• 🚀 Đăng ký ngay để không bỏ lỡ những nội dung chất lượng! 💯 Hoàn toàn miễn phí!

Đạo lý Tất cả các trường phái triết học/ hệ tư tưởng tiêu biểu trên thế giới

Triết học và Trí tuệ (Philosophy and Wisdom)

I. Triết học là gì?

1) Khái quát :


Từ "triết học" (philosophy) theo nghĩa đen là "tình yêu" (philo trong tiếng Hy Lạp) của "hiền triết" (sophia).
Vì vậy, một triết gia là người yêu thích triết học.

Điều này, tất nhiên, để lại cho chúng ta 2 câu hỏi quan trọng:

1) Triết học là gì?
2) Và yêu thích triết học nghĩa là gì?

Ý tưởng về triết học bắt nguồn từ Hy Lạp cổ đại. Người ta nói rằng nhà triết học Pythagoras vào thế kỷ thứ 6 trước Công nguyên là người đầu tiên tự gọi mình là một triết gia - một philosophos hoặc "người yêu thích triết học". Bằng cách tự gọi mình như vậy, ông không tuyên bố mình là người khôn ngoan. Thay vào đó, ông chỉ đơn giản nói rằng ông là người coi trọng hoặc yêu quý triết học.

Sau đó, nhà triết học Plato, sống vào thế kỷ thứ 5 trước Công nguyên, đã khám phá sâu hơn những ý tưởng này. Trong một văn bản gọi là Symposium, Plato tuyên bố rằng một triết gia là người "nằm giữa người khôn ngoan và kẻ ngu dốt". Nói cách khác, một triết gia quan tâm đến triết học nhưng cũng biết rằng họ không biết (chúng ta sẽ thấy ngày mai Plato đã bị ảnh hưởng bởi Socrates, thầy của ông như thế nào).

Một cách chính xác, thuật ngữ "philosophy" có nghĩa là "tình yêu với sự khôn ngoan" (love of wisdom).

Theo nghĩa rộng, triết học là một hoạt động mà con người thực hiện khi họ tìm cách hiểu các chân lý cơ bản về chính mình, thế giới mà họ đang sống, và mối quan hệ của họ với thế giới và với những người khác.

2) Tư duy khôn ngoan, sống khôn ngoan

Các triết gia mà chúng ta sẽ khám phá trong những ngày tới có những cách tiếp cận khác nhau đối với câu hỏi triết học là gì và làm thế nào để chúng ta có thể trở nên khôn ngoan.

Một số triết gia thực tế hơn, tập trung nhiều hơn vào những gì chúng ta làm.

Những người khác mang tính lý thuyết hơn và vật lộn với những câu hỏi về những gì chúng ta biết.

Trong khóa học này, chúng ta sẽ khám phá cả hai loại câu hỏi. Chúng ta sẽ xem xét làm thế nào chúng ta có thể tư duy khôn ngoan hơn và làm thế nào chúng ta có thể sống khôn ngoan hơn.

Ở khía cạnh học thuật, triết học cũng tương tự như vậy. Những người nghiên cứu triết học thường xuyên đặt ra, trả lời và tranh luận cho các câu trả lời về những câu hỏi cơ bản nhất của cuộc sống. Để làm cho sự theo đuổi này trở nên có hệ thống hơn, triết học học thuật thường được chia thành các lĩnh vực nghiên cứu chính.

II. Các lĩnh vực nghiên cứu chính.

1)Siêu hình học

Ở cốt lõi, nghiên cứu siêu hình học là nghiên cứu về bản chất của thực tại, những gì tồn tại trong thế giới, bản chất của chúng, và cách chúng được sắp xếp. Trong siêu hình học, các triết gia đặt ra các câu hỏi như:

  • Có Thượng đế hay không?
  • Sự thật là gì?
  • Con người là gì? Điều gì làm cho một người vẫn là họ qua thời gian?
  • Thế giới chỉ bao gồm vật chất hay không?
  • Con người có tâm trí không? Nếu có, tâm trí liên quan đến cơ thể như thế nào?
  • Con người có ý chí tự do không?
  • Điều gì làm cho một sự kiện gây ra một sự kiện khác?

2) Nhận thức luận

Nhận thức luận là ngành nghiên cứu về tri thức. Nó chủ yếu quan tâm đến việc chúng ta có thể biết gì về thế giới và làm thế nào để biết điều đó. Những câu hỏi thường gặp trong nhận thức luận bao gồm:

  • Tri thức là gì?
  • Chúng ta có biết điều gì không?
  • Làm thế nào chúng ta biết những gì mình biết?
  • Chúng ta có thể biện minh khi khẳng định biết một số điều hay không?

3) Đạo đức học

Nghiên cứu đạo đức thường liên quan đến những gì chúng ta nên làm và những gì là tốt nhất để làm. Khi đối mặt với những vấn đề này, các câu hỏi lớn hơn về điều gì là tốt và đúng sẽ nảy sinh. Các nhà đạo đức học cố gắng trả lời những câu hỏi như:

  • Điều gì là tốt? Điều gì làm cho hành động hay con người trở nên tốt?
  • Điều gì là đúng? Điều gì làm cho một hành động đúng đắn?
  • Đạo đức là khách quan hay chủ quan?
  • Tôi nên đối xử với người khác như thế nào?

4) Logic học

Một khía cạnh quan trọng khác của triết học là các lập luận hoặc lý do được đưa ra cho các câu trả lời đối với những câu hỏi này. Để làm điều đó, các triết gia sử dụng logic để nghiên cứu bản chất và cấu trúc của lập luận. Các nhà logic học đặt ra các câu hỏi như:

  • Điều gì tạo nên lập luận "tốt" hoặc "xấu"?
  • Làm thế nào để chúng ta xác định xem một lập luận cụ thể là tốt hay xấu?

III. Lịch sử triết học


Việc nghiên cứu triết học không chỉ liên quan đến việc hình thành câu trả lời của riêng mình mà còn tìm hiểu cách những người khác trong quá khứ đã trả lời các câu hỏi tương tự. Do đó, một phần quan trọng của triết học là lịch sử của nó, lịch sử của các câu trả lời và lập luận về những câu hỏi này.

Khi nghiên cứu lịch sử triết học, chúng ta khám phá các ý tưởng của những nhân vật nổi tiếng như:


  • Plato
  • Aristotle
  • Aquinas
  • Descartes
  • Locke
  • Hume
  • Kant
  • Nietzsche
  • Marx
  • Mill
  • Wittgenstein
  • Sartre

IV. Các lĩnh vực triết học liên ngành

Điều thường thúc đẩy nghiên cứu triết học không chỉ là các câu trả lời hay lập luận, mà còn là việc xem liệu lập luận có tốt và câu trả lời có đúng không. Ngoài ra, nhiều câu hỏi và vấn đề trong các lĩnh vực triết học khác nhau thường giao nhau và thậm chí hội tụ. Vì vậy, các câu hỏi triết học có thể xuất hiện trong hầu hết mọi ngành học.

Đây là lý do tại sao triết học còn bao gồm các lĩnh vực như:

  • Triết học luật
  • Triết học nữ quyền
  • Triết học tôn giáo
  • Triết học khoa học
  • Triết học tâm trí
  • Triết học văn học
  • Triết học chính trị
  • Triết học nghệ thuật
  • Triết học lịch sử
  • Triết học ngôn ngữ


V. Tóm lại :

Triết học là một cách suy nghĩ về những chủ đề nhất định như đạo đức, tư duy, sự tồn tại, thời gian, ý nghĩa và giá trị. “Cách suy nghĩ” này bao gồm 4 yếu tố: phản ứng, phản chiếu, lý trí và đánh giá lại. Mục đích là làm sâu sắc sự hiểu biết. Hy vọng là thông qua việc làm triết học, chúng ta học cách suy nghĩ tốt hơn, hành động khôn ngoan hơn, và từ đó góp phần cải thiện chất lượng cuộc sống của tất cả chúng ta.
 
7. Phật giáo (tt1)
(Buddhism)

5. Phật Giáo Có Phải Là Một Triết Học Không?

Được tôn trí trọn vẹn trong Tam Tạng Kinh, Giáo Pháp cao siêu đề cập đến những Chân Lý và những sự kiện mà mọi người đều có thể trắc nghiệm và kiểm chứng xuyên qua kinh nghiệm bản thân, Phật Giáo không hề liên quan đến những lý thuyết suông hay những không luận có thể được chấp nhận ngày hôm nay là Chân Lý thâm diệu mà qua ngày sau thì bị loại bỏ như một lầm lẫn.

Đức Phật không truyền dạy một lý thuyết triết học cách mạng, cũng không có ý định sáng tạo một nền khoa học vật lý mới. Bằng những lời lẽ rõ ràng, không thể lầm lẫn, Đức Phật giải thích những gì ở bên trong và những gì ở bên ngoài ta, có liên quan đến sự Giải Thoát, vượt ra khỏi mọi hình thức khổ đau của đời sống và Ngài vạch ra con đường.

Đức Phật cũng không truyền dạy tất cả những điều mà Ngài biết.
Ngày kia, trong cụm rừng nọ, Đức Phật bốc lên một nắm lá và dạy:

“Này các Tỳ Khưu, những điều mà Như Lai dạy các con có thể sánh với nắm lá này, còn những điều mà Như Lai không dạy cũng như tất cả lá trong rừng.”

Đức Phật chỉ dạy những điều mà Ngài xét là cần thiết để gội rửa, Thanh lọc Tâm, và không bao giờ bàn đến các vấn đề không liên quan đến nhiệm vụ cao cả của Ngài.

Mặc dầu vậy, trên nhiều điểm, Ngài đã đi trước các học giả và các nhà khoa học hiện đại:

- Heraclitus (500 năm trước D.L.) tin rằng tất cả đều trôi chảy (pante rhei) và vũ trụ luôn luôn đang trở thành. Ông dạy rằng không có cái chi trường tồn, mọi vật đều đang trở thành cái gì khác. Chính ông đã thốt ra câu nói trứ danh: “Không thể bước hai lần lên cùng một chỗ trên dòng suối”.

- Pythagore (532 trước D.L.) dạy thuyết chuyển sinh linh hồn. Descartes(1596 -1650) chủ trương cần phải quan sát mọi hiện tượng trên nền tảng của sự hoài nghi hợp lý.

- Spinoza (1632-1677) vừa chấp nhận có thực thể trường tồn vừa lập luận rằng tất cả những hình thức tồn tại đều tạm bợ nhất thời. Theo triết gia này, muốn diệt trừ đau khổ phải tìm ra một nguồn kiến thức không đổi thay, không xê dịch, trước sau như một, trường tồn, vĩnh cửu.

- Berkeley (1685-1776) cho rằng cái được gọi nguyên tử chỉ là một giả định của siêu hình học.

- Hume (1711-1776) phân tách phần tâm linh của con người và kết luận rằng đó chỉ là những trạng thái tinh thần luôn luôn biến chuyển.

- Theo Hegel (1770-1831): “Toàn thể hiện tượng là sự đang trở thành”.

- Schopenhauer (1788-1860), trong quyển “Thế Gian Xem Như Ý Chí và Tư Tưởng” diễn tả Chân Lý về sự đau khổ và nguồn gốc của nó theo lối Tây phương.

- Henri Bergson (1859-1941) chủ trương thuyết Vô Thường và nhấn mạnh giá trị của trực giác.

- William James (1842-1910) đề cập đến luồng tâm như một dòng nước và phủ nhận một linh hồn trường cửu.

Trên 2.500 năm về trước, Đức Phật đã dạy những Chân Lý Vô Thường (Anicca), Khổ (Dukkha) và Vô Ngã (Anatta).

Giáo Huấn mà Đức Phật truyền dạy, dầu có tánh cách luân lý hay triết lý, là để học hỏi, thực hành, và trên tất cả, là để Chứng Ngộ bằng Trí Tuệ trực giác “Giáo Pháp như chiếc bè đưa ta qua đại dương của cuộc sống”.

Vậy, một cách chính xác, Phật Giáo không phải là một triết học vì Phật Giáo không phải chỉ là: “Sự yêu chuộng Trí Tuệ, lòng ham thích thúc đẩy đi tìm Trí Tuệ” (Webster’s Dictionary).

Phật Giáo cũng không phải là “một lối giải thích căn cứ trên lý thuyết, cái không bao giờ cũng được biết (như trong siêu hình học) hay cái được biết không rành mạch (như trong triết học, luân lý hay chính trị)”.

Nếu hiểu triết học là “nghiên cứu, học hỏi, không phải chỉ một vài sự kiện riêng biệt mà đặc tính căn bản của thế gian trong đó ta đang sống và cuộc sống đáng cho ta sống trong thế gian này” thì Phật Giáo có thể gần với triết học, nhưng Phật Giáo hàm súc hơn nhiều.

Triết học đại để quan tâm đến sự hiểu biết và không chú ý đến phần thực hành, trong khi đó Phật Giáo đặc biệt đặt trọng tâm trên phần thực hành và Chứng Ngộ.
 
Sửa lần cuối:
7. Phật giáo (tt2)
(Buddhism)

6. Phật Giáo Có Phải Là Một Tôn Giáo Không?

a) Giáo sư Rhys Davids viết: “Religion (Tôn giáo) là gì?


Như người ta biết rõ, danh từ Religion (Tôn giáo) không có trong những sinh ngữ không liên quan đến tiếng Anh và căn nguyên của chữ này vẫn còn bất định.

Trong một đoạn, Cicero phân tách danh từ này làm hai phần, dẫn xuất từ “re” và “lego” và định nghĩa Religion (Tôn giáo) là sự lặp lại nhiều lần những câu kinh, câu chú. Một lối giải thích khác, dẫn suất từ “re” và “lego” chủ trương rằng ý nghĩa đầu tiên là liên kết, trói buộc, là sự hàn gắn, dính liền (chắc chắn đó là sự nối liền với Thần Linh).

Lối giải thích thứ ba, dẫn xuất từ “lex”, là sự ẩn náu trong luật pháp, là sự thận trọng đặt tâm linh vào khuôn khổ”.


b) Phật giáo có phải là tôn giáo ?

Theo lối định nghĩa thông thường, một cách chính xác, Phật Giáo không phải là một Tôn giáo (Religion) bởi vì Phật Giáo không phải là “một hệ thống tín ngưỡng và tôn sùng lễ bái”, trung thành với một Thần Linh siêu nhiên.

Phật Giáo không đòi hỏi nơi tín đồ một đức tin mù quáng. Do đó một niềm tin tưởng suông không thể có chỗ đứng. Thay vào đó là lòng tín nhiệm căn cứ trên sự hiểu biết.

Trước khi đắc Quả Dự Lưu (Tu Đà Hoàn) người Phật Tử lắm lúc còn hoài nghi Đức Phật, hoặc Giáo Pháp hoặc Tăng Đoàn. Đến khi thành đạt Đạo Quả cao thượng ấy rồi thì mọi hình thức hoài nghi hoàn toàn chấm dức và hành giả mới thật sự bước theo chân Đức Phật.

Niềm tin mà người Phật Tử đặt nơi Đức Phật cũng giống như niềm tin mà bệnh nhân đặt nơi một lương y trứ danh hay của trò đặt nơi thầy. Mặc dầu tìm nương tựa nơi Đức Phật và tôn trọng Ngài là vị hướng đạo Vô Thượng, là thầy dắt dẫn trên Con Đường Trong Sạch (Thanh Tịnh Đạo), người Phật Tử không quy phục mù quáng như kẻ nô lệ, không tin rằng chỉ quy y Tam Bảo hay chỉ có đức tin suông nơi Tam Bảo mà mình có thể trở nên trong sạch.

Không ai, dầu là Đức Phật đi nữa, có đủ quyền lực để gội rửa bợn nhơ của người khác. Nói một cách chính xác, không ai có thể rửa sạch, cũng không ai có thể làm hoen ố người khác. Đức Phật là vị Tôn Sư có thể giúp đỡ bằng cách vạch ra Con Đường, nhưng chính ta phải lãnh lấy nhiệm vụ gội rửa thân tâm của chúng ta.

Trong kinh Pháp Cú, Đức Phật có dạy:

“Chỉ có ta làm điều tội lỗi, chỉ có ta làm cho ta Ô Nhiễm.
Chỉ có ta tránh điều tội lỗi, chỉ có ta gội rửa cho ta.
Trong sạch hay Ô Nhiễm là tự nơi ta.
Không ai có thể làm cho người khác trở nên trong sạch”.
(Câu 145)

Người Phật Tử không làm nô lệ cho một quyển sách hay một cá nhân, cũng không hy sinh tự do tư tưởng của mình khi bước theo dấu chân của Đức Phật. Người Phật Tử hoàn toàn tự do thực hiện ý chí, mở mang kiến thức và phát triển Trí Tuệ cho đến ngày chính mình đắc Quả Phật, bởi vì khả năng trở thành Phật nằm bên trong tất cả mọi chúng sanh.

Lẽ dĩ nhiên, người Phật Tử nhắc lại Phật Ngôn như những Chân Lý bất di dịch, nhưng chính Đức Phật dạy phải nên luôn luôn suy gẫm, không nên nhắm mắt tin càng.

