trung (Bình Định) bà già vợ thì người Nam. 2 Bác vào SG cũng từ tay trắng, bao năm bương chải thì giờ cũng có chút cơ ngơi tạm ổn. Như có 1 căn nhà & 1 mẫu đất ở Long An mới mua hồi trước dịch. Tính ra, ông già vợ cũng giỏi vì suốt ngày chỉ nghĩ đến chuyện đi làm, chăm sóc cho gia đình. Còn bà má vợ thì chỉ ở nhà nội trợ thôi.
Ban đầu quen, tao thấy cũng bình thường chẵng sao. Thế nhưng sau khi lấy vợ xong, tao thấy ổng bả có vẻ lên mặt với tao vì nghĩ gia đình họ đang hơn gia đình tao về điểm gì đấy. Xong một lần nhậu, ổng bả nói thẳng với tao như thế này : "Thôi bây giờ, con với vợ ráng mà tích cóp mua nhà mới đi. Chứ nhà ba mẹ không ổn đâu." Hoặc nếu có ở đó thì ráng mà để dành tiền, để mua lại nguyên căn đó luôn, sang sẽ tiền cho ae bạn dì, coi như mua đứt căn đấy. Hy vọng là ở con thôi. Chứ ba mẹ con thì làm lụm bạc cắt mà, sao mà nghĩ tới chuyện đó được." Nghe xong câu đó, tao khá buồn, nhưng vẫn phải giấu đi cảm xúc của mình. Tao ko buồn vì nghĩ mình nghèo hơn, tao buồn vì bản thân mình đã chọn sai gia đình, với cái suy nghĩ khá là nông cạn.
Tao nghĩ về ba mẹ mình. Thật sự là nếu nói về độ giàu thì ổng bả chưa giàu hơn ai đâu. Nhưng tao vẫn rất thương ba mẹ tao. Vì có bao nhiêu là lo hết cho con cái thôi. Thậm chí, tao còn nể ba tao ở chỗ là ổng từng là dân chơi một thời, lúc xưa làm ăn kinh doanh lớn, có cửa tiệm đàng hoàng giờ thì chỉ cho thuê kiếm tiền mỗi tháng thôi. Nghe người khác nói về cha mẹ mình như vậy, tao thật sự ko cam tâm.