• 🚀 Đăng ký ngay để không bỏ lỡ những nội dung chất lượng! 💯 Hoàn toàn miễn phí!

Thời tiết này khiến tao thấy cô đơn

Như tiêu đề bài viết, chẳng hiểu sao những ngày đông khiến cảm xúc t trở nên khó hiểu như gái dẩm mới lớn. Cứ cảm giác thấy thiếu hoặc cái gì đó không ổn trong lòng. Lúc này thì tao chợt nhận thấy đó là sự cô đơn.

Lúc này t lại nhớ về mẹ mình. T vốn dĩ là 1 tk chẳng quan tâm gì đến ai, hiếm khi gọi về nhà nếu chẳng có việc gì. Bạn bè t cũng chỉ xã giao ko liên hệ nếu ko có việc gì, ko đi chơi đâu. Nhưng lúc này chẳng hiểu sao t lại nhớ nhà, nhớ cái hơi ấm trong chăn, giọng nói, khuôn mặt mẹ tao đến vậy. Rất muốn gọi cho bà nhưng lại chẳng biết nói gì, cứ dằn lòng lại.
Muốn chờ đến cuối tuần rồi nói chuyện với bà thật đã, nói trên bờ dưới biển nhưng chắc tựu chung là tuần rồi thế nào, mẹ đi làm ra sao, em có ngoan ko. Vừa mới ở nhà sáng sớm, nói chuyện với mẹ nhưng đã lại rời xa, khăn gói lên lại hà nội. Nói chung thì đây là những cảm xúc dẫm lol của t, viết ra cho khuây khoả, vậy thôi
 
Như tiêu đề bài viết, chẳng hiểu sao những ngày đông khiến cảm xúc t trở nên khó hiểu như gái dẩm mới lớn. Cứ cảm giác thấy thiếu hoặc cái gì đó không ổn trong lòng. Lúc này thì tao chợt nhận thấy đó là sự cô đơn.

Lúc này t lại nhớ về mẹ mình. T vốn dĩ là 1 tk chẳng quan tâm gì đến ai, hiếm khi gọi về nhà nếu chẳng có việc gì. Bạn bè t cũng chỉ xã giao ko liên hệ nếu ko có việc gì, ko đi chơi đâu. Nhưng lúc này chẳng hiểu sao t lại nhớ nhà, nhớ cái hơi ấm trong chăn, giọng nói, khuôn mặt mẹ tao đến vậy. Rất muốn gọi cho bà nhưng lại chẳng biết nói gì, cứ dằn lòng lại.
Muốn chờ đến cuối tuần rồi nói chuyện với bà thật đã, nói trên bờ dưới biển nhưng chắc tựu chung là tuần rồi thế nào, mẹ đi làm ra sao, em có ngoan ko. Vừa mới ở nhà sáng sớm, nói chuyện với mẹ nhưng đã lại rời xa, khăn gói lên lại hà nội. Nói chung thì đây là những cảm xúc dẫm lol của t, viết ra cho khuây khoả, vậy thôi
không có bướm thì móc bạn chim ra vọc đi trí khôn bạn chó ohoho
 
Như tiêu đề bài viết, chẳng hiểu sao những ngày đông khiến cảm xúc t trở nên khó hiểu như gái dẩm mới lớn. Cứ cảm giác thấy thiếu hoặc cái gì đó không ổn trong lòng. Lúc này thì tao chợt nhận thấy đó là sự cô đơn.

Lúc này t lại nhớ về mẹ mình. T vốn dĩ là 1 tk chẳng quan tâm gì đến ai, hiếm khi gọi về nhà nếu chẳng có việc gì. Bạn bè t cũng chỉ xã giao ko liên hệ nếu ko có việc gì, ko đi chơi đâu. Nhưng lúc này chẳng hiểu sao t lại nhớ nhà, nhớ cái hơi ấm trong chăn, giọng nói, khuôn mặt mẹ tao đến vậy. Rất muốn gọi cho bà nhưng lại chẳng biết nói gì, cứ dằn lòng lại.
Muốn chờ đến cuối tuần rồi nói chuyện với bà thật đã, nói trên bờ dưới biển nhưng chắc tựu chung là tuần rồi thế nào, mẹ đi làm ra sao, em có ngoan ko. Vừa mới ở nhà sáng sớm, nói chuyện với mẹ nhưng đã lại rời xa, khăn gói lên lại hà nội. Nói chung thì đây là những cảm xúc dẫm lol của t, viết ra cho khuây khoả, vậy thôi
Dẩm dái thì đi kiếm gái
 
Khoảnh khắc con người biết đến tình yêu, lòng căm thù cũng luôn thường trực trong lòng họ.
Vậy bình thường mà!!! Ai cũng vậy thôi.
Làm sao người ta có thể biết một điều mà họ đã quên?
Họ chỉ sợ mất những điều họ đang có.
 