Sự Chứng Ngộ có thể có trong hiện tại không phải là tiêu chuẩn Chân Lý duy nhất trong Phật Giáo. Điểm then chốt là Chánh Kiến (sammā-diṭṭhi), sự hiểu biết thuần lý.

c) Đức Phật khuyên dạy người đi tìm Chân Lý không nên chấp nhận điều gì chỉ vì một người đáng tin cậy đã nói như vậy mà phải suy luận kỹ càng và thận trọng xét đoán để biết rõ điều nào là đúng, điều nào sai.

Ngày nọ, dân xứ Kesaputta, thường được gọi là người Kālāma, bạch với Đức Phật rằng có nhiều vị Tu Sĩ và nhiều Bà La Môn đến đây giảng đạo. Người nào cũng khuyến dụ dân chúng chỉ nên tin Giáo Lý của mình, không nên tin lời dạy của các vị Tu Sĩ khác. Rốt cùng, người dân không còn biết tin ai.

“Đúng như vậy, này hỡi người Kālāma, các con hoài nghi là phải, các con ngờ vực là phải. Trong trường hợp khả nghi thì sự ngờ vực phát sanh”.

Đức Phật dạy như vậy và khuyên nhủ người Kālāma như sau - và đây là những lời khuyên mà người theo chủ nghĩa duy lý hiện đại có thể áp dụng giống như các vị Đạo Sĩ hoài nghi thời xưa:

“Hãy đến đây, người Kālāma!

1. Không nên chấp nhận điều gì chỉ vì nghe nói lại (tỷ như nghĩ rằng ta đã nghe điều này từ lâu).

2. Không nên chấp nhận điều gì chỉ vì tập tục cổ phong truyền lại như thế (tỷ như nghĩ rằng điều này đã được truyền lại từ bao nhiêu thế hệ).

3. Không nên chấp nhận điều gì chỉ vì có lời đồn đãi như vậy (tỷ như tin lời người khác mà không suy xét).

4. Không nên chấp nhận điều gì chỉ vì điều ấy đã được ghi trong kinh sách. Không nên chấp nhận điều gì chỉ vì mình đã ức đoán như vậy.

5. Không nên chấp nhận điều gì chỉ vì mình suy diễn như vậy. Không nên chấp nhận điều gì theo bề ngoài.

6. Không nên chấp nhận điều gì chỉ vì điều ấy hợp với thành kiến của mình.

7. Không nên chấp nhận điều gì chỉ vì điều ấy hình như có thể chấp nhận được (tỷ như nghĩ rằng điều này phải được chấp nhận).

8. Không nên chấp nhận điều gì chỉ vì nghĩ rằng vị Tu Sĩ thốt ra điều này đã được ta kính trọng từ trước (và như vậy, lời nói phải được chấp nhận).

- Tuy nhiên, khi tự các con hiểu rõ rằng - những điều này không hợp luân lý, những điều này đáng được khiển trách, những điều này bị các bậc Thiện Trí Thức cấm đoán, nếu thực hiện những điều này sẽ bị phá sản và phiền muộn - thì hẳn các con phải từ bỏ, không nên làm điều ấy.

- Khi tự các con hiểu rõ rằng - những điều này hợp luân lý, những điều này không đáng bị khiển trách, những điều này được các bậc Thiện Trí Thức tán dương, nếu thực hiện những điều này sẽ được an vui hạnh phúc - thì hẳn các con phải hành động đúng như vậy”.

Phật Ngôn này được dạy trên 2.500 trước đây, nhưng vẫn còn mãnh lực và hiệu năng cho đến thời đại văn minh của thế kỷ hai mươi. Đức Phật dạy các đệ tử nên tìm Chân Lý chớ không nên chỉ nghe qua là tin liền, dù người nói có nhiều uy tín đi nữa.

---
Về sau, Kinh Jñānasāra-samuccaya lặp lại lời khuyên này với những lời lẽ khác và cho một ví dụ quen thuộc với đời sống hàng ngày:

“Tāpāc chedāc ca nikasat svarnam iva panditaih Parikshhya blikshavo grāhyam madvaco na tu gauravāt”. “

Cũng như người thợ bạc sáng suốt thử vàng bằng cách đốt lên, cắt và cọ xát trên hòn đá để thử vàng, cùng thế ấy, con chấp nhận những lời của Như Lai sau khi thận trọng xét đoán chớ không phải chỉ vì tôn kính Như Lai”.


Đức Phật khuyên dạy hàng tín đồ nên tìm Chân Lý chớ không nên chỉ nghe qua là tin liền, dầu người nói có nhiều uy tín đi nữa.

d) Có hay không một hình thức tôn thờ hay lễ bái tượng Phật hay những Thần tượng tương tự?

Bây giờ, đã chấp nhận rằng không có đức tin mù quáng trong Phật Giáo, vậy có hay không một hình thức tôn thờ hay lễ bái tượng Phật hay những Thần tượng tương tự?

Người Phật Tử không cầu xin một ân huệ vật chất hay tinh thần nào khi đảnh lễ tượng Phật, mà chỉ bày tỏ lòng tôn kính ngưỡng mộ của mình đến lý tưởng siêu việt mà bức tượng tiêu biểu.

Người Phật Tử quỳ trước tượng Phật, dâng bông và dâng hương, không phải dâng đến bức tượng bằng đá, bằng gỗ, hay bằng giấy, mà là đến Đức Phật mà bức tượng là tượng trưng Ngài. Dâng bông, quỳ lạy, là biểu hiện ra bên ngoài niềm tri ân vô hạn sâu kín trong lòng. Cùng lúc ấy người Phật Tử suy gẫm về hồng đức của Đức Thế Tôn và tánh cách Vô Thường của Vạn Pháp, xuyên qua những cánh hoa sớm nở tối tàn. Người Phật Tử hiểu biết tạo cho mình cảm tưởng đang tôn kính quỳ trước mặt Đức Phật và nhờ đó phát sanh nguồn cảm hứng thúc giục mình noi gương lành trong sạch của Ngài.

Đề cập đến các pho tượng triết gia trứ danh, bá tước Kaiserling, viết:

“Trên thế gian này tôi không biết còn cái gì vĩ đại hơn là chân dung của Đức Phật. Đây là sự thể cách hóa toàn hảo một giá trị tinh thần trong thế gian hữu hình”.

Người Phật Tử cũng đảnh lễ cây Bồ Đề, nhưng không phải để tỏ lòng tôn sùng thờ phượng cái cây, mà xem đó là chỉ tượng trưng của sự Giác Ngộ. Dầu có nhiều nghi thức lễ bái trong các buổi lễ, người tín đồ Phật Giáo không tôn sùng Đức Phật như một Thần Linh. Tượng Phật, cây Bồ Đề và các hình thức lễ bái không phải tuyệt đối cần thiết, nhưng rất hữu ích, vì giúp người hành lễ tập trung tư tưởng vào đối tượng trong sạch.

Người trí thức thuần thục có thể khỏi phải nhờ đến những phương tiện ấy để gom tâm Quán Tưởng và hình dung Đức Phật. Người Phật Tử lễ bái Đức Phật để bày tỏ lòng tri ân ngưỡng mộ của mình đối với Ngài.

e) Điều Đức Phật mong muốn không phải là người tín đồ phải phục tùng vâng lời, mà nghiêm chỉnh thực hành Giáo Huấn của Ngài.

Trước giờ Đại Níp-bàn (Niết Bàn) của Đức Phật, nhiều vị đệ tử đến đảnh lễ Ngài. Nhưng có một vị không đến, ở luôn trong tư thất, chuyên chú Hành Thiền.

Khi câu chuyện được bạch lại Đức Phật, Ngài cho vời vị Tỳ Khưu đến và hỏi lý do về sự vắng mặt này.

Vị Tỳ Khưu bạch rằng:

“Bạch hóa Đức Thế Tôn, con được biết rằng Đức Thế Tôn sẽ nhập diệt trong ba tháng nữa và con nghĩ rằng hình thức tôn sùng Ngài tốt đẹp nhất là đắc Quả Vô Sanh (A La Hán) trước ngày ấy”.

Đức Phật ngợi khen thái độ cao quý của nhà Sư chân thành và cần mẫn như sau:

“Lành thay! Lành thay! Ai thương Như Lai hãy cố gắng noi gương vị Tỳ Khưu này.
Người tôn kính Như Lai nhất là người thực hành đúng Giáo Huấn của Như Lai nhất”.

Trong một dịp khác Đức Phật dạy:

“Người nào thấy Giáo Pháp (Dhamma) là thấy Như Lai”.

Một đặc điểm khác nên được ghi nhận trong nghi lễ tụng niệm Phật Giáo: Câu kinh không phải là lời thỉnh nguyện, cũng không phải là lời cầu xin chuyển đạt một nguyện vọng. Dầu ta có bỏ hết thì giờ để cầu xin cũng không được gì. Đức Phật không khi nào và không thể nào ban bố những ân huệ cho người cầu nguyện. Để được cứu rỗi người Phật Tử không nên cầu nguyện mà phải nhận lãnh trách nhiệm, cố gắng trau dồi Đức Hạnh, kiên trì tu tập để tự Thanh lọc và thành tựu Giải Thoát.

Không nên lệ thuộc người khác mà phải nương nhờ nơi mình, tự mình cố gắng. Đức Phật dạy:

“Tumhechi kiccam atappam akkhatar tathagata”
“Các con phải cố gắng, các đấng Như Lai chỉ là những vị Thầy”.


Chẳng những cầu nguyện, van xin, là vô ích mà đó còn là thái độ nô lệ tinh thần. Thay vì đọc kinh cầu nguyện, Đức Phật khuyên nên cố gắng Hành Thiền để ghép mình vào kỷ luật, tự kiểm soát, tự Thanh lọc Tâm, và Giác Ngộ. Thiền Tập là liều thuốc bổ cho cả tâm lẫn trí.

f) Trong Phật Giáo không có Thần Linh vạn năng, bắt buộc tín đồ phải sợ hãi cúi đầu vâng lệnh.

Phật Giáo phủ nhận sự hiện hữu của một oai lực Siêu Thế, quan niệm như chúng sanh toàn năng hay có năng lực vô cùng tận. Không có tánh cách thần khải, không có người truyền đạt tin tức và những lời sám của một Thần Linh từ đâu trên cao ban xuống đến cho con người.

Do đó người Phật Tử không quỳ lụy phục tùng một oai lực siêu nhiên cầm quyền thưởng phạt và kiểm soát định mạng. Bởi vì không tin nơi Thiên khải Thần Linh.
Phật Giáo không đòi hỏi độc quyền nắm Chân Lý và không bài xích bất cứ tôn giáo nào khác. “
Tánh Thiên chấp là kẻ thù tệ hại nhất của tôn giáo”.


Với đức tánh rộng lượng khoan dung của Ngài, Đức Phật hằng khuyên hàng môn đệ không nên giận dữ, bất mãn, hay không vui lòng, nếu có ai nói xấu Ngài, Giáo Pháp của Ngài hay Tăng Đoàn mà Ngài sáng lập. Đức Phật dạy:

“Nếu các con giận dữ, bất mãn, hay không vui lòng, chẳng những các con tự đặt mình vào chỗ hiểm nguy có thể mất cả nền tảng đạo đức tinh thần mà các con còn không thể xét đoán đúng mức lời chỉ trích có giá trị hay không”.

Quả thật là sáng suốt! Để trả lời những điều chỉ trích bất công, vô căn cứ, Đức Phật dạy:

“Cũng như người kia ngửa mặt phun nước miếng lên trời. Nước miếng không hẳn làm dơ trời, mà chỉ rơi xuống người ấy”.

Phật Giáo không ban hành những tín điều buộc người tín đồ phải nhắm mắt tin theo, không có giáo điều buộc phải chấp nhận trước khi suy nghĩ, không có nghi thức dị đoan vô lý và lễ tiết bắt buộc phải thực hành, không có hiến tế và không có ép xác khổ hạnh để gội rửa tâm.

Như vậy, một cách chính xác, không thể gọi Phật Giáo là một tôn giáo bởi vì đây không phải là một hệ thống tín ngưỡng và lễ bái. Phật Giáo cũng không phải là hành động hay hình thức biểu hiện ra ngoài tỏ rằng con người chấp nhận sự hiện hữu của một hay nhiều Thần Linh có năng lực chi phối định mạng mình và mình có phận sự vâng lệnh, phục vụ và tôn sùng.

Karl Marx nói: “Tôn giáo là linh hồn của những điều kiện không có linh hồn, là trái tim của thế gian không có tim, là nha phiến của dân chúng”.

Phật Giáo không phải là một tôn giáo như vậy, bởi vì những quốc gia Phật Giáo đã vươn mình trưởng thành từ trong tổ ấm Phật Giáo, và những tiến bộ văn hóa hiện đại của các quốc gia ấy phần lớn là do ảnh hưởng của Giáo Lý nhà Phật.

Dầu sao, nếu hiểu rằng tôn giáo là Giáo Lý nhìn vào đời sống sâu hơn là lớp vỏ bên ngoài, Giáo Lý nhìn ngay vào bên trong đời sống, thay vì chỉ nhìn trên mặt, Giáo Lý cung hiến cho con người một thái độ sống phù hợp với “cái nhìn sâu xa ấy, Giáo Lý giúp cho những ai cố gắng, có thể đối phó mạnh mẽ với kiếp sinh tồn và trực diện cái chết một cách bình tĩnh và yên lành”, hay một hệ thống giúp Giải Thoát ra khỏi những hình thức đau khổ của đời sống, thì chắc chắn Phật Giáo là tôn giáo của các tôn giáo.
 
Sửa lần cuối:
7. Phật giáo (tt3)
(Buddhism)


7. Phật Giáo và Luân Lý

a) Về Luận Lý


Giáo Lý của Đức Phật có phần luân lý tuyệt hảo dành cho cả bậc Xuất Gia lẫn hàng Cư Sĩ. Tuy nhiên, Phật Giáo không phải chỉ là một hệ thống Giáo Huấn về luân lý thông thường.

Giới (Sīla), hay luân lý, chỉ là giai đoạn sơ khởi, là phương tiện nhằm đưa đến mục tiêu, chớ không phải chính nó là mục tiêu. Mặc dầu “Giới”là tuyệt đối cần thiết, nếp sống Đạo Hạnh riêng rẽ không thể dẫn đến Giải Thoát hay hoàn toàn trong sạch. Vượt lên khỏi Giới là Tuệ (Paññā).

Nền tảng của Phật Giáo là Giới. Tuệ là đỉnh tối cao. Giới với Tuệ đối với hành giả như cặp cánh đối với loài chim. Với người, Tuệ như mắt, Giới như chân. Một trong những danh hiệu của Đức Phật là “Vijjācaraṇa Sampano” - Minh Hạnh Túc - người đầy đủ Tuệ và Đạo Hạnh.

Trong Tứ Thánh Đế (Tứ Diệu Đế), nền tảng của Phật Giáo, ba Đế đầu tiên là phần triết lý, Đế cuối cùng là phần luân lý căn cứ trên triết lý ấy.

Luân lý Phật Giáo không đặt nền tảng trên những lời dạy Thần khải khả nghi, do một Thần Linh truyền lại dưới hình thức sám truyền, cũng không phải là sáng tác khéo léo của một bộ óc kỹ xảo, mà là những quy tắc hợp lý và thực tiễn, căn cứ trên những sự kiện có thể kiểm chứng và trong kinh nghiệm cá nhân.

Theo giáo sư Max Muller, quy tắc Phật Giáo là một trong những quy tắc toàn hảo nhất trên thế gian.

Giáo sư Rhys Davids nói:
“Dầu là Phật Tử hay không Phật Tử, tôi nghiên cứu từng hệ thống tôn giáo lớn trên thế gian, và trong tất cả, tôi không tìm thấy trong tôn giáo nào có cái gì cao đẹp và toàn vẹn hơn Bát Thánh Đạo (Bát Chánh Đạo) của Đức Phật. Tôi chỉ còn có một việc làm là thu xếp nếp sống cho phù hợp với con đường ấy”.

Theo Phật Giáo, có những hành động tốt và xấu, có những hành động không tốt cũng không xấu, và những hành động có khuynh hướng chấm dứt mọi hành động. Hành động tốt rất cần thiết để Giải Thoát, nhưng một khi thành tựu mục tiêu tối thượng rồi thì hành giả đã vượt ra ngoài cái tốt và cái xấu.

Đức Phật dạy: “Những Pháp Chân Chánh (dhamma), hay Thiện Pháp, con cũng nên từ bỏ. Càng phải loại bỏ hơn nữa, những Pháp không Chân Chánh (adhamma), hay Bất Thiện Pháp”.

- Hành động liên quan đến Tham (Lobha), Sân (Dosa) và Si (Moha) là Bất Thiện Pháp. Hành động liên quan đến không tham (alobha), không sân (adosa) và Tuệ (Paññā) là Thiện Pháp.

