Óc chó toàn năng
Bò lái xe
Như tiêu đề bài viết, chẳng hiểu sao những ngày đông khiến cảm xúc t trở nên khó hiểu như gái dẩm mới lớn. Cứ cảm giác thấy thiếu hoặc cái gì đó không ổn trong lòng. Lúc này thì tao chợt nhận thấy đó là sự cô đơn.
Lúc này t lại nhớ về mẹ mình. T vốn dĩ là 1 tk chẳng quan tâm gì đến ai, hiếm khi gọi về nhà nếu chẳng có việc gì. Bạn bè t cũng chỉ xã giao ko liên hệ nếu ko có việc gì, ko đi chơi đâu. Nhưng lúc này chẳng hiểu sao t lại nhớ nhà, nhớ cái hơi ấm trong chăn, giọng nói, khuôn mặt mẹ tao đến vậy. Rất muốn gọi cho bà nhưng lại chẳng biết nói gì, cứ dằn lòng lại.
Muốn chờ đến cuối tuần rồi nói chuyện với bà thật đã, nói trên bờ dưới biển nhưng chắc tựu chung là tuần rồi thế nào, mẹ đi làm ra sao, em có ngoan ko. Vừa mới ở nhà sáng sớm, nói chuyện với mẹ nhưng đã lại rời xa, khăn gói lên lại hà nội. Nói chung thì đây là những cảm xúc dẫm lol của t, viết ra cho khuây khoả, vậy thôi
Lúc này t lại nhớ về mẹ mình. T vốn dĩ là 1 tk chẳng quan tâm gì đến ai, hiếm khi gọi về nhà nếu chẳng có việc gì. Bạn bè t cũng chỉ xã giao ko liên hệ nếu ko có việc gì, ko đi chơi đâu. Nhưng lúc này chẳng hiểu sao t lại nhớ nhà, nhớ cái hơi ấm trong chăn, giọng nói, khuôn mặt mẹ tao đến vậy. Rất muốn gọi cho bà nhưng lại chẳng biết nói gì, cứ dằn lòng lại.
Muốn chờ đến cuối tuần rồi nói chuyện với bà thật đã, nói trên bờ dưới biển nhưng chắc tựu chung là tuần rồi thế nào, mẹ đi làm ra sao, em có ngoan ko. Vừa mới ở nhà sáng sớm, nói chuyện với mẹ nhưng đã lại rời xa, khăn gói lên lại hà nội. Nói chung thì đây là những cảm xúc dẫm lol của t, viết ra cho khuây khoả, vậy thôi