Tao không là ai, tao cũng không muốn là ai cả. Thế giới này hoàn toàn vô giá trị ... không có gì còn lại, tất cả chỉ là một nỗi thống khổ
Cũng giống tao, t thấy nhân sinh không như ý, 8,9 phần 10. Con người tồn tại chịu đủ mọi loại cảm xúc, nhưng sau cùng là gì, một nắm bụi. T nghĩ nếu ko phải do việc chúng ta sinh ra và trong quá trình lớn lên tương tác với mọi vật xung quanh tạo ra cảm xúc, trách nhiệm,... thì có lẽ dưới cái khổ của đời chắc người ta kệ mẹ hết, biến mất luôn. Nên cơ bản là từ lúc sinh ra con người ta đã luôn bị gán thêm vào mình 1 lí do để tồn tại tiếp. Vậy nên hết kiếp này t cũng chẳng muốn tiếp tục cái vòng xoáy bất tận hỉ nộ ái ố và đau khổ này nữa.
 
Sửa lần cuối:
Vậy bình thường mà!!! Ai cũng vậy thôi.
Làm sao người ta có thể biết một điều mà họ đã quên?
Họ chỉ sợ mất những điều họ đang có.
Cũng giống tao, t thấy nhân sinh không như ý, 8,9 phần 10. Con người tồn tại chịu đủ mọi loại cảm xúc, nhưng sau cùng là gì, một nắm bụi. T nghĩ nếu ko phải do việc chúng ta sinh ra và trong quá trình lớn lên tương tác với mọi vật xung quanh tạo ra cảm xúc, trách nhiệm,... thì có lẽ dưới cái khổ của đời chắc người ta kệ mẹ hết, biến mất luôn. Nên cơ là từ lúc sinh ra con người ta đã luôn bị gán thêm vào mình 1 lí do để tồn tại tiếp. Vậy nên hết kiếp này t cũng chẳng muốn tiếp tục cái vòng xoáy bất tận hỉ nộ ái ố và đau khổ này nữa.
Vậy nên quá đủ để nhàm chán, quá đủ để từ bỏ.
 
Cũng giống tao, t thấy nhân sinh không như ý, 8,9 phần 10. Con người tồn tại chịu đủ mọi loại cảm xúc, nhưng sau cùng là gì, một nắm bụi. T nghĩ nếu ko phải do việc chúng ta sinh ra và trong quá trình lớn lên tương tác với mọi vật xung quanh tạo ra cảm xúc, trách nhiệm,... thì có lẽ dưới cái khổ của đời chắc người ta kệ mẹ hết, biến mất luôn. Nên cơ bản là từ lúc sinh ra con người ta đã luôn bị gán thêm vào mình 1 lí do để tồn tại tiếp. Vậy nên hết kiếp này t cũng chẳng muốn tiếp tục cái vòng xoáy bất tận hỉ nộ ái ố và đau khổ này nữa.
Vậy nên quá đủ để nhàm chán, quá đủ để từ bỏ.
Từ khi dịch COVID-19 là tự nhiên thấy tôi thay đổi hẳn tư duy cũng như là ý nghĩa của cuộc sống. Trước đó tôi chỉ làm kiếm tiền, ăn chơi nhậu nhẹt. Xong.
Tôi thấy quá nhiều người khổ, quá nhiều người đau. Cả nhà 7-8 người nhốt ở phòng trọ chỉ có vài chai nước lọc và 2-3 gói mì tôm. Và, tất cả những gì họ chỉ là tự mình đi ra bàn ăn một chén cơm, rất đơn sơ phải không. Nhưng mà không được.
Lúc đó, trong trường hợp đó. Nếu là bạn thì bạn sẽ nghĩ gì?
 
Từ khi dịch COVID-19 là tự nhiên thấy tôi thay đổi hẳn tư duy cũng như là ý nghĩa của cuộc sống. Trước đó tôi chỉ làm kiếm tiền, ăn chơi nhậu nhẹt. Xong.
Tôi thấy quá nhiều người khổ, quá nhiều người đau. Cả nhà 7-8 người nhốt ở phòng trọ chỉ có vài chai nước lọc và 2-3 gói mì tôm. Và, tất cả những gì họ chỉ là tự mình đi ra bàn ăn một chén cơm, rất đơn sơ phải không. Nhưng mà không được.
Lúc đó, trong trường hợp đó. Nếu là bạn thì bạn sẽ nghĩ gì?
Cái gì có rồi cũng phải mất, cái gì cũng phải trôi quá. Tôi chỉ biết bấy nhiêu thôi.
 
Cái gì có rồi cũng phải mất, cái gì cũng phải trôi quá. Tôi chỉ biết bấy nhiêu thôi.
Vinh Quang vs Cay Đắng
Thành công vs Thất bại
Hạnh phúc vs Đau khổ
Hưng phấn vs chán chường

Rồi cũng sẽ qua!
Vậy cái gì sẽ tồn tại?
 
Ở mình cho khoẻ, quen với cô đơn th. T tập sống quen vậy rồi. Ở 1 mình thì đéo có thằng nào phản bội lòng tin của mình.
T sống qua 1 thời điểm mà bản thân t dưới đáy cùng, cả nhà t còn quay lưng, trong khi trong lòng bản thân t lúc đó đang cố gắng thầm chống chọi qua, vì, vì gia đình. Nên với tao. Cô đơn nó chẳng tệ lắm, vì t biết bản thân t sợ t sẽ va vào cái vết xe đỗ đó
 
Top