- Hành động của một vị Vô Sanh (A La Hán), người đã tận diệt mọi Ô Nhiễm, không còn liên quan đến luân lý, bởi vì Ngài đã vượt ra ngoài cái tốt và cái xấu. Như vậy không có nghĩa là Ngài thụ động. Một vị Vô Sanh (A La Hán) vẫn tích cực hoạt động. Nhưng hành động của Ngài hoàn toàn Vị Tha, hướng về sự trợ giúp kẻ khác đi trên con đường mà chính Ngài đã trải qua. Hành động ấy không có khả năng sáng tạo và khác với hành động của người thường, không gây phản ứng, không tạo Nghiệp. Pāli ngữ gọi hành động như vậy là Kiriya (cơ năng, hay hành). Đã là vàng y thì không còn làm cho nó “y” hơn nữa.

Những trạng thái Tâm (Tâm Sở) của bốn loại Tâm Siêu Thế: Sotāpatti (Dự Lưu, Tu Đà Hoàn), Sakadāgāmi (Nhất Lai, Tư Đà Hàm), Anāgāmi (Bất Lai, A Na Hàm) và Arahatta (Vô Sanh, A La Hán), mặc dầu là Thiện (kusalā) không có khuynh hướng tạo Nghiệp mới, trái lại, có chiều hướng chấm dứt dần dần dòng Nghiệp. Trong các loại Tâm Siêu Thế, yếu tố Trí Tuệ (paññā) là quan trọng hơn tất cả, và Trí Tuệ có chiều hướng tiêu diệt Nghiệp Căn. Trong các loại tâm tại thế, Tư (Cố Ý,cetanā) - có chiều hướng tạo Nghiệp - là quan trọng.


b) Vậy, theo Phật Giáo, tiêu chuẩn của luân lý là gì?

Câu giải đáp nằm trong lời Đức Phật dạy Rāhula (La Hầu La):

“Nếu có điều nào con muốn làm, này hỡi Rāhula (La Hầu La), hãy nghĩ như vầy: Điều này có hại cho ta hay cho kẻ khác hay điều này có hại cho kẻ khác và cho ta. Vậy, đó là một hành động xấu, sẽ đem lại sự đau khổ. Con phải hết sức cố gắng tránh làm điều ấy”.

“Nếu có điều nào con muốn làm, này hỡi Rāhula (La Hầu La), hãy nghĩ như vầy: Điều này không có hại cho ta, không có hại cho ai khác, hay điều này không có hại cho ai khác và cho ta. Vậy, đó là hành động tốt, sẽ đem lại hạnh phúc. Hành động ấy, con phải làm, và lặp đi lặp lại nhiều lần”.

Trong vấn đề luân lý, người Phật Tử phải luôn luôn nghĩ đến mình và kẻ khác, luôn cả loài thú.

Trong Kinh Từ Bi (Kanariya Mettā Sutta) Đức Phật dạy:
“Cũng như người mẹ hiền hết lòng bảo bọc đứa con duy nhất của mình, dầu có phải hiểm nguy đến tánh mạng đi nữa, cùng thế ấy, ta hãy luyện Tâm Từ vô lượng vô biên, bao trùm tất cả chúng sanh”.

Kinh Pháp Cú ghi:

“Tất cả đều sợ hình phạt.
Tất cả đều quý trọng đời sống.
Hãy lấy bụng ta suy bụng người
Không nên sát hại, cũng không nên làm tổn thương”.

Muốn hiểu rõ nền luân lý đặc biệt cao thượng của người Phật Tử thuần thành, ta nên đọc cẩn thận các quyển kinh sau đây: Dhammapada, Sigālovāda Sutta, Vyagghapajja Sutta, Mangala Sutta, Mettā Sutta, Parābhava Sutta, Vasala Sutta, Dhammika Sutta, v.v...

Về phương diện luân lý, đó là những lời dạy vô cùng cao đẹp, nhưng cũng chỉ là bước đầu, chớ không phải là mục tiêu của Phật Giáo.

- Theo một lối hiểu, Phật Giáo không phải là một triết lý. Theo một lối hiểu khác, Phật Giáo là triết lý của các triết lý.

- Theo một lối hiểu, Phật Giáo không phải là một tôn giáo. Theo một lối hiểu khác, Phật Giáo là tôn giáo của các tôn giáo.


8. Phật Giáo Là Gì?

- Phật Giáo không phải là một con đường siêu hình, cũng không phải là một con đường nghi thức.

- Phật Giáo không phải là một chủ nghĩa hoài nghi, cũng không độc đoán.

- Phật Giáo không chủ trương rằng đời sống là trường tồn vĩnh cửu, vô thủy vô chung, (thường kiến), cũng không chủ trương rằng sau kiếp sống này không còn gì nữa, chết là hết (đoạn kiến).

- Phật Giáo không dạy lối sống khổ hạnh, cũng không giáo truyền lối sống lợi dưỡng.

- Phật Giáo không bi quan, không lạc quan, nhưng thực tiễn.

- Phật Giáo không tuyệt đối tại thế, cũng không hoàn toàn Siêu Thế.

- Phật Giáo là con đường Giác Ngộ duy nhất.

Danh từ Pāli ngữ gọi Phật Pháp là Dhamma. Đúng căn nguyên, Dhamma có nghĩa là nâng đỡ, hay giữ lại (nâng đỡ người hành động đúng theo quy tắc, hay giữ lại, không để cho người hành động đúng theo quy tắc phải rơi vào những trạng thái đau khổ).

Dhamma, Giáo Pháp, là cái gì thật sự là vậy, là thực tướng, Dhammalà Giáo Lý của thực tế. Dhamma là phương tiện để Giải Thoát ra khỏi mọi hình thức khổ đau. Dhamma chính là sự Giải Thoát. Dầu chư Phật có ra đời hay không, Dhamma (Giáo Pháp) vẫn tồn tại vĩnh cửu. Dhamma (Giáo Pháp) luôn luôn bị che lấp trước cặp mắt Vô Minh của con người, cho đến lúc có một vị Phật ra đời, Chứng Ngộ và truyền bá lại cho thế gian.

“Dầu chư Phật có thị hiện trên thế gian hay không, này các Tỳ Khưu, có một sự kiện, một nguyên tắc nhất định, một định luật thiên nhiên, là :

Tất cả các vật cấu tạo đều Vô Thường (Anicca), Khổ (Dukkha) và tất cả đều không có linh hồn trường cửu (Vô Ngã, Anattā).


Như Lai đã Chứng Ngộ và thấu triệt điều ấy. Như Lai quảng bá, truyền dạy, tuyên bố, xác định, phân tách và chỉ dẫn rành mạch rằng tất cả các vật cấu tạo (hữu lậu) đều Vô Thường, Khổ và Vô Ngã”.

Trong bộ Majjhima Nikāya (Trung Bộ Kinh), Đức Phật dạy:

“Như Lai chỉ dạy một điều: Đau khổ và sự chấm dứt mọi đau khổ”.

Đó là Giáo Lý của thực tế.

Kinh Udāna dạy:

“Này hỡi Tỳ Khưu, cũng như nước của đại dương hùng dũng chỉ có một vị là vị mặn của muối,
Giáo Pháp chỉ có một vị là Giải Thoát (Vimutti)”.


Đó là phương tiện Giải Thoát.

Giáo Pháp cao thượng không phải là cái gì ở ngoài ta, mà hoàn toàn tùy thuộc nơi ta và chỉ do ta Chứng Ngộ.

Do đó Đức Phật dạy:


“Attadīpā viharatha attapaṭisāranā.
Dhammadīpā viharatha, dhammapaṭisaraṇā, n’āñña patisaranā”.

“Hãy ẩn náu nơi chính ta như một hải đảo, xem chính ta là chỗ nương tựa.
Hãy ẩn náu nơi Giáo Pháp như một hải đảo, như chỗ nương tựa. Không nên tìm ẩn náu từ bên ngoài”.

---------
Sơ đồ tóm lược :




kinh tứ diệu đế

Căn bản Phật giáo - Tứ diệu đế & Bát chánh đạo




00.jpg


12 Duyên Sinh - Duyên Khởi


Tài liệu tham khảo thêm :

 
Sửa lần cuối:
8. Ki-tô giáo/ Cơ đốc giáo
(Christianity)
1. Cuộc Đời của Chúa Giê-su Christ

Chúa Giê-su Christ là Con của Đức Chúa Trời và là Đấng Cứu Rỗi của chúng ta. Mọi việc Ngài làm, từ chức vụ phục vụ cho đến cái chết, đều là vì chúng ta.

Sự Ra Đời

Chúa Giê-su là Con của Đức Chúa Trời nhưng Ngài được sinh ra bởi một người phụ nữ trên trái đất. Người phụ nữ trung thành này tên là Mary. Khi Mary sinh ra Chúa Giê-su, nhiều dấu hiệu và thiên thần xuất hiện để những người trung thành có thể tìm thấy Ngài và tỏ lòng kính trọng. Có thể bạn đã từng thấy cảnh này được miêu tả qua các cảnh tượng Giáng sinh.

Tuổi Thơ

Ngay cả khi còn là một thanh niên, Chúa Giê-su đã giảng dạy lời của Đức Chúa Trời. Ở tuổi 12, Chúa Giê-su được tìm thấy "ở trong đền thờ, ngồi giữa các thầy dạy, vừa nghe họ, vừa hỏi họ. Mọi người nghe Ngài đều kinh ngạc về sự hiểu biết và câu trả lời của Ngài" (Lu-ca 2:46-47).

Phép Rửa

Khi Chúa Giê-su bắt đầu chức vụ của mình ở tuổi 30, Ngài đã đi bộ nhiều dặm đến sông Jordan để được rửa tội bởi người anh họ của mình, Giăng Báp-tít, người có thẩm quyền thực hiện phép rửa tội.

Mặc dù Ngài không có tội, nhưng Chúa Giê-su vẫn chịu phép rửa để dạy chúng ta sự vâng phục Đức Chúa Trời, cách đúng đắn để chịu phép rửa và tầm quan trọng của việc chịu phép rửa bởi thẩm quyền đúng đắn.Sau khi Chúa Giê-su chịu phép rửa bằng cách ngâm mình, Đức Chúa Trời phán: “Đây là Con yêu dấu của Ta, ở trong Ngài Ta hài lòng” (Ma-thi-ơ 3:17).

Chức Vụ và Phép Lạ

Chúa Giê-su chữa lành người bệnh, cho người mù thấy và thậm chí khiến người chết sống lại. Quan trọng hơn, Ngài tha thứ tội lỗi cho mọi người. Mặc dù các công việc của Ngài bị coi là hành vi phạm thượng bởi các thầy tế lễ Do Thái, nhưng Chúa Giê-su liên tục nhắc nhở mọi người rằng công việc của Ngài phù hợp với ý muốn của Đức Chúa Trời để "Cha được vinh hiển trong Con" (Giăng 14:13).

Sự Chết trên Thập Tự Giá

Suốt cuộc đời, nhiều người tức giận với Chúa Giê-su vì họ không hiểu Ngài. Ngài dạy những điều xa lạ và thể hiện lòng thương xót đối với những người tội lỗi. Ngài thể hiện sức mạnh đáng kinh ngạc, và một số nhà lãnh đạo dân sự và tôn giáo cảm thấy bị đe dọa bởi ảnh hưởng của Ngài.

Chúa Giê-su bị bắt và sau đó bị đóng đinh trên thập tự giá, hoặc bị giết, điều mà Ngài cho phép để hoàn thành ý muốn của Đức Chúa Trời. “Ta bỏ mạng sống Ta,” Chúa nói, “để Ta lại lấy. Không ai cướp mạng Ta, nhưng Ta tự bỏ đi. Ta có quyền để bỏ đi, và Ta cũng có quyền để lấy lại” (Giăng 10:17-18).

Ngay cả khi Chúa Giê-su bị chính dân tộc của mình giết hại, Ngài vẫn kêu cầu Đức Chúa Trời thương xót họ.

Sự Phục Sinh

Ba ngày sau khi chết, Chúa Giê-su sống lại từ mộ và Chúa phục sinh sớm xuất hiện trước mặt bạn bè và những người theo Ngài. Ngài là người đầu tiên được phục sinh, có nghĩa là linh hồn của Ngài được tái hợp với thể xác hoàn hảo của Ngài sau khi chết. Vì Chúa Giê-su sống lại, nên một ngày nào đó tất cả chúng ta sẽ được phục sinh.

“Vì trong A-đam mọi người đều chết, thì trong Đấng Christ mọi người cũng sẽ được sống lại” (1 Cô-rinh-tô 15:22)

2. Sứ Mệnh của Chúa Giê-su Christ​

Chúa Giê-su Christ là Đấng vĩ đại nhất từng được sinh ra trên trái đất - tấm gương hoàn hảo của chúng ta. Ngài là Chúa của các chúa, Đấng Tạo Hóa, Đấng Cứu Rỗi của chúng ta, và Ngài đã đến thế gian để chúng ta có thể sống với Đức Chúa Trời một lần nữa.

a) Con của Đức Chúa Trời

Chứ Giê-su là con đầu lòng của Đức Chúa Cha trong linh hồn và là con duy nhất của Đức Chúa Trời trong xác thịt. Mẹ trần thế của Ngài, Mary, đã mang thai Ngài trước khi Ngài được sinh ra và nuôi dưỡng Ngài khi Ngài còn ở trên trái đất. Sứ mệnh của Ngài đã được quyết định trước khi thế giới được tạo ra.

Những phép lạ của Chúa Giê-su đã thuyết phục nhiều người rằng Ngài là một nhà tiên tri, nhưng Ngài còn hơn thế nữa. Khi Ngài hỏi các môn đệ của mình: “Các ngươi nói Ta là ai?” Simon Peter trả lời: “Ngài là Đấng Christ, Con của Đức Chúa Trời hằng sống” (Ma-thi-ơ 16:15-16).

b) Thầy Giáo

Chúa Giê-su là thầy giáo vĩ đại nhất từng sống, và Ngài vẫn dạy chúng ta cho đến ngày nay. Ở tuổi 12, Chúa Giê-su đã được tìm thấy đang giảng dạy các thầy giáo trong đền thờ (xem Lu-ca 2:46). Họ kinh ngạc trước kiến thức của Ngài. Chúa Giê-su tiếp tục giảng dạy những bài giảng tuyệt vời suốt cuộc đời mình.

Chúa Giê-su dạy rằng mọi người “để họ có sự sống, và có dư dật” (Giăng 10:10). Chính nhờ đức tin nơi Chúa Giê-su và sự vâng phục những lời dạy của Ngài mà chúng ta có thể sống với Đức Chúa Trời một lần nữa.

c) Gương Mẫu

Chúa Giê-su đã sống một cuộc đời hoàn hảo - không tội lỗi - và cung cấp một tấm gương hoàn hảo để chúng ta sống theo. Tất cả những việc tôn giáo nên được thực hiện nhân danh thánh của Ngài.

Chúa Giê-su không cần phép rửa để rửa sạch bất kỳ tội lỗi nào. Nhưng Ngài đã làm để cho chúng ta thấy rằng phép rửa là cần thiết cho tất cả mọi người “để làm trọn mọi sự công bình” (Ma-thi-ơ 3:15).

Chúa Giê-su cũng là tấm gương hoàn hảo về tình yêu thương. Trong cuộc sống trên trái đất, Ngài quan tâm đến người nghèo, Ngài chữa lành người phong cùi (xem Lu-ca 17:12-19), và Ngài không bao giờ từ chối trẻ nhỏ (xem Ma-thi-ơ 19:13-14). Tình yêu của Ngài là vô tận và sẵn có cho tất cả những ai cần đến nó.

Chúa Giê-su dạy rằng chúng ta phải tha thứ. Ngay cả khi đang chết trên thập tự giá, Chúa Giê-su đã tha thứ cho những người đã giết Ngài.

d) Đấng Cứu Rỗi

Tên tiếng Hê-bơ-rơ của Chúa Giê-su là Jeshua, có nghĩa là “Đấng Cứu Rỗi”. Chúa Giê-su đã hoàn thành vai trò Đấng Cứu Rỗi của mình thông qua sự hy sinh tự nguyện và Sự Phục Sinh của Ngài.

“Vì Đức Chúa Trời yêu thế gian, đến nỗi đã ban Con Một của Ngài.”Giăng 3:16

Trong vườn Ghết-sê-ma-nê, Chúa Giê-su đã cảm nhận được trọng lượng của mọi tội lỗi và nỗi đau mà loài người biết đến. Chúa Giê-su đã chịu khổ vì mọi tội lỗi cho mọi người từng sống.

e) Vai Trò của Chúa Giê-su Christ

Chúa Giê-su Christ là Đấng Cứu Rỗi của thế giới. Khi chúng ta đến với Ngài, Ngài cứu rỗi chúng ta, giúp chúng ta cảm nhận tình yêu của Ngài và mang lại hy vọng cho chúng ta. Vai trò của Ngài là cứu rỗi chúng ta và cung cấp một tấm gương cho chúng ta.

f) Tại sao vai trò của Đấng Christ lại quan trọng?

