• 🚀 Đăng ký ngay để không bỏ lỡ những nội dung chất lượng! 💯 Hoàn toàn miễn phí!

Thời tiết này khiến tao thấy cô đơn

Từ khi dịch COVID-19 là tự nhiên thấy tôi thay đổi hẳn tư duy cũng như là ý nghĩa của cuộc sống. Trước đó tôi chỉ làm kiếm tiền, ăn chơi nhậu nhẹt. Xong.
Tôi thấy quá nhiều người khổ, quá nhiều người đau. Cả nhà 7-8 người nhốt ở phòng trọ chỉ có vài chai nước lọc và 2-3 gói mì tôm. Và, tất cả những gì họ chỉ là tự mình đi ra bàn ăn một chén cơm, rất đơn sơ phải không. Nhưng mà không được.
Lúc đó, trong trường hợp đó. Nếu là bạn thì bạn sẽ nghĩ gì?
Nếu như t là người gặp hoàn cảnh thì chỉ còn cách là làm cả 3 việc: thứ nhất là tìm mọi cách để để thoát khỏi nó bằng mọi phương pháp t có thể, đăng bài cầu cứu, tìm cách phá khoá sang nhà khác ăn xin,... Lúc này đồng thời nếu các cách trên ko được tâm lý t sẽ cực kì tệ hại, than thân trách phận và chửi đời.

Sau đấy dần dần ko còn ý chí nữa, cố gắng cầm cự đc bao lâu thì cầm cự, chấp nhận và buông xuôi. Đây là nếu như t chỉ có 1 mình. Còn nếu như ở cùng 7,8 người thì chắc cũng sẽ như trên. Chỉ khác là tâm lý lúc các cách thoát khỏi phòng trọ ko được nó không đến mức quá tệ thôi, nhưng cũng sẽ dần buông xuôi vì cơn đói hành hạ sau 1 thời gian dài bị nhốt ko có ai giúp đỡ, ko biết liệu t sẽ làm ra hành động thú vật gì vì cơn đói đến cùng quẫn, đứng trước cái chết vì đói, cái sống trước cái chết đói đó. Hay liệu t sẽ chọn cái chết đói để làm người. T cũng chẳng thể biết.
 
Uh , khi mà trong người đang mệt , đói , kiệt sức thì khó mà có đc những suy nghĩ lạc quan 😉 Tôi nghĩ bạn nên ăn no và tắm bằng nước ấm , sau đó ngủ sớm ^^
Thân thể mệt cũng không để tinh thần mệt. Nay thấy bài của @Óc chó toàn năng lâm li bi đát quá. Cái tên 1 kiểu mà nội dung bài viết 1 kiểu nên vào trêu chút chứ có gì đâu :sweet_kiss:
 
Ở mình cho khoẻ, quen với cô đơn th. T tập sống quen vậy rồi. Ở 1 mình thì đéo có thằng nào phản bội lòng tin của mình.
T sống qua 1 thời điểm mà bản thân t dưới đáy cùng, cả nhà t còn quay lưng, trong khi trong lòng bản thân t lúc đó đang cố gắng thầm chống chọi qua, vì, vì gia đình. Nên với tao. Cô đơn nó chẳng tệ lắm, vì t biết bản thân t sợ t sẽ va vào cái vết xe đỗ đó
Trước t cũng chẳng cảm thấy gì đâu, chẳng suy nghĩ gì cả, nhưng tự nhiên đợt này về nhà lại t lại có cảm giác này
 
Nếu như t là người gặp hoàn cảnh thì chỉ còn cách là làm cả 3 việc: thứ nhất là tìm mọi cách để để thoát khỏi nó bằng mọi phương pháp t có thể, đăng bài cầu cứu, tìm cách phá khoá sang nhà khác ăn xin,... Lúc này đồng thời nếu các cách trên ko được tâm lý t sẽ cực kì tệ hại, than thân trách phận và chửi đời.