Hàng triệu người biết về Chúa Giê-su Christ. Liệu việc biết Chúa Giê-su là ai và vai trò của Ngài trong kế hoạch của Cha Thiên Thượng của chúng

3. Kinh Thánh Giáo Dạy Điều Gì?
Kinh Thánh Giáo Dạy Chúng Ta Rằng Suốt Suốt Lịch Sử, Đức Chúa Trời Không Bao Giờ Ngừng Yêu Thương Con Cái Ngài.

a) Kinh Thánh là Lời của Đức Chúa Trời
Kinh Thánh là một bộ sưu tập các sách thánh được viết bởi các tiên tri và sử gia cổ đại. Những tác giả này đã ghi lại mối quan hệ giữa Đức Chúa Trời và dân sự Ngài trong hơn 4.000 năm. Những lời được truyền cảm hứng của họ là những gì chúng ta biết ngày nay là Kinh Thánh.

Theo sau những lời dạy được tìm thấy trong Kinh Thánh giúp chúng ta biết Đức Chúa Trời là ai, học hỏi từ những người tốt đã yêu mến Ngài và hiểu rõ hơn về cách Ngài muốn chúng ta sống.

b) Kinh Thánh Giáo Dạy Về Chúa Giê-su

Chúa Giê-su Christ là Con của Đức Chúa Trời, Đấng đã đến thế gian để cứu chúng ta khỏi tội lỗi, nỗi buồn, sự cô đơn, đau khổ và nhiều hơn nữa.

Chúa Giê-su đã dạy những bài học tuyệt vời về sự phục vụ và tình yêu thương, và thực hiện nhiều phép lạ khi Ngài còn trên trái đất. Trong Kinh Thánh, chúng ta có thể đọc những câu chuyện này và bắt đầu biết cách chúng ta có thể vượt qua những khó khăn với sự giúp đỡ của Chúa Giê-su.

Những bài học trong Kinh Thánh vẫn còn liên quan đến chúng ta ngày nay như trước đây. Cha Thiên Thượng yêu thương của chúng ta sẽ ban phước cho chúng ta khi chúng ta đọc Lời Ngài và cố gắng sống theo đó. Bạn sẽ cảm thấy gần gũi với Đức Chúa Trời hơn khi bạn đọc và học hỏi về tình yêu của Ngài dành cho bạn thông qua vô số bài học Kinh Thánh giúp chúng ta đối mặt với những thách thức hàng ngày.

c) Mười Điều Răn

Trong Kinh Thánh, Đức Chúa Trời đã ban cho dân sự Ngài mười điều răn, hoặc luật pháp, để sống theo. Mười điều răn này yêu cầu chúng ta yêu mến Đức Chúa Trời và đối xử với người khác một cách tôn trọng. Chúng ta không nên nói dối, trộm cắp, giết người hay ngoại tình (xem Xuất Ê-xốt 20). Đức Chúa Trời vẫn mong đợi chúng ta tuân theo Mười Điều Răn ngày nay.

Một luật pháp cao hơn
Trong Tân Ước, Chúa Giê-su đã chỉ cho chúng ta một cách tốt hơn để theo Chúa. Ngài dạy rằng ngoài việc giữ các điều răn, chúng ta cũng phải giữ cho tư tưởng và tấm lòng của mình được thanh sạch. Lõi của đức tin nơi Chúa Giê-su là tuân theo hai điều răn lớn của Ngài - yêu mến Đức Chúa Trời và yêu thương người lân cận như chính mình.
“Các ngươi đã nghe rằng: Ngươi phải yêu người lân cận và ghét kẻ thù. Nhưng Ta nói cùng các ngươi: Hãy yêu kẻ thù nghịch các ngươi.”
(Ma-thi-ơ 5:43-44)

d) Tình Yêu
Quan trọng nhất, Kinh Thánh dạy về tình yêu. Khi chúng ta đọc những câu chuyện về tình yêu trong Kinh Thánh, chúng ta có thể trở nên giống Chúa Giê-su hơn. Chúng ta có thể quan tâm nhiều hơn, phục vụ nhiều hơn và tha thứ nhiều hơn. Chúng ta có thể tìm thấy tình yêu đối với Đức Chúa Trời, người lân cận và thậm chí cả kẻ thù của chúng ta.
“Hãy yêu thương lẫn nhau; vì yêu thương là bởi Đức Chúa Trời.”
I Giăng 4:7

e) Một chứng nhân khác về Chúa Giê-su Christ

Các tín hữu của Giáo Hội Các Thánh Hữu Ngày Sau của Chúa Giê-su Christ cũng tin vào một cuốn sách thánh khác từ Đức Chúa Trời - Sách Mặc Môn.

Giống như Kinh Thánh, nó dạy chúng ta về Chúa Giê-su và giúp chúng ta trả lời một số câu hỏi khó khăn nhất của cuộc sống.

Cùng nhau, Kinh Thánh và Sách Mặc Môn mang lại cho chúng ta sự hiểu biết và tình yêu lớn hơn đối với Đấng Cứu Rỗi của chúng ta.


Jesus Christ Paintings for Sale Singapore | Christian Oil Paintings UK
The Cave of Our Re-Birth | Fr. Dwight Longenecker
How Many Years Ago Was Jesus Christ Crucified | Christian.net
 
8. Ki-tô giáo/ Cơ đốc giáo (tt)
(Christianity)

4. Triết học Cơ Đốc: Cuộc tranh luận tại Pháp thập niên 1930

Từ năm 1931 đến 1935, những cuộc tranh luận quan trọng về bản chất, khả năng và lịch sử của triết học Cơ Đốc đã diễn ra giữa các tác giả nổi bật trong giới triết học và thần học nói tiếng Pháp. Những nhân vật chính bao gồm Etienne Gilson, Jacques Maritain, Maurice Blondel, Gabriel Marcel, Fernand Van Steenberghen và Antonin Sertillanges.

Việc sử dụng thuật ngữ "triết học Cơ Đốc" xuất hiện từ thời kỳ đầu của Cơ Đốc giáo.

Tuy nhiên, thuật ngữ này vẫn mang nhiều mơ hồ, ảnh hưởng đến các nỗ lực xác định bản chất và tính khả thi của triết học Cơ Đốc.

Tầm quan trọng của các cuộc tranh luận thập niên 1930:

- Giải quyết các vấn đề triết học trường tồn, như mối quan hệ giữa đức tin và lý trí, triết học và thần học, cũng như giới hạn của lý trí trước tôn giáo.

- Tham gia của các nhà tư tưởng lớn với nền tảng học thuật phong phú, làm phong phú thêm các ý tưởng và quan điểm trong cuộc tranh luận.

- Gây ảnh hưởng lâu dài đến các cuộc thảo luận triết học hiện đại.

- Các cuộc tranh luận này đã mở đường cho một nền văn học triết học phong phú, giúp các cuộc thảo luận hiện đại về triết học Cơ Đốc thừa hưởng và phát triển thêm từ di sản này.

5. Bối cảnh lịch sử và sự phát triển của các cuộc tranh luận

Sự khởi đầu của thời kỳ hiện đại đã làm xuất hiện nhiều trường phái triết học mới, ngày càng thế tục hóa văn hóa, tổ chức và tư duy.

Những phát triển này đặt ra vấn đề “triết học Cơ Đốc” như một khái niệm rõ ràng, thu hút sự chú ý của nhiều nhà tư tưởng lớn như Pascal, Descartes, Kierkegaard và Maurice Blondel.


Tài liệu Aeterni Patris của Giáo hoàng Leo XIII đã kêu gọi quay lại nghiên cứu Thomas Aquinas, từ đó làm nổi bật vai trò của triết học Thomist như hình thức tiêu biểu của triết học Công giáo. Đồng thời, cuộc khủng hoảng Modernism và tài liệu Pascendi của Giáo hoàng Pius X củng cố vị trí của Thomism trong triết học Công giáo.

Ở Pháp, triết học Cơ Đốc nhận được sự hồi sinh nhờ ảnh hưởng của các nghiên cứu về Thomist, Augustinian và các nhà tư tưởng như Henri Bergson và Maurice Blondel. Thuật ngữ “triết học Cơ Đốc” bắt đầu được sử dụng phổ biến hơn vào đầu thế kỷ 20 và trở thành trung tâm của các cuộc tranh luận chính thức tại hội nghị của Société Française de Philosophie vào tháng 3/1931.

Một số nhân vật đã trình bày quan điểm của mình trước khi tranh luận diễn ra. Emile Bréher bác bỏ ý tưởng về triết học Cơ Đốc trong tác phẩm History of Philosophy và tại các hội thảo ở Bỉ. Ngược lại, Etienne Gilson, Jacques Maritain và Maurice Blondel bảo vệ khái niệm này, với các công trình nghiên cứu về Augustine, Bonaventure và Aquinas.

Chất xúc tác trực tiếp cho cuộc tranh luận là đề xuất của Xavier Leon rằng Gilson và Léon Brunschvicg nên tranh luận về triết học Thomist. Gilson đề nghị mở rộng chủ đề thành “triết học Cơ Đốc” và mời thêm Bréher tham gia. Maritain đứng về phía Gilson, còn Blondel phản đối mạnh mẽ và xuất bản các phản biện.

Trong bốn năm tiếp theo, các cuộc tranh luận mở rộng qua nhiều hội thảo và bài viết trên các tạp chí. Nhiều sách chuyên sâu về triết học Cơ Đốc được xuất bản từ 1931-1933. Tuy các cuộc tranh luận không đạt được sự đồng thuận chung, nhưng đã xác lập rõ ràng lập trường của các trường phái triết học chính liên quan đến chủ đề này.

Triết học Cơ Đốc tiếp tục truyền cảm hứng cho các nghiên cứu triết học, từ các bài thuyết trình hội thảo đến các văn kiện giáo hoàng như Fides et Ratio của John Paul II. Những cuộc tranh luận nhỏ hơn cũng diễn ra trong thập niên 1940-50 giữa các triết gia Tin Lành cải cách, đáng chú ý là tác phẩm The Condition of the Christian Philosopher của Roger Mehl.

6. Các lập trường phản đối triết học Cơ Đốc

a. Tổng quan của Gilson


Etienne Gilson đã phân loại ba lập trường chính phản đối khả năng tồn tại của triết học Cơ Đốc: "thần học luận" (theologism, hay còn gọi là fideism), "duy lý luận" (rationalism) và một số dạng của Tân Kinh viện (Neo-Scholasticism).

1) Thần học luận (Theologism)

Gilson chỉ ra rằng một số nhà thần học thời Trung cổ cho rằng Cơ Đốc giáo loại bỏ triết học, vì:

- Cơ Đốc giáo là học thuyết cứu rỗi và không cần triết học để được cứu rỗi.

- Triết học có thể gây cản trở cho mục đích cứu rỗi.

Quan điểm này cho rằng nơi nào có Cơ Đốc giáo, triết học sẽ không còn cần thiết hoặc thậm chí nguy hiểm.

Gilson sau đó mở rộng quan điểm này trong các tác phẩm như The Spirit of Medieval Philosophy và Christianity and Philosophy, nơi ông tranh luận với ý tưởng của Luther, Calvin và các nhà tư tưởng sau này của họ.

2) Duy lý luận (Rationalism)

Duy lý luận coi triết học Cơ Đốc là mối đe dọa đối với lý tính, cho rằng:

- Triết học là sản phẩm thuần túy của lý trí, và việc kết hợp nó với đức tin là phá hủy bản chất của triết học.

- Thần học dựa trên đức tin (faith), vốn là điều phi lý tính (irrational), nên việc phụ thuộc triết học vào thần học là vi phạm nguyên tắc lý tính.

Các nhà duy lý loại bỏ mọi hệ thống triết học có mối liên hệ với đức tin tôn giáo, vì điều này làm suy yếu sự phát triển tự trị và lý tính của triết học. Quan điểm này cũng áp dụng cho các trường phái triết học hậu-Khai sáng, kể cả những triết gia phê phán thời kỳ Khai sáng nhưng vẫn giữ quan điểm thế tục về triết học.

Gilson cho rằng việc bác bỏ mọi triết học chịu ảnh hưởng của đức tin tôn giáo chỉ là một giả định duy lý không hợp lý. Ông lập luận rằng điều này thực chất đối lập với bản chất thực sự của lý trí.

3) Tân Kinh viện (Neo-Scholasticism)

Mặc dù không hoàn toàn bác bỏ vai trò của đức tin Cơ Đốc, các nhà Tân Kinh viện giữ quan điểm rằng triết học, trong tư cách triết học, chỉ nên dựa trên lý trí:

- Họ đồng ý rằng đức tin và lý trí không mâu thuẫn với nhau, nhưng triết học phải là sản phẩm độc lập của lý trí.

- Nếu triết học tích hợp các yếu tố từ Cơ Đốc giáo, nó sẽ trở thành thần học.

Tân Kinh viện chấp nhận các giả định của duy lý luận về lý trí và triết học, dẫn đến kết luận rằng triết học Cơ Đốc không thể tồn tại vì triết học, về bản chất, phải thuần túy dựa trên lý trí.

Tóm lại, cả ba lập trường trên đều bác bỏ ý tưởng về triết học Cơ Đốc, dù xuất phát từ các quan điểm khác nhau:

- Thần học luận tập trung vào cứu rỗI

- Duy lý luận đề cao lý trí độc lập

- Tân Kinh viện giữ lý trí tách biệt khỏi đức tin.

b. Các quan điểm thần học luận (Fideism)

Vai trò và ảnh hưởng của thần học luận

Không nhà tư tưởng nào thuộc nhóm thần học luận như Gilson mô tả tham gia vào các cuộc tranh luận, ngoại trừ Lev Shestov, người có tác phẩm Athens and Jerusalem (1937) được xem là đại diện cho thần học luận.

Thần học luận đóng vai trò làm đối lập để các nhà tư tưởng khác phản biện. Gilson đã nêu ra một số ví dụ trong lịch sử như Tertullian, Peter Damian, các nhà Franciscan spirituals, tác giả ẩn danh của The Imitation of Christ, Martin Luther, và thảo luận ngắn gọn về Karl Barth.

1) Quan điểm của Karl Barth

Karl Barth có ảnh hưởng lớn trong các nhóm Cơ Đốc giáo Cải cách nói tiếng Pháp, đặc biệt từ thập niên 1940-50, nhưng không nổi bật trong các nhóm Công giáo Pháp khi diễn ra tranh luận.

Barth cho rằng triết học Cơ Đốc không thể tồn tại, vì triết học và mặc khải Cơ Đốc không có điểm chung.

Ông lập luận:

"Nếu nó là triết học (philosophia), thì không phải là Cơ Đốc giáo (christiana), và nếu nó là Cơ Đốc giáo, thì không phải là triết học." (Church Dogmatics, tập 1, trang 6)

2) Quan điểm của Lev Shestov

Lev Shestov, một triết gia hiện sinh Do Thái, đại diện cho thần học luận với hình ảnh đối lập giữa hai loại cây trong Kinh Thánh:

- Cây Sự Sống:
tượng trưng cho đức tin và suy nghĩ được hướng dẫn bởi đức tin.

- Cây Biết Điều Thiện Ác: tượng trưng cho cám dỗ của lý trí và triết học.

3) Shestov cho rằng lý trí và triết học:

- Bỏ qua hoặc hiểu sai các khía cạnh quan trọng của sự tồn tại con người.

- Biến mọi thứ thành hệ thống lý tính toàn diện, làm méo mó tự do của con người và không hiểu được bản thân, Chúa và đức tin.

4) Phê phán Gilson và đề xuất của Shestov

Shestov phê phán Gilson vì cho rằng triết học của ông biến chân lý mặc khải thành chân lý được chứng minh một cách tự nhiên và hiển nhiên.

Ông coi triết học Cơ Đốc của Gilson và các nhà tư tưởng Trung cổ là một dạng lý luận tinh vi và nguy hiểm hơn, giống với các triết học cổ đại và hiện đại.

Shestov đề xuất một “triết học Kinh Thánh” hoặc “triết học Do Thái-Cơ Đốc”:

- Loại bỏ các vấn đề, nguyên tắc, và kỹ thuật của triết học lý tính phương Tây.

- Được định hướng bởi đức tin, chứ không phải lý trí.

c. Các quan điểm theo chủ nghĩa duy lý

Hai nhà triết học nổi bật đại diện cho quan điểm duy lý, nhà sử học triết học Émile Bréhier và nhà triết học duy tâm Léon Brunschvicg, đã tham gia trực tiếp vào các cuộc tranh luận.

Mặc dù cả hai đều phản đối khả năng tồn tại của triết học Cơ Đốc, quan điểm của họ khác nhau ở các giả định cơ bản về lý trí.

Sau khi trình bày quan điểm của mình ở giai đoạn đầu, Bréhier không đưa ra phản hồi nào đối với các luận điểm của những người chỉ trích ông.

Trong tác phẩm Raison et Religion sau này, Brunschvicg quay lại với các vấn đề đó nhưng không đưa ra đóng góp mới. Đến giai đoạn giữa của cuộc tranh luận, các nhà duy lý rút khỏi cuộc thảo luận, khi nó chuyển hướng tập trung vào các vấn đề nội bộ của Cơ Đốc giáo (chủ yếu là nội bộ Công giáo).

1) Quan điểm của Émile Bréhier

Bréhier cho rằng:


“Người ta không thể nói về một triết học Cơ Đốc giống như cách nói về toán học Cơ Đốc hay vật lý Cơ Đốc.”
("Y-a-t’il une philosophie chrétienne?", tr. 162)

Ông sử dụng hai chiến lược chính để đi đến kết luận này.

Quan điểm lý thuyết về triết học và Cơ Đốc giáo:

Bréhier nhấn mạnh rằng lý trí và triết học bắt nguồn từ triết học Hy Lạp, nơi nhấn mạnh việc khám phá "trật tự" (cosmos) trong tự nhiên, thần thánh, và linh hồn. Ông lập luận rằng triết học Cơ Đốc, nếu tồn tại, sẽ phải thừa nhận những nguyên tắc vốn có từ triết học Hy Lạp mà không thực sự thêm bất kỳ điều gì mới.

Hai cách hiểu triết học Cơ Đốc và bác bỏ chúng:

- Trong cách hiểu thứ nhất, triết học Cơ Đốc bị giới hạn bởi giáo điều của nhà thờ (được gọi là "magisterium"). Điều này mâu thuẫn với tính tự trị và độc lập của lý trí trong triết học, do đó, không thể coi là triết học thực sự.

- Trong cách hiểu thứ hai, nếu triết học Cơ Đốc mang lại khái niệm hoặc phương pháp mới, Bréhier lập luận rằng không có trường hợp lịch sử nào chứng minh điều này. Ông phân tích các tác phẩm của Augustinô, Aquinô, và Hegel, cho rằng chúng không thực sự sáng tạo hoặc độc đáo về triết học.


2) Quan điểm của Léon Brunschvicg

Brunschvicg có quan điểm phức tạp hơn nhưng vẫn phủ định sự tồn tại của triết học Cơ Đốc. Ông công nhận rằng Cơ Đốc giáo đã có ảnh hưởng quan trọng đến triết học, nhưng không coi nó là cơ sở để hình thành một triết học đặc biệt.

Triết học tiến hóa từ tôn giáo:

Brunschvicg cho rằng lý trí và triết học ban đầu xuất phát từ tôn giáo, nhưng dần dần tách rời và vượt qua tôn giáo. Triết học không dựa vào mặc khải siêu nhiên mà tìm kiếm sự phát triển của lý trí trong các quá trình lịch sử.

Ba mối quan hệ giữa triết học và Cơ Đốc giáo:

- Nếu một người chủ yếu là triết gia và sau đó là tín đồ Cơ Đốc, đó là triết học nhưng không mang tính Cơ Đốc.

- Nếu một người chủ yếu là tín đồ Cơ Đốc và sau đó là triết gia, đó là tín ngưỡng nhưng không phải triết học.

- Trường hợp hiếm hoi, như Malebranche, có thể được coi là đại diện tiêu biểu của triết học Cơ Đốc, nhưng ngay cả trong trường hợp này, nó vẫn chỉ là một ngoại lệ.

Brunschvicg kết luận rằng triết học Cơ Đốc, nếu tồn tại, phải tìm kiếm giải pháp cho các vấn đề triết học trong chính các giá trị và niềm tin Cơ Đốc. Tuy nhiên, ông cho rằng cách tiếp cận này hạn chế khả năng lý trí và không thể đại diện cho triết học toàn diện.

d. Quan điểm Tân Kinh Viện

Một số triết gia và nhà thần học thuộc trường phái Tân Kinh Viện, đặc biệt từ nhóm Louvain, mặc dù coi triết học Thomist là hệ tư tưởng đúng đắn và toàn diện nhất, lại phản đối việc xem triết học như một nhánh của triết học Kitô giáo.

Họ nhấn mạnh tầm quan trọng của việc duy trì sự phân biệt rõ ràng giữa triết học và thần học — điều mà họ cho là thành tựu cốt lõi của Thomas Aquinas. Triết học, theo họ, phải dựa trên lý trí tự nhiên, không bị ảnh hưởng bởi mặc khải hay đức tin Kitô giáo.

Họ cũng lo ngại việc lý trí của người không tin và người Kitô hữu bị xem là khác nhau, điều này có thể gây khó khăn khi so sánh với các triết học phi Kitô.

Pierre Mandonnet:

Tại cuộc họp năm 1933, ông cho rằng Kitô giáo tuy đã thay đổi thế giới nhưng không ảnh hưởng đến triết học. Ông đồng ý rằng triết học Kitô giáo chỉ có thể được hiểu như sản phẩm cá nhân của những người vừa là triết gia vừa là Kitô hữu, nhưng tác phẩm của họ không thể coi là "triết học Kitô giáo" một cách thực sự.

Léon Noël:

Ông chia triết học thành hai khía cạnh:


Hệ thống triết học phải hoàn toàn dựa trên lý trí và có thể tiếp cận bởi cả những người không tin.

Quá trình phát triển triết học có thể chịu ảnh hưởng bởi Kitô giáo, nhưng điều này không nên xuất hiện trong nội dung triết học chính thức. Kitô giáo có thể định hướng cho nhà triết học, nhưng sản phẩm cuối cùng phải loại bỏ hoàn toàn sự phụ thuộc vào đức tin Kitô.

Fernand Van Steenberghen:

Ông cho rằng cụm từ "triết học Kitô giáo" dễ gây hiểu lầm và nên tránh sử dụng. Ông đề xuất thay thế bằng Triết học Tôn giáo, trong đó có nhánh Triết học Kitô giáo, để nghiên cứu một cách rõ ràng hơn về mối quan hệ giữa triết học và đức tin.

Van Steenberghen cũng phê bình các triết gia Thomist (như Gilson, Maritain, và Sertillanges) vì đã nhập nhằng giữa triết học và thần học, cũng như giữa quan điểm cá nhân của nhà triết học Kitô và phương pháp luận triết học.
 
8. Ki-tô giáo/ Cơ đốc giáo (tt1)
(Christianity)

7. Quan điểm ủng hộ Triết học Kitô giáo

a. Quan điểm của Étienne Gilson

Étienne Gilson lập luận về tính hợp pháp và thực tế lịch sử của triết học Kitô giáo, đồng thời nghiên cứu sâu các thành tựu của triết học Kitô giáo thời Trung Cổ. Ông không ngừng điều chỉnh cách đánh giá của mình về các tác giả quan trọng trong các cuộc tranh luận, từ việc định nghĩa triết học Kitô giáo bằng các công thức của Thánh Augustinô và Thánh Anselm, đến việc thu hẹp phạm vi vào chủ nghĩa Thomism (học thuyết của Thomas Aquinas).

Gilson đối mặt với lập luận của Bréhier:

"Loại triết học Kitô giáo mà ông ấy cho là không thú vị thì có tồn tại, còn loại triết học Kitô giáo ông ấy cho là thú vị nhưng không tồn tại thì lại thực sự tồn tại" (Gilson, Bulletin de la Société française de Philosophie).

Những đóng góp chính của Gilson:
- Lý giải vai trò của đức tin và lý trí
- Gilson khẳng định rằng triết học Kitô giáo không chỉ là một triết học tương thích với đức tin mà còn chịu ảnh hưởng tích cực từ Kitô giáo trong việc hình thành hệ thống triết học của mình.

Ví dụ:
khái niệm "tạo dựng từ hư vô" (creatio ex nihilo), hay ý tưởng về Thiên Chúa là "Hữu thể", đã được các triết gia Kitô giáo tiếp thu và phát triển.

Phân biệt giữa triết học và thần học
Ông cho rằng mặc dù triết học có thể chịu ảnh hưởng từ đức tin, nhưng nó vẫn giữ được tính hợp lý và độc lập của mình.

Gilson đề xuất rằng triết học Kitô giáo là kết quả của việc lý trí làm việc trên dữ liệu đến từ đức tin.

Tập trung vào con người triết gia
Gilson nhấn mạnh mối quan hệ giữa lý trí và đức tin không nên được xem xét trong trừu tượng mà phải ở cấp độ cá nhân – nơi cả hai yếu tố này cùng tồn tại và ảnh hưởng lẫn nhau.

Ông cho rằng:

"Lý trí và đức tin không phải là hai yếu tố tách biệt mà là một sự thống nhất sâu sắc trong con người triết gia Kitô giáo."

Các định nghĩa của Gilson về Triết học Kitô giáo:

- Là triết học coi mặc khải Kitô giáo là yếu tố bổ trợ không thể thiếu cho lý trí.

- Là hệ thống triết học mà sự tồn tại không thể giải thích nếu không có Kitô giáo.

- Là lĩnh vực chứa các chân lý lý tính được khám phá, phát triển nhờ vào sự trợ giúp từ mặc khải Kitô giáo (The Spirit of Medieval Philosophy).

Gilson cũng phê phán các nhà Tân-Scholastic vì đã tách biệt lý trí và đức tin, dẫn đến việc triết học Kitô giáo trở nên xa lạ với chính Kitô giáo. Cuối cùng, ông cho rằng triết học Kitô giáo đích thực phải là sự hợp nhất giữa lý trí và đức tin trong đời sống triết gia, chứ không phải chỉ là sự tương thích giữa các hệ thống lý luận.

b) Quan điểm của Jacques Maritain

  1. Bổ sung cho quan điểm của Gilson

    Jacques Maritain coi triết học của mình là một sự mở rộng về mặt học thuyết và triết học đối với cách tiếp cận mang tính lịch sử của Étienne Gilson.

    Dù đồng ý với Gilson về các chỉ trích chính đối với các quan điểm duy lý và tân Scholastic, Maritain cũng mở rộng sự phê phán đối với lý thuyết của Blondel, xác định ba vấn đề chính:
  • Hiểu sai Gilson: Sự phê phán giản lược của Blondel dẫn đến những sai lầm trong việc hiểu lập trường của Gilson.

  • Nhòa ranh giới giữa thần học và triết học: Cách tiếp cận của Blondel hòa trộn triết học với hộ giáo, gây nhầm lẫn giữa bản chất riêng biệt của chúng.

  • Từ chối chủ nghĩa khái niệm: Bằng cách phản đối việc xây dựng khái niệm, Blondel có nguy cơ làm suy yếu tri thức khách quan.
  1. Phân biệt giữa bản chất và trạng thái của triết học

    Maritain đưa ra sự phân biệt giữa bản chất của triết học (bản chất lý tính nội tại của nó) và trạng thái của triết học (sự tồn tại lịch sử và thực tiễn của nó):
  • Triết học trong bản chất: Là sự theo đuổi lý tính thuần túy, không mang tính Kitô giáo hay phi Kitô giáo.

  • Triết học trong trạng thái: Có thể tồn tại trong các điều kiện được định hình bởi Kitô giáo, từ đó hình thành khái niệm "triết học Kitô giáo."
  1. Định nghĩa về triết học Kitô giáo

    Maritain mô tả triết học Kitô giáo là sự thực hành tự nhiên của triết học, được làm phong phú bởi các điều kiện lịch sử và hiện sinh đặc biệt mà Kitô giáo mang lại. Ông bác bỏ ý tưởng về triết học Kitô giáo như một tập hợp cố định các chân lý, thay vào đó xem nó như:
  • Một cách tư duy triết học chịu ảnh hưởng bởi các đóng góp đặc biệt của Kitô giáo.

  • Một bối cảnh nơi mà sự truy vấn triết học được mở rộng và đào sâu thông qua các ý tưởng và thực hành của Kitô giáo.
  1. Đóng góp khách quan và hỗ trợ chủ quan

    Kitô giáo hỗ trợ triết học qua hai cách chính:
  • Đóng góp khách quan: Kitô giáo cung cấp các ý tưởng và dữ kiện mới (như khái niệm về sáng tạo hay hiểu biết siêu hình về con người), làm phong phú thêm triết học.

  • Hỗ trợ chủ quan: Thông qua đức tin và ân sủng của Chúa, Kitô giáo hỗ trợ khả năng lý luận của nhà triết học, giúp làm sáng tỏ và loại bỏ các rào cản đối với việc tư duy hiệu quả.
Bằng cách liên kết triết học với thần học trong một sự tương tác năng động, triết học Kitô giáo đạt được độ sâu sắc và tính nhất quán cao hơn.

c. Quan điểm của Maurice Blondel

Maurice Blondel, được các nhà bình luận Pháp thừa nhận rộng rãi là người ủng hộ chính thứ ba của triết học Kitô giáo, đã phát triển một lập trường phức tạp liên quan mật thiết đến các tác phẩm trước và sau đó. Lập trường của ông được tóm tắt qua bốn điểm chính:

  1. Phê phán chủ nghĩa duy lý và tân-Scholasticism:
    • Blondel chỉ trích "triết học tách biệt" của các nhà tân-Scholasticism vì không giải quyết được vấn đề "tôn giáo" – một yêu cầu siêu triết học đối với triết học nhằm xem xét toàn diện Kitô giáo mà không lý trí hóa nó.

    • Ông cũng chỉ trích sự "đồng điệu cưỡng ép" giữa triết học và thần học, nơi các triết lý chỉ được đánh giá dựa trên sự phù hợp với tín điều Kitô giáo.
  2. Phê phán Gilson:
    • Blondel chỉ ra hai sai lầm meta-triết học của Gilson:
      • Chủ nghĩa khái niệm: Giới hạn triết học trong hệ thống khái niệm cứng nhắc, không giải quyết được những vấn đề vượt ra ngoài phạm vi của các khái niệm.

      • Chủ nghĩa lịch sử: Dựa vào lịch sử như công cụ duy nhất để xử lý vấn đề triết học Kitô giáo, làm giảm giá trị siêu nhiên của các dữ liệu Kitô giáo hoặc biến chúng thành "vật thể lạ" trong triết học.
  3. Triết học về sự bất toàn:
    • Blondel đề xuất một triết học "mở", thừa nhận những giới hạn của chính nó và sẵn sàng chấp nhận các dữ liệu vượt ra ngoài khả năng lý trí.

    • Ông nhấn mạnh khái niệm "khoảng trống" trong triết học, nơi lý trí không thể tự mình lấp đầy, tạo không gian cho các yếu tố siêu nhiên.
  4. Lịch sử và vấn đề siêu nhiên:
    • Blondel nhận ra mối quan hệ đối lập và nỗ lực hòa hợp giữa triết học và Kitô giáo qua lịch sử.

    • Vấn đề trung tâm của triết học Kitô giáo là xử lý mối quan hệ giữa lý trí và trật tự siêu nhiên, không phải phụ thuộc, tách biệt hay đối lập, mà là sự tương tác và hòa hợp trong tính không tương đồng.
Ba giai đoạn của triết học Kitô giáo:

  1. Triết học bản chất (triết học về sự bất toàn): Xác định điều kiện cần thiết của tư duy và hành động con người, thừa nhận khoảng trống siêu nhiên nhưng chưa tiến xa hơn.

  2. Triết học hỗn hợp: Tìm kiếm mối quan hệ khả dĩ giữa lý trí và siêu nhiên.

  3. Triết học nhập thế: Tham gia vào các dữ liệu Kitô giáo thực sự, mở rộng triết học để nghiên cứu ảnh hưởng của các trạng thái siêu nhiên, tự nhiên và nổi loạn lên ý thức và ý chí con người.

d) Gabriel Marcel’s Position

Gabriel Marcel, trong lập trường về triết học Kitô giáo, đã dung hòa các quan điểm vốn được cho là không tương thích của Gilson và Maritain ở một phía, và Blondel ở phía còn lại. Ông cũng đóng góp nhiều ý tưởng độc đáo, đủ để lập trường của ông được coi là một trong bốn vị trí chính yếu của triết học Kitô giáo.

Một trong những đóng góp đó là ông nêu lên một vấn đề mới cho các đối thủ theo chủ nghĩa duy lý hoặc tân Scholastic chống lại triết học Kitô giáo:

"Nếu thừa nhận rằng Kitô giáo không có ảnh hưởng tích cực nào đến sự phát triển triết học, điều này đồng nghĩa với việc nói rằng nó chưa từng được tư duy thực sự – vì không có tư tưởng nào xứng đáng với cái tên ấy mà lại không góp phần biến đổi tất cả các tư tưởng khác... Nói rằng Kitô giáo chưa từng được tư duy là ám chỉ rằng nó không thể tư duy được." ("A propos de L’esprit de la Philosophie médiévale par M. E. Gilson", tr. 309)

Marcel, trong khi ca ngợi tác phẩm The Spirit of Medieval Philosophy của Gilson, lập luận tương tự như Blondel rằng:

"Đóng góp ở đây là một dữ kiện – một dữ kiện được mặc khải – có ý nghĩa và giá trị hoàn toàn vượt xa bất kỳ trải nghiệm nào có thể được xây dựng trên cơ sở thuần túy nhân loại. Đây là nghịch lý, là điều gây sốc, nếu bạn muốn. Cá nhân tôi sẵn sàng nghĩ rằng triết học Kitô giáo chỉ tồn tại khi nghịch lý này không chỉ được thừa nhận hay chấp nhận, mà còn được đón nhận với lòng biết ơn nồng nhiệt và không giới hạn. Nhưng từ thời điểm triết học cố gắng, bằng một cách nào đó, làm giảm đi sự gây sốc này, che giấu nghịch lý hoặc hòa tan dữ kiện mặc khải vào một biện chứng thuần lý, thì ngay lúc đó, nó ngừng là triết học Kitô giáo." ("A propos", tr. 311-312)

Nghịch lý hoặc sự gây sốc mà Marcel coi là trung tâm của triết học Kitô giáo chính là nhập thể (Incarnation), mang lại những ý nghĩa quan trọng đối với triết học và lý trí.