Sau đấy dần dần ko còn ý chí nữa, cố gắng cầm cự đc bao lâu thì cầm cự, chấp nhận và buông xuôi. Đây là nếu như t chỉ có 1 mình. Còn nếu như ở cùng 7,8 người thì chắc cũng sẽ như trên. Chỉ khác là tâm lý lúc các cách thoát khỏi phòng trọ ko được nó không đến mức quá tệ thôi, nhưng cũng sẽ dần buông xuôi vì cơn đói hành hạ sau 1 thời gian dài bị nhốt ko có ai giúp đỡ, ko biết liệu t sẽ làm ra hành động thú vật gì vì cơn đói đến cùng quẫn, đứng trước cái chết vì đói, cái sống trước cái chết đói đó. Hay liệu t sẽ chọn cái chết đói để làm người. T cũng chẳng thể biết.
Lúc đó có cả 3 thế hệ trong phòng trọ. Và họ thật sự là tuyệt vọng. Không tiền, không có ai giúp được hết. Vì đang lockdown.
Và tôi chỉ có thể làm hết sức mình là không báo họ bị COVID-19. Suy nghĩ rằng thà họ được ở bên nhau còn hơn là vào trong kia rồi không ai biết ai. Lay lắt cho họ gạo mắm…
Rồi cũng qua !
 
Lúc đó có cả 3 thế hệ trong phòng trọ. Và họ thật sự là tuyệt vọng. Không tiền, không có ai giúp được hết. Vì đang lockdown.
Và tôi chỉ có thể làm hết sức mình là không báo họ bị COVID-19. Suy nghĩ rằng thà họ được ở bên nhau còn hơn là vào trong kia rồi không ai biết ai. Lay lắt cho họ gạo mắm…
Rồi cũng qua !
Cứ ở bên gia đình của mình là ổn nhất.
 
Lúc đó có cả 3 thế hệ trong phòng trọ. Và họ thật sự là tuyệt vọng. Không tiền, không có ai giúp được hết. Vì đang lockdown.
Và tôi chỉ có thể làm hết sức mình là không báo họ bị COVID-19. Suy nghĩ rằng thà họ được ở bên nhau còn hơn là vào trong kia rồi không ai biết ai. Lay lắt cho họ gạo mắm…
Rồi cũng qua !
Thật sự là m đã làm đúng, công đức vô lượng, họ vẫn đầy đủ cả chứ. Mừng cho m và mừng cho họ là đã gặp m
 
Hehehe. T có cho khoảng 30-40 người bị.
Hên cho tôi là không ai có sao. Giờ vẫn còn ăn nhậu được 🤣🤣🤣
Thế thì tốt quá, mừng cho m. Nhớ tập luyện thể thao thêm là với âm đức m tích lũy đc như trên thì t nghĩ là m sẽ sống rất trường thọ đấy
 
Như tiêu đề bài viết, chẳng hiểu sao những ngày đông khiến cảm xúc t trở nên khó hiểu như gái dẩm mới lớn. Cứ cảm giác thấy thiếu hoặc cái gì đó không ổn trong lòng. Lúc này thì tao chợt nhận thấy đó là sự cô đơn.

Lúc này t lại nhớ về mẹ mình. T vốn dĩ là 1 tk chẳng quan tâm gì đến ai, hiếm khi gọi về nhà nếu chẳng có việc gì. Bạn bè t cũng chỉ xã giao ko liên hệ nếu ko có việc gì, ko đi chơi đâu. Nhưng lúc này chẳng hiểu sao t lại nhớ nhà, nhớ cái hơi ấm trong chăn, giọng nói, khuôn mặt mẹ tao đến vậy. Rất muốn gọi cho bà nhưng lại chẳng biết nói gì, cứ dằn lòng lại.
Muốn chờ đến cuối tuần rồi nói chuyện với bà thật đã, nói trên bờ dưới biển nhưng chắc tựu chung là tuần rồi thế nào, mẹ đi làm ra sao, em có ngoan ko. Vừa mới ở nhà sáng sớm, nói chuyện với mẹ nhưng đã lại rời xa, khăn gói lên lại hà nội. Nói chung thì đây là những cảm xúc dẫm lol của t, viết ra cho khuây khoả, vậy thôi
@Miu Miu Tây Bắc
 
Top