"Có lẽ sẽ không quá lời khi nói rằng bản chất của triết học này là sự suy ngẫm về ý nghĩa và hậu quả của dữ kiện này trong mọi trật tự, không chỉ khó đoán mà còn đi ngược lại các yêu cầu bề ngoài của lý trí, vốn ngay từ đầu đã tự áp đặt sai lầm là bất khả xâm phạm. Nhưng chức năng cốt yếu của suy tư siêu hình sẽ là phê phán các yêu cầu này nhân danh các yêu cầu cao hơn, và vì vậy nhân danh một lý trí vượt trội mà đức tin vào Nhập thể chính là điều kiện để nó trở nên hoàn toàn ý thức về chính mình." ("A propos", tr. 312)

Marcel bổ sung rằng ánh sáng trung tâm từ Nhập thể thực sự chiếu rọi qua mọi lĩnh vực siêu hình học, tạo nên các ví dụ lịch sử về triết học Kitô giáo mà Gilson đã nghiên cứu. Theo Marcel, nhiệm vụ của triết học Kitô giáo không chỉ là ghi nhận các trường hợp Kitô giáo ảnh hưởng đến triết học, mà còn điều tra cách điều này có thể xảy ra, đòi hỏi lý trí phải thừa nhận điều gì vượt qua khả năng tự mình đạt được ("A propos", tr. 1305).

Các quan điểm khác dung hòa Gilson-Maritain và Blondel

Dù nhiều nhà triết học cho rằng lập trường của Gilson-Maritain và Blondel là không tương thích, một số nhà tư tưởng và bình luận đã thấy không chỉ sự tương thích mà còn tính bổ trợ lẫn nhau, như Antonin Sertillanges, Bruno De Solages, Aimé Forest và Henri De Lubac (đều là người theo Thomism).

De Solages so sánh các quan điểm của Gilson, Maritain và Blondel về triết học Kitô giáo như ba con đường khác nhau leo lên cùng một ngọn núi:

"Không con đường nào dẫn đến cùng một đỉnh, vì núi của chúng ta có ba đỉnh, nhưng có vẻ như quang cảnh từ mỗi đỉnh lại bổ sung kỳ diệu cho nhau, cho phép chúng ta có một ý tưởng phức hợp và chính xác hơn về thực tại phức tạp này." ("Le problème de la philosophie chrétienne," tr. 232)
Henri De Lubac, dựa trên De Solages và Sertillanges, đưa ra cách giải thích cổ điển dung hòa Blondel với Gilson và Maritain, đồng thời chỉ ra một số khác biệt giữa hai người sau:

"Nếu chúng ta tin vào Maritain và Gilson, hai quan điểm của họ gặp nhau ở chỗ một người xử lý vấn đề từ góc nhìn lịch sử, và người kia... Gilson, với tư cách là nhà sử học xuất sắc hơn, thừa nhận ảnh hưởng lớn hơn so với Maritain." ("Retrieving the Tradition: On Christian Philosophy," tr. 482-483)

De Lubac phân biệt nhiều loại triết học Kitô giáo khác nhau, từ quan điểm lịch sử đến siêu hình, và khẳng định rằng mối quan hệ giữa các loại này không mang tính đối lập mà là bổ sung lẫn nhau, thậm chí còn là điều kiện cần thiết để tồn tại.
 
6. Chủ nghĩa Khắc Kỷ (tt2)
(Stoicism)

6. Chủ nghĩa Stoicism đương đại



7. Thuật ngữ Stoicism



chu-nghia-khac-ky-daily-stoic-hang-ngay-13_1-684x573.jpg


chu-nghia-khac-ky-daily-stoic-hang-ngay-1_1-684x573.jpg

chu-nghia-khac-ky-daily-stoic-hang-ngay-16_1-684x573.jpg


Đọc thêm :

bài viết công phu, xứng đáng vodka
nhưng mình góp ý thêm một vài thiếu sót:
Về tôn giáo, phải nên để cập đến những tôn giáo khác như Hindu, Muslim và rất nhiều tôn giáo khác. số người theo Hindu và Muslim rất lớn .
còn một cách khác để phân loại triết học trên 3 yếu tố:

- Idealism : mọi sự kiện, vật chất chỉ là sự nhận thức ( consciousness) . tất cả tôn giáo đều thuộc vào nhóm này
- materialism : chỉ có vật chất, mọi cảm nhận chỉ là phản ứng của vật chất ( khoa học, thuyết vô thần)
- Dualism : vật chất và tinh thần song song tồn tại ( integrate information theory, etc )
 
8. Ki-tô giáo/ Cơ đốc giáo (tt2)
(Christianity)

Trường phái Augustinian



1. Quan điểm Chính trị và Xã hội của Augustine

a) Tóm tắt bối cảnh


Thánh Augustine (354–430 CN), tên đầy đủ là Aurelius Augustinus, là giám mục Công giáo của Hippo ở Bắc Phi, một nhà tu biện luận tài ba được đào tạo theo kiểu La Mã, và được xem là triết gia Kitô giáo đầu tiên.

Với hơn 110 tác phẩm trong 30 năm, ông đã trở thành một trong những triết gia phương Tây có ảnh hưởng nhất.

Dù không tự coi mình là triết gia chính trị hay xã hội, Augustine đã viết nhiều về các chủ đề như bản chất xã hội loài người, công lý, vai trò của nhà nước, mối quan hệ giữa nhà thờ và nhà nước, chiến tranh chính đáng và bất chính, cũng như hòa bình.

Tác phẩm của ông đã đặt nền móng cho sự phát triển của triết học chính trị thời Trung Cổ và ảnh hưởng đến các triết gia hiện đại như Machiavelli, Luther, Calvin và Hobbes.

b) Bối cảnh lịch sử và triết học của Augustine

1) Bối cảnh lịch sử

Quan điểm chính trị và xã hội của Augustine được hình thành từ thần học. Là một giáo sĩ Kitô giáo, ông bảo vệ tín hữu khỏi các dị giáo. Là một triết gia, ông tiếp thu triết học Hy Lạp, đặc biệt là truyền thống Platon và Tân-Platon. Là một công dân La Mã, ông xem đế chế La Mã là công cụ được Chúa ban để truyền bá và bảo vệ chân lý Kitô giáo.

Augustine qua đời trong lúc thành Hippo bị vây hãm bởi quân Vandal, hai thập kỷ sau khi Rome bị tàn phá bởi Alaric.

2) Lý thuyết chính trị của Augustine

Augustine không xây dựng một hệ thống lý thuyết chính trị rõ ràng, nhưng các quan điểm của ông được thể hiện xuyên suốt trong các tác phẩm: tự truyện, bài giảng, thư từ, và các tác phẩm biện hộ Kitô giáo.

Các ý tưởng của ông tạo thành một tổng thể nhất quán, cho thấy sự tồn tại của một lý thuyết tiềm ẩn dù không được tuyên bố rõ ràng.

3) Quan điểm thế giới của Augustine

Quan điểm thần học:
Augustine dựa trên Kinh Thánh để đánh giá triết học, bao gồm triết học chính trị. Ông bác bỏ quan niệm lịch sử tuần hoàn của các triết gia ngoại giáo, thay vào đó coi lịch sử là tuyến tính, có khởi đầu và kết thúc.

Sự sa ngã của con người: Con người được tạo dựng với ý chí tự do, nhưng tội nguyên tổ của Adam đã làm hỏng sự hoàn hảo ban đầu. Tất cả mọi người đều chịu ảnh hưởng từ tội lỗi này, mang theo lòng kiêu ngạo, tham lam và ích kỷ.

c) Nhà nước và sự an bài của Chúa

Nhà nước được xem như một hình phạt thần thánh dành cho con người sa ngã. Nó duy trì trật tự và hòa bình tạm thời, đồng thời là công cụ để Chúa thử thách và hoàn thiện nhân loại. Tuy nhiên, mọi sự kiện trên thế giới, kể cả chính trị, đều nằm trong kế hoạch của Chúa.

Augustine đối mặt với câu hỏi rằng: Nếu sự cứu rỗi hay sự đoạ đày đã được định sẵn, thì vai trò của nhà nước có ý nghĩa gì? Ông không thể giải đáp hoàn toàn câu hỏi này và cho rằng đó là điều vượt ngoài sự hiểu biết của con người.

d) Câu hỏi trọng tâm
Augustine đặt ra vấn đề: Làm thế nào để người tín hữu sống công bằng trong một thế giới bất công, nơi lợi ích cá nhân chi phối và thiện-ác khó phân biệt, nhưng vẫn hướng đến phần thưởng thiên đàng?

2. Các Khái Niệm Nền Tảng Về Chính Trị và Xã Hội


a. Hai Thành Phố

Mặc dù những người được định cho sự cứu rỗi và những người bị định cho sự hủy diệt sống lẫn lộn với nhau, sự khác biệt về số phận dẫn đến hai nhóm người mà Augustine gọi ẩn dụ là hai thành phố: Thành phố của Chúa (City of God)thành phố trần thế (earthly city).

  • Thành phố trần thế gồm những hậu duệ không được cứu chuộc của Adam và Eva, bị luận phạt chính đáng vì sự sa ngã của Adam. Những người này, theo Augustine, là xa lạ với tình yêu của Chúa, không phải vì Chúa từ chối yêu họ, mà vì họ từ chối yêu Chúa. Họ bị chi phối bởi lòng ham muốn vật chất và quyền lực.

  • Thành phố của Chúa gồm những người “lữ khách và ngoại kiều,” vì Chúa - đối tượng của tình yêu của họ - không thể tận hưởng ngay lập tức trong thế giới hiện tại. Tuy nhiên, không một tổ chức trần thế nào, kể cả Nhà thờ, có thể được coi là Thành phố của Chúa. Không có “quyền công dân kép”; mọi người chỉ thuộc về một trong hai thành phố.

b. Công Lý và Nhà Nước

Khái niệm công lý của Augustine bắt nguồn từ định nghĩa phổ biến thời đó: “công lý là trả cho mọi người những gì họ xứng đáng,” nhưng được áp dụng dựa trên nền tảng triết học Kitô giáo.

  • Công lý đích thực: Là tình yêu phụng sự Chúa và quản lý tốt mọi thứ khác. Theo tiêu chuẩn này, không có nhà nước nào trên trái đất đạt đến công lý đích thực, mà chỉ có một mức độ công lý tương đối, nơi một số quốc gia công bằng hơn quốc gia khác.

  • Chức năng của nhà nước: Nhà nước được xem như một phương tiện thần thánh để duy trì trật tự và ngăn chặn sự hỗn loạn. Nhà nước kiểm soát con người thông qua nỗi sợ trừng phạt, được phép lập pháp miễn là không mâu thuẫn với luật của Chúa. Người dân phải tuân theo các lãnh đạo, dù lãnh đạo đó công chính hay xấu xa.
Trong trường hợp mâu thuẫn giữa luật của Chúa và nhà nước, người dân phải tuân theo luật của Chúa và chấp nhận hình phạt từ nhà nước. Các nhà lãnh đạo cũng cần thực hiện trách nhiệm của mình với sự kính sợ và không tự mãn, như lời cầu nguyện của thẩm phán khi tuyên án tử hình: “Lạy Chúa, xin giải thoát con khỏi sự cần thiết này.”

c. Mối Quan Hệ giữa Nhà Thờ và Nhà Nước​

Augustine cho rằng nhà nước tồn tại để phục vụ và chúc phúc cho nhân loại, nhưng không có nhà nước nào là công chính vì con người từ chối các giáo lý của Chúa Kitô.

  • Ông nhìn nhận rằng sự chấp nhận Kitô giáo của Đế chế La Mã là một phần trong kế hoạch thần thánh, giúp củng cố cộng đồng. Tuy nhiên, Augustine vẫn xem La Mã là “một dạng Babylon thứ hai.”

  • Quan hệ giữa Nhà thờ và Nhà nước: Dù nhà nước có thể hỗ trợ Giáo hội chống lại các cuộc tấn công và xử lý những kẻ dị giáo, nhưng nó không thể trở thành Thành phố của Chúa, vì quyền công dân trong Thành phố của Chúa là vấn đề cá nhân, không phải tổ chức.
Augustine không mong muốn điều xấu cho La Mã mà cầu nguyện cho sự thịnh vượng của nó, vì ông là một phần của nó trong thế giới trần thế. Tuy nhiên, ông không lạc quan về tương lai của La Mã, vì bất kỳ nhà nước nào cũng thuộc về thành phố trần thế, vốn sẽ diệt vong. Ngay cả vậy, các nhà nước như La Mã vẫn có thể thực hiện mục đích hữu ích, bảo vệ Nhà thờ và giữ gìn trật tự trong thế giới này.

3. Chiến tranh và Hòa bình


a. Chiến tranh giữa các quốc gia


Lịch sử nhân loại phần lớn là lịch sử của chiến tranh, và Augustine xem chiến tranh là một phần trong kế hoạch của Thiên Chúa đối với lịch sử nhân loại. Ông cho rằng:

"Chiến tranh xảy ra nhanh hay chậm đều phụ thuộc vào sự quyết định của Thiên Chúa, dựa trên sự phán xét công bằng và lòng thương xót của Ngài."

Chiến tranh đóng vai trò nhắc nhở con người về giá trị của lối sống chính trực. Augustine lập luận rằng mọi hành động của Thiên Chúa đều công bằng, dù con người không luôn hiểu được lý do cụ thể.

Tuy nhiên, ông cũng nhấn mạnh rằng, để ngăn chặn điều ác, đôi khi cần ép buộc con người làm điều tốt, ngay cả khi họ không muốn. Ông viết:

"Một ý chí tốt luôn cố gắng để hướng dẫn ý chí xấu đi đúng hướng, vì không ai bị kết án nếu ý chí của họ không xứng đáng, và không ai được cứu rỗi nếu họ không có một ý chí tốt."

Augustine tin rằng chiến tranh có thể được sử dụng để răn đe và khích lệ sự ăn năn. Đối với ông, thà ngăn chặn một người làm điều ác còn hơn để họ tiếp tục gây tội lỗi. Dù chiến tranh có thể không thay đổi tâm hồn những kẻ xấu xa, việc không ngăn cản chúng sẽ dẫn đến những hậu quả nghiêm trọng hơn.

Mặc dù chiến tranh gây ra cái chết, Augustine cho rằng tội lỗi còn nghiêm trọng hơn cái chết của thể xác.
Ông khẳng định:


"Cái chết không làm hại những kẻ bị trừng phạt, nhưng tội lỗi sẽ gia tăng nếu họ được sống tiếp."

Khi Cơ Đốc giáo trở thành tôn giáo chính thức của Đế quốc La Mã, Augustine chấp nhận rằng các tín đồ có thể phục vụ quân đội và giết kẻ thù của nhà nước trong vai trò công khai, miễn là họ không hành động như kẻ sát nhân cá nhân.

Tuy nhiên, ông cảnh báo rằng người lính phải ra trận với lòng đau buồn và không nên vui sướng trong việc đổ máu.

b. Chiến tranh và Bản chất con người

Chiến tranh được Augustine xem như một đặc điểm của thành phố trần thế (Earthly City). Ông không theo quan điểm của một số nhà thần học La Tinh trước đó, những người coi chiến tranh và phục vụ quân đội là "thế tục" và không phù hợp với các tín đồ.

Điều này xuất phát từ quan điểm của ông rằng loài người có khả năng nhận thức các chân lý tối thượng và sống có trật tự, nhưng bản chất con người đã bị tha hóa bởi sự sa ngã của Adam.

Tính kiêu ngạo, hư vinh và tham vọng thống trị đã thúc đẩy con người tiến hành chiến tranh và bạo lực. Do bản tính tội lỗi, Augustine cho rằng việc tránh hoàn toàn chiến tranh là điều không thể. Tuy nhiên, ông tin rằng khi thành phố trần thế chấm dứt, chiến tranh cũng sẽ kết thúc.

Ông dẫn Kinh Thánh:

"Hiện tại, chúng ta vẫn còn chứng kiến các cuộc chiến tranh giữa các quốc gia, các phe phái, giữa người Do Thái, người ngoại giáo, tín đồ Cơ Đốc và dị giáo. Nhưng một ngày nào đó, Ngài sẽ khiến chiến tranh chấm dứt trên khắp thế gian."

Trong lúc chờ đợi sự kết thúc của chiến tranh, Augustine đặt ra câu hỏi cho các tín đồ: làm thế nào để sống trong một thế giới đầy chiến tranh?

c. Cuộc chiến công bằng (The Just War)


Khi Đế chế La Mã sụp đổ, Augustine đã đối diện câu hỏi về việc điều gì biện minh cho chiến tranh đối với người Kitô hữu.

Ông cho rằng:
  • Người gian ác không quan tâm đến chiến tranh công bằng.

  • Người chính trực không thể tránh khỏi ảnh hưởng của chiến tranh, và tốt nhất họ chỉ có thể hy vọng vào chiến tranh công bằng thay vì bất công.
Chiến tranh công bằng, theo Augustine, là cách để đối phó với thế giới không hoàn hảo này. Trong khái niệm jus ad bellum (công lý của chiến tranh), chiến tranh là một cơ chế ứng phó cho các nhà cai trị chính trực nhằm giảm thiểu bạo lực và đảm bảo nó phản ánh ý chí của Thượng Đế. Trong jus in bello (công lý trong chiến tranh), chiến tranh là cơ chế ứng phó cho các chiến binh, buộc họ phải thực hiện nhiệm vụ của mình một cách công bằng, kể cả dưới những hoàn cảnh khó khăn nhất.

Tóm lại, Augustine xem chiến tranh là một phần của cuộc sống trần thế, được Thượng Đế cho phép, và là phương tiện để người chính trực đối phó với bất công. Đồng thời, ông dung hòa giữa các giá trị Kitô giáo và La Mã, hợp pháp hóa chiến tranh như một công cụ chính sách quốc gia, mặc dù thấp hơn lý tưởng hoàn hảo của Kitô giáo.

d. Jus ad Bellum và Jus in Bello


Triết học về chiến tranh công bằng được chia làm hai khía cạnh chính:

  1. Jus ad Bellum (công lý của chiến tranh):Các điều kiện để bắt đầu chiến tranh:
    • Nguyên nhân chính đáng (bảo vệ quốc gia, danh dự, trả thù, hỗ trợ đồng minh...).

    • Ý định đúng đắn (khôi phục hòa bình, không kích động chiến tranh, không vì mục đích mở rộng lãnh thổ).

    • Tuyên chiến bởi một chính quyền có thẩm quyền, công khai và chỉ là giải pháp cuối cùng.
  2. Jus in Bello (công lý trong chiến tranh):Các điều kiện để tiến hành chiến tranh:
    • Đáp trả tương xứng với sai lầm, giới hạn trong nhu cầu quân sự.

    • Phân biệt đối tượng chiến đấu và phi chiến đấu (phụ nữ, trẻ em, người già...).

    • Tôn trọng cam kết, không dùng thủ đoạn gian trá.

e. Quan niệm của Augustine về hòa bình

Augustine cho rằng hòa bình hoàn hảo chỉ tồn tại trong Thành phố của Thượng Đế (City of God). Trên trần thế, con người sống theo ý muốn của Thượng Đế hoặc chống lại nó.

Ông phân biệt ba loại hòa bình:

  1. Hòa bình hoàn hảo trong Thành phố của Thượng Đế.

  2. Hòa bình nội tâm của những người công chính khi còn sống trên trần thế.

  3. Hòa bình tạm thời giữa hai thế giới.
Augustine nhấn mạnh rằng hòa bình trần thế chỉ là trạng thái tạm thời, xen giữa những cuộc chiến. Tuy nhiên, việc duy trì hòa bình là trách nhiệm cơ bản của cả nhà nước và Giáo hội. Mặc dù chiến tranh là không thể tránh khỏi trong đời sống hiện tại, con người có thể áp dụng những nguyên tắc Thánh kinh và đức hạnh để đạt được một hòa bình ngắn ngủi.

Kết luận: Theo Augustine, chiến tranh và hòa bình là hai mặt của một đồng xu. Chiến tranh không thể tránh khỏi, còn hòa bình hoàn hảo thì không thể đạt được trong cuộc sống hiện tại. Tuy nhiên, thông qua nỗ lực đạo đức và lý trí, con người có thể quản lý xung đột để đạt đến trạng thái hòa bình tạm thời.


4. Kết luận

Tóm lại, nhà nước là một thể chế áp đặt lên con người sa ngã vì lợi ích tạm thời của anh ta, ngay cả khi phần lớn đàn ông cuối cùng sẽ không được hưởng lợi từ nó vì họ đã bị định trước phải chịu sự đọa đày.

Tuy nhiên, nếu người ta có thể thành công gạt bỏ học thuyết về tiền định của Augustine, thì người ta sẽ tìm thấy trong các tác phẩm của ông một tài liệu mô tả vô cùng có giá trị về tâm lý của con người sa ngã, có thể đưa người đọc đi một chặng đường rất xa để hiểu được các tương tác xã hội giữa con người và các quốc gia.

Mặc dù học thuyết về tiền định là không thể thiếu để hiểu thần học của Augustine, nhưng sự nổi bật của nó không ngăn cản người ta thu được giá trị từ sự đánh giá của ông về tình trạng con người cũng như các mối quan hệ chính trị và xã hội của con người trong “thành phố trần thế” sa ngã, nơi mà tất cả đều thuộc về hoặc thuộc về. mà họ có sự tiếp xúc không thể tránh khỏi.


augustine


St. Augustine (354-430 C.E.)​
 
Sửa lần cuối:
bài viết công phu, xứng đáng vodka
nhưng mình góp ý thêm một vài thiếu sót:
Về tôn giáo, phải nên để cập đến những tôn giáo khác như Hindu, Muslim và rất nhiều tôn giáo khác. số người theo Hindu và Muslim rất lớn .
còn một cách khác để phân loại triết học trên 3 yếu tố:

- Idealism : mọi sự kiện, vật chất chỉ là sự nhận thức ( consciousness) . tất cả tôn giáo đều thuộc vào nhóm này
- materialism : chỉ có vật chất, mọi cảm nhận chỉ là phản ứng của vật chất ( khoa học, thuyết vô thần)
- Dualism : vật chất và tinh thần song song tồn tại ( integrate information theory, etc )
Tks bạn :sweet_kiss:

Mình đang làm về chủ đề thiên về triết học - hệ tư tưởng nhiều hơn.

Kể cả nặng về tính Thần học như Kitô giáo, mình tạm thời cũng trình bày theo hướng triết học, chủ đề tôn giáo - tín ngưỡng có lẽ sẽ làm trong 1 topic khác.
 
8. Ki-tô giáo/ Cơ đốc giáo (tt3)
(Christianity)

Trường phái Thomistic

Triết lý chính trị của Thomas Aquinas (1225-1274) nằm ở giao điểm giữa Tin Mừng Cơ Đốc giáo và triết học chính trị Aristoteles, vốn mới được khám phá ở phương Tây vào thời của ông.

Hệ thống triết học của Aquinas thường được xem là sự điều chỉnh triết học Aristoteles dưới ánh sáng của Cơ Đốc giáo, tập trung vào các vấn đề liên quan như bản chất thần thánh, linh hồn con người và đạo đức.

Khác với Do Thái giáo và Hồi giáo, Cơ Đốc giáo không đưa ra các quy định cụ thể về việc tổ chức xã hội dân sự. Điều này khiến Aquinas không cần xây dựng một học thuyết chính trị toàn diện dựa trên Kinh Thánh.

Hầu hết các tác phẩm của ông không trực tiếp bàn về chính trị mà chỉ đưa ra các quan điểm liên quan trong những thảo luận lớn hơn, như trong Summa Theologiae, nơi ông nói về luật pháp, công lý, lợi ích chung, kinh tế và đạo đức.

Mặc dù không có tác phẩm chính trị hoàn chỉnh, nhưng tư tưởng chính trị của Aquinas được thể hiện qua những cuộc thảo luận về các vấn đề có tác động chính trị sâu rộng. Những ý tưởng này cung cấp một cái nhìn quan trọng về cách ông hiểu chính trị và vị trí của triết lý chính trị trong hệ thống tư tưởng của mình.

1. Luật tự nhiên (Natural Law)

Học thuyết về luật tự nhiên của Thomas Aquinas đóng vai trò trung tâm trong tư tưởng đạo đức và chính trị của ông.

Theo Aquinas, mọi thứ trong thế giới đều do Chúa tạo ra với một bản chất riêng, xác định mục đích của nó.

Luật tự nhiên là sự tham gia của con người vào luật vĩnh cửu (eternal law) – ý chí và lý trí của Chúa – thông qua bản năng và lý trí.


Aquinas định nghĩa luật là “một quy định của lý trí vì lợi ích chung, được ban hành bởi người có trách nhiệm với cộng đồng.” Luật vĩnh cửu điều chỉnh vũ trụ, nhưng con người – nhờ có lý trí và ý chí tự do – có mối quan hệ đặc biệt với luật này. Vì thế, Aquinas gọi luật điều chỉnh con người là "luật tự nhiên", một phần của luật vĩnh cửu nhưng áp dụng riêng cho con người.

Luật tự nhiên hướng dẫn con người qua các xu hướng tự nhiên đến sự hoàn thiện theo ý muốn của Chúa. Các nguyên tắc của luật tự nhiên nằm sẵn trong trí óc con người qua một thói quen trí tuệ mà Aquinas gọi là "synderesis". Điều này giúp con người nhận thức được các yêu cầu đạo đức cơ bản, như làm điều tốt và tránh điều ác.

a) Các nguyên tắc của luật tự nhiên

Nguyên tắc đầu tiên của luật tự nhiên là: "Điều tốt phải được thực hiện và theo đuổi, điều ác phải tránh xa."

Từ nguyên tắc này, lý trí thực hành có thể suy ra các chỉ dẫn đạo đức cụ thể. Tuy nhiên, Aquinas nhấn mạnh rằng con người cần dựa vào xu hướng tự nhiên để xác định điều gì thực sự là tốt và xấu.

Các xu hướng tự nhiên của con người bao gồm:

  1. Bảo vệ sự sống (chung với tất cả các loài).

  2. Sinh sản và giáo dục con cái (chung với động vật).

  3. Tìm kiếm chân lý, sống xã hội, và tránh sự vô minh (đặc thù của loài người).
Tuy nhiên, mọi xu hướng phải được lý trí kiểm soát. Ví dụ, khuynh hướng sinh sản chỉ được coi là hợp lý và đúng đạo đức khi thực hiện trong hôn nhân, tôn trọng mục đích tự nhiên của nó. Ngay cả những điều tốt như kiến thức cũng có thể bị theo đuổi sai cách, đi ngược lại luật tự nhiên.

b) Tính phổ quát và bất biến của luật tự nhiên

Aquinas nhấn mạnh rằng luật tự nhiên là phổ quát, không thay đổi, và không thể bị xóa bỏ khỏi tâm trí con người. Ông liên hệ quan điểm này với lời Thánh Phaolô: "Luật được viết trên trái tim của con người."

Tóm lại, luật tự nhiên là nền tảng cho đạo đức và chính trị, giúp con người hướng đến sự hoàn thiện tự nhiên mà Chúa đã định sẵn.

2. Bản Chất Chính Trị Của Con Người Theo Quan Điểm Của Thomas Aquinas

a. Bản chất chính trị tự nhiên của con người
Thomas Aquinas, dựa trên tư tưởng của Aristotle, cho rằng xã hội chính trị (civitas) là kết quả từ bản chất tự nhiên của con người. Đây không phải là phát minh nhân tạo nhằm bù đắp cho những thiếu sót của con người, mà là một sự thúc đẩy tự nhiên để đạt được sự hoàn thiện.

  • Sống trong xã hội chính trị là điều kiện cần thiết để con người đạt được sự phát triển toàn diện, giống như cách đạo đức cần sự rèn luyện và giáo dục.

  • Theo Aquinas, người sống tách biệt hoàn toàn khỏi xã hội chính trị phải là "thần thánh hoặc thú vật," ám chỉ rằng chính trị là một phần không thể thiếu của bản chất con người.

b. Quan hệ giữa gia đình, làng mạc và xã hội chính trị

Aquinas thừa nhận gia đình là cộng đồng tự nhiên đầu tiên, xuất hiện từ nhu cầu sinh sản và nuôi dưỡng.

  • Gia đình: Đáp ứng các nhu cầu hàng ngày và tạo nền tảng cơ bản cho xã hội.

  • Làng mạc: Hình thành khi các gia đình kết hợp vì lợi ích kinh tế, như phân công lao động và trao đổi hàng hóa.

  • Xã hội chính trị: Vượt trội hơn cả gia đình và làng mạc nhờ quy mô lớn và cấu trúc phức tạp, không chỉ mang lại lợi ích vật chất mà còn nâng cao đời sống đạo đức và trí tuệ.

c. Chính trị và đức hạnh

Aquinas cho rằng xã hội chính trị tồn tại không chỉ để đảm bảo sự sống mà còn để giúp con người "sống tốt," đạt đến đời sống đạo đức và ý nghĩa cao hơn.

  • Xã hội chính trị giúp con người nhìn nhận lợi ích chung, thay vì chỉ tập trung vào lợi ích cá nhân.

  • Mục tiêu cuối cùng của chính trị là "lợi ích chung," được coi là cao quý và thiêng liêng hơn lợi ích cá nhân.

d. Các hình thức chính quyền và "chế độ tốt nhất"

Aquinas, theo Aristotle, phân loại các chế độ thành sáu loại:

  • Chính quyền công chính: Quân chủ, quý tộc, cộng hòa.

  • Chính quyền bất công: Bạo chúa, tài phiệt, dân chủ (theo nghĩa tiêu cực).

    Chế độ lý tưởng nhất là quân chủ, khi quyền lực tập trung vào một vị vua khôn ngoan và chính trực.

    Tuy nhiên, Aquinas thừa nhận nguy cơ quân chủ biến thành chế độ bạo chúa.

    Vì vậy, ông ủng hộ mô hình "chính quyền hỗn hợp," kết hợp ưu điểm của quân chủ, quý tộc, và cộng hòa để đảm bảo tính công bằng và hạn chế sự lạm quyền.

3. Pháp luật con người

Aquinas cho rằng luật pháp con người (human legislation) là cần thiết để duy trì một xã hội có tổ chức và văn minh, nhưng nó có những giới hạn quan trọng:

  1. Vai trò của luật pháp con người:
    • Luật tự nhiên (natural law) cung cấp các nguyên tắc cơ bản, nhưng không chỉ dẫn chi tiết cho tất cả khía cạnh của đời sống xã hội, như hình thức tiền tệ, mức độ sửa chữa đường xá, hoặc cách trừng phạt tội phạm.

    • Luật pháp con người lấp đầy những chi tiết này và thực thi các yêu cầu đạo đức mà luật tự nhiên đặt ra nhưng có thể không được tuân thủ.
  2. Phân loại luật pháp con người:
    • Kết luận (conclusions): Các luật trực tiếp xuất phát từ luật tự nhiên, ví dụ như cấm giết người hoặc trộm cắp.

    • Định đoạt (determinations): Các luật phụ thuộc vào bối cảnh cụ thể, như cách trừng phạt tội phạm (tù giam, tử hình, hoặc đày ải).
  3. Hạn chế của luật pháp con người:
    • Sai lầm: Luật con người có thể mắc lỗi do được tạo ra bởi những người không hoàn hảo.

    • Không áp dụng được trong mọi hoàn cảnh: Có những tình huống đòi hỏi phá vỡ luật để bảo vệ lợi ích chung, như mở cổng thành cho người dân trốn kẻ thù.

    • Không điều chỉnh được nội tâm con người: Luật pháp con người chỉ tác động đến hành vi bên ngoài, không thể hướng dẫn các động cơ nội tâm hay đức hạnh thực sự.

    • Không cấm mọi tệ nạn: Luật pháp chỉ tập trung vào những hành vi gây hại nghiêm trọng nhất đối với xã hội, như giết người hay trộm cắp, vì cấm đoán mọi điều sai trái sẽ không khả thi.
Aquinas nhấn mạnh rằng luật pháp con người, dù quan trọng, vẫn không thể thay thế luật thần linh (divine law), vốn vượt trội hơn trong việc hướng dẫn con người tới đức hạnh và mục tiêu tối thượng.

4. Các Yêu Cầu Của Công Lý Theo Quan Điểm Của Thomas Aquinas

1. Vai trò của luật pháp trong việc duy trì công lý

Aquinas cho rằng luật pháp cần thiết để kiềm chế những người có xu hướng vi phạm lợi ích chung. Luật sử dụng "sức mạnh và nỗi sợ" để ngăn chặn các hành vi sai trái và có thể dần dần khiến con người tự nguyện hành động đúng đắn, từ đó trở nên đức hạnh hơn (ST, I-II, 95.1).

  • Hòa bình và trật tự xã hội: Aquinas định nghĩa hòa bình không phải là sự bình an nội tâm, mà là việc duy trì một trật tự xã hội trong đó công dân không bị đe dọa bởi các hành vi sai trái hoặc những nguy cơ ảnh hưởng đến an toàn và sinh kế.

  • Đức hạnh xã hội: Luật pháp không chỉ duy trì trật tự mà còn thúc đẩy đức hạnh, đặc biệt là những đức hạnh gắn liền với lợi ích chung của xã hội, mà Aquinas gọi là “công lý pháp luật” (legal justice).
2. Công lý pháp luật: Đức hạnh chính trị tối cao
Theo Aquinas, công lý pháp luật không chỉ là tuân thủ pháp luật mà còn là một ý chí nội tâm hướng đến lợi ích chung.

  • Công lý pháp luật được coi là một “đức hạnh tổng quát,” bởi nó bao hàm tất cả các hành động đạo đức, miễn là những hành động đó hướng đến lợi ích chung.

  • Ví dụ: Một người lính xông pha chiến trận thể hiện dũng cảm bằng cách vượt qua nỗi sợ hãi. Nếu động cơ của anh ta là vì lợi ích chung, hành động đó cũng được coi là biểu hiện của công lý.


3. Công lý cụ thể và khái niệm “ius”
Bên cạnh công lý pháp luật, Aquinas cũng bàn về công lý như một đức hạnh cụ thể, gắn liền với khái niệm “ius” (cái đúng, cái thuộc về một người trong một hoàn cảnh nhất định).

  • Luật pháp không chỉ thúc đẩy công lý như một đức hạnh mà còn bảo vệ công lý như sự công bằng, đảm bảo mỗi người nhận được điều “đáng thuộc về họ.”

  • Ví dụ: Nếu một người nợ 100 đô la cho một dịch vụ, công lý yêu cầu người đó trả đủ số tiền để khôi phục sự bình đẳng trong mối quan hệ.

4. Phân loại công lý cụ thể

Aquinas phân chia công lý cụ thể thành hai loại chính:

  • Công lý trao đổi (commutative justice): Điều chỉnh quan hệ giữa các cá nhân, như việc thanh toán đúng giá trị cho hàng hóa hoặc dịch vụ.

  • Công lý phân phối (distributive justice): Điều chỉnh cách xã hội phân chia tài nguyên hoặc trừng phạt, dựa trên nguyên tắc “tỷ lệ hình học.” Ví dụ, hình phạt cho tội giết người phải nặng hơn hình phạt cho tội ăn cắp vặt để đảm bảo tính công bằng.

5. Quan điểm của Aquinas về cho vay nặng lãi
Aquinas lên án cho vay nặng lãi vì nó vi phạm công lý trao đổi bằng cách tạo ra sự bất bình đẳng không công bằng.

  • Tiền, theo Aquinas, chỉ là phương tiện trao đổi hàng hóa, và việc đòi hỏi thêm lãi suất vượt quá giá trị khoản vay làm biến dạng chức năng nguyên bản của tiền.

  • Tuy nhiên, Aquinas cho phép thu phí bổ sung nếu người cho vay chịu rủi ro hoặc tổn thất thực tế từ việc cho vay (ST, II-II, 78.2).

5. Những hạn chế của chính trị

Aquinas, dựa trên học thuyết của Aristotle, nhìn nhận xã hội chính trị (political society) là tự nhiên và tốt đẹp, nhưng ông cũng nhấn mạnh rằng nó có những giới hạn quan trọng:

  1. Giới hạn của luật pháp con người:

    Luật pháp con người không thể điều chỉnh mọi khía cạnh của cuộc sống xã hội.

    Ví dụ: mặc dù cho vay nặng lãi (usury) là bất công, nhưng việc cấm đoán nó hoàn toàn có thể gây tổn hại đến việc ngăn chặn những tội nghiêm trọng hơn. Do đó, luật pháp con người phải tập trung vào việc ngăn chặn các hành vi đe dọa sự an toàn tức thì, thay vì yêu cầu sự hoàn hảo về mặt đạo đức, điều mà chỉ luật thần linh (divine law) mới có thể đạt được.

  2. Luật tự nhiên và tính vượt trội chính trị:

    - Aquinas mở rộng khái niệm luật tự nhiên (natural law) của Aristotle, xem nó như một luật phổ quát và xuất phát từ Thiên Chúa, Đấng quản lý mọi sự. Điều này vượt lên trên quan điểm của Aristotle, người không công nhận một cộng đồng nhân loại toàn cầu dưới một nhà lập pháp tối cao.

    - Luật tự nhiên, theo Aquinas, là cơ sở cho mọi luật pháp và vượt qua giới hạn của xã hội chính trị.

  3. Siêu việt hóa của mục đích con người:

    - Dù xã hội chính trị là tự nhiên và cần thiết cho sự phát triển của con người, nó không thể hướng dẫn con người đến mục đích siêu nhiên (supernatural end) — sự hoàn thiện và hạnh phúc tối hậu (beatitude) mà chỉ có thể đạt được qua ân sủng của Thiên Chúa và sự dẫn dắt của Giáo hội.

    - Chính trị thúc đẩy các đức tính tự nhiên, nhưng Giáo hội, với mục tiêu cứu rỗi linh hồn, vượt lên chính trị cả về tính phổ quát lẫn mục đích.
Nhìn chung, Aquinas thừa nhận giá trị của xã hội chính trị trong việc duy trì công lý và thúc đẩy đức hạnh, nhưng ông cũng nhấn mạnh vai trò của Giáo hội trong việc hoàn thiện con người qua ân sủng và đức tin.

aquinas

Thomas Aquinas (1225-1274)​
 
Tks bạn :sweet_kiss:

Mình đang làm về chủ đề thiên về triết học - hệ tư tưởng nhiều hơn.

Kể cả nặng về tính Thần học như Kitô giáo, mình tạm thời cũng trình bày theo hướng triết học, chủ đề tôn giáo - tín ngưỡng có lẽ sẽ làm trong 1 topic khác.
dề nghị thớt để cập/ bàn luận về những triết gia hiện thời như

Daniel Denett
Noam Chomsky
David Chalmer
Giulio Tononi
and lot of other modern philosophers

Cảm ơn nhiêu
 
dề nghị thớt để cập/ bàn luận về những triết gia hiện thời như

Daniel Denett
Noam Chomsky
David Chalmer
Giulio Tononi
and lot of other modern philosophers

Cảm ơn nhiêu
Vailonthat thời gian đâu nó hỏi chatgpt với copy google mậy?!
 

Thực sự thì triết học là môn học rộng và hay. Nó nên được dạy từ nhỏ, vì nó định hình cách suy nghĩ và nền tảng đạo đức, tư tưởng của một con người.

Nhưng đã sinh ra ở Vietnam thì chỉ có một nền tảng triết học duy nhất: triết học Mác-Lê-Hồ cộng với chủ nghĩa dân tộc cực đoan. Thành ra con người tưởng thành ở Vietnam mà ra nước ngoài sống thì hư hỏng hết cả, không cách nào xây dựng nên cơ nghiệp đời đời.

Trên thực tế người ta tiếp thu và thực hành triết học liên tục: người công giáo thì đi lễ, phật giáo thì đi chùa, cán bộ thì học lý luận trung cấp, cao cấp, cán bộ cao cấp thì bồi dưỡng lý luận định kỳ,... Có điều không nhiều người có đủ thời gian để chiêm nghiệm cho nó thấu đáo.

Triết học, thì thời nào cũng vậy, chỉ dành cho elite. Chừng nào không bị đè đầu bởi cơm áo gạo tiền thì mới có thời gian tìm hiểu sâu sắc và tận hưởng những giá trị tinh thần của nó.

Ai có con cháu mà rảnh thì nên cho nó đọc mấy cái này:

Hồi đó tao có học môn "Ethics", thì có được đọc qua Ông hoàng đạo lý Immanuel Kant, một triết gia cực kỳ nổi tiếng. Đọc xong thì thấy tâm hồn bay bổng lâng lâng, rất kỳ lạ. Có điều giờ tiền bạc nó hành, thời gian đéo đâu mà trầm ngâm nghiên cứu.

 
Thực sự thì triết học là môn học rộng và hay. Nó nên được dạy từ nhỏ, vì nó định hình cách suy nghĩ và nền tảng đạo đức, tư tưởng của một con người.

Nhưng đã sinh ra ở Vietnam thì chỉ có một nền tảng triết học duy nhất: triết học Mác-Lê-Hồ cộng với chủ nghĩa dân tộc cực đoan. Thành ra con người tưởng thành ở Vietnam mà ra nước ngoài sống thì hư hỏng hết cả, không cách nào xây dựng nên cơ nghiệp đời đời.

Trên thực tế người ta tiếp thu và thực hành triết học liên tục: người công giáo thì đi lễ, phật giáo thì đi chùa, cán bộ thì học lý luận trung cấp, cao cấp, cán bộ cao cấp thì bồi dưỡng lý luận định kỳ,... Có điều không nhiều người có đủ thời gian để chiêm nghiệm cho nó thấu đáo.

Triết học, thì thời nào cũng vậy, chỉ dành cho elite. Chừng nào không bị đè đầu bởi cơm áo gạo tiền thì mới có thời gian tìm hiểu sâu sắc và tận hưởng những giá trị tinh thần của nó.

Ai có con cháu mà rảnh thì nên cho nó đọc mấy cái này:

Hồi đó tao có học môn "Ethics", thì có được đọc qua Ông hoàng đạo lý Immanuel Kant, một triết gia cực kỳ nổi tiếng. Đọc xong thì thấy tâm hồn bay bổng lâng lâng, rất kỳ lạ. Có điều giờ tiền bạc nó hành, thời gian đéo đâu mà trầm ngâm nghiên cứu.

trả hết nợ cơm áo gạo tiền rồi bạn sẽ quay lại. Hinh như cái sở thích này nó nằm trong gene. Mình đọc Nho giáo, đạo dức kinh từ lúc mười lăm tuổi, rồi thế cuộc, nợ đời, dành dẹp qua một bên. Hơn 40 năm sau, nợ đời trả gần hết mới quay lại, vẫn thích thú,có lẽ còn hơn thời trẻ nhiều.
Mình không qua giáo dục triết học trong đại học, nên da số do tìm hiểu thêm. nhưng triết ly không hoàn toàn nằm trong lãnh vực của " philosophers ". Ai đọc Calmus, Jean Paul Sartre mà không cảm nhận được những triết lý bên trong thì cũng uổng. Ngay cả Leo Tolstoy, Dostoevsky, Kafka , những tiểu thuyết gia này cũng đầy triết lý.
triết lý nó nằm chung quanh ta, chì tại ta không quan sát đấy thôi. Phật dạy mọi pháp đều là phật pháp. Lão tử dạy thiên nhiên bao gồm tất cả triết lý. Ngày nào đó bạn không còn vướng bận sẽ nhận ra thôi
 
Thực sự thì triết học là môn học rộng và hay. Nó nên được dạy từ nhỏ, vì nó định hình cách suy nghĩ và nền tảng đạo đức, tư tưởng của một con người.

Nhưng đã sinh ra ở Vietnam thì chỉ có một nền tảng triết học duy nhất: triết học Mác-Lê-Hồ cộng với chủ nghĩa dân tộc cực đoan. Thành ra con người tưởng thành ở Vietnam mà ra nước ngoài sống thì hư hỏng hết cả, không cách nào xây dựng nên cơ nghiệp đời đời.

Trên thực tế người ta tiếp thu và thực hành triết học liên tục: người công giáo thì đi lễ, phật giáo thì đi chùa, cán bộ thì học lý luận trung cấp, cao cấp, cán bộ cao cấp thì bồi dưỡng lý luận định kỳ,... Có điều không nhiều người có đủ thời gian để chiêm nghiệm cho nó thấu đáo.

Triết học, thì thời nào cũng vậy, chỉ dành cho elite. Chừng nào không bị đè đầu bởi cơm áo gạo tiền thì mới có thời gian tìm hiểu sâu sắc và tận hưởng những giá trị tinh thần của nó.

Ai có con cháu mà rảnh thì nên cho nó đọc mấy cái này:

Hồi đó tao có học môn "Ethics", thì có được đọc qua Ông hoàng đạo lý Immanuel Kant, một triết gia cực kỳ nổi tiếng. Đọc xong thì thấy tâm hồn bay bổng lâng lâng, rất kỳ lạ. Có điều giờ tiền bạc nó hành, thời gian đéo đâu mà trầm ngâm nghiên cứu.

Cái đống này nếu chỉ đọc hết, còn vụ hiểu hay không chưa biết thì bèo lắm cũng 5-10 năm.
 
9. Chủ nghĩa hoài nghi
(Skepticism)

Phần 1 : Chủ nghĩa Hoài Nghi Cổ Đại

(Ancient Greek Skepticism)​


Chủ nghĩa hoài nghi, mặc dù đặt câu hỏi về khả năng nhận thức thế giới, bao gồm nhiều thái độ và quan điểm khác nhau.

Trong triết học Hy Lạp cổ đại, hai trường phái hoài nghi chính là Academic (Học viện Plato, khoảng 273 TCN - thế kỷ 1 TCN) và Pyrrhonian (liên quan đến Pyrrho, 365-270 TCN).

Chủ nghĩa Pyrrho phát triển mạnh từ thời Aenesidemus (thế kỷ 1 TCN) đến Sextus Empiricus (thế kỷ 2-3 CN).

Thuật ngữ "hoài nghi" xuất phát từ tiếng Hy Lạp skepsis, nghĩa là kiểm tra và điều tra. Các nhà hoài nghi cổ đại cho rằng bất đồng triết học rộng rãi đã dẫn đến việc đình chỉ phán xét (epoché), phản ánh giới hạn nhận thức của con người.

Họ thường phản biện lại những trường phái như Stoicism và Epicureanism, đồng thời để lại ảnh hưởng lâu dài trong triết học, đặc biệt trong bối cảnh vẫn còn những bất đồng về các vấn đề triết học cơ bản.

Hai phản đối chính đối với chủ nghĩa hoài nghi là:

  1. Mâu thuẫn nội tại: Việc khẳng định "không thể có kiến thức" tự bác bỏ, vì nó cũng là một phán xét.

  2. Thực tế cuộc sống: Đình chỉ phán xét khiến việc sống thực tế khó khả thi, vì con người cần đưa ra quyết định dựa trên phán đoán.
Dù vậy, các nhà hoài nghi vẫn đưa ra nhiều phản hồi đáng chú ý đối với những chỉ trích này.

(Tài liệu tham khảo: Hankinson [1995], Schmitt [1972], Popkin [1979], Fogelin [1994], Annas [1986, 1996], Burnyeat [1984], Bett [1993].)


1. Chủ nghĩa hoài nghi Học viện (Academic Skepticism) vs. Chủ nghĩa hoài nghi Pyrrhonian (Academic Skepticism)

Sự khác biệt giữa chủ nghĩa hoài nghi Học viện và Pyrrhonian là một chủ đề gây tranh cãi từ lâu, được các nhà văn Hy Lạp cổ đại thảo luận (Aulus Gellius, Attic Nights 11.5.6).

Một trong những trở ngại chính trong việc phân biệt hai trường phái này là cả hai không được xây dựng như những quan điểm thống nhất chặt chẽ. Thay vào đó, các thành viên của mỗi trường phái có cách hiểu khác nhau về chủ nghĩa hoài nghi.

Tuy nhiên, các thuật ngữ Academic và Pyrrhonian vẫn hữu ích vì chúng phản ánh sự phát triển và truyền thừa các tư tưởng của từng trường phái.



2. Chủ nghĩa hoài nghi Học viện (Academic Skepticism)


a. Arcesilaus (318-243 TCN)

Sau cái chết của Plato (347 TCN), Học viện do Speusippus, Xenocrates, Polemo, và Crates lần lượt lãnh đạo. Arcesilaus trở thành người đứng đầu thứ sáu của Học viện khi Crates qua đời (272 TCN), và được đánh giá cao bởi các thành viên trước đó.

i. Nhà cải cách triết học Platonic

Diogenes Laertius ghi nhận rằng Arcesilaus là người đầu tiên tranh luận cả hai mặt của một vấn đề và sửa đổi hệ thống triết học truyền thống của Plato, biến nó thành một hình thức tranh luận nhiều hơn. Tuy nhiên, việc tranh luận cả hai mặt đã là một thực hành phổ biến từ thời các nhà ngụy biện (Sophists).

Arcesilaus chuyển Học viện Plato sang chủ nghĩa hoài nghi thông qua cách đọc sáng tạo các tác phẩm của Plato. Quan điểm này bị chỉ trích bởi một số người như Diogenes, người cho rằng Arcesilaus đã làm sai lệch tinh thần triết học của Plato. Ngược lại, Cicero ca ngợi ông vì đã hồi sinh phương pháp đối thoại phản biện của Socrates, nơi ông yêu cầu người nghe trình bày quan điểm của mình trước khi phản biện chúng.

Arcesilaus tiếp thu từ các đối thoại của Plato rằng không có gì có thể được biết một cách chắc chắn, dù là qua giác quan hay lý trí. Tuy nhiên, ông không khẳng định rằng mình biết điều đó, phản ánh sự kiên định với sự đình chỉ phán xét (epoché).


ii. Phản bác trường phái Stoic

Arcesilaus tập trung phản bác triết học Stoic, đặc biệt là quan điểm của người sáng lập, Zeno.

Quan niệm của Zeno:

Stoic tin vào khả năng đạt tri thức tuyệt đối thông qua katalêpsis—sự "nắm bắt tinh thần" về cảm giác, đảm bảo sự thật tuyệt đối. Nhà hiền triết Stoic chỉ đồng ý với các ấn tượng kataleptic, nhờ đó không bao giờ sai lầm.

Phản biện của Arcesilaus:

Ông cho rằng không có cảm giác nào con người hoàn toàn không thể nhầm lẫn:

Trường hợp 1: Ấn tượng có thể đến từ một nguồn khác nhưng giống hệt (ví dụ: cặp song sinh, dấu khắc giống nhau).

Trường hợp 2: Ấn tượng có thể đến từ những điều không tồn tại, như giấc mơ hay ảo giác.

Từ đó, Arcesilaus kết luận: Nếu không thể chắc chắn về bất kỳ cảm giác nào, thì không thể xây dựng tri thức từ cảm giác, làm sụp đổ nền tảng tri thức của Stoic. Điều này cũng dẫn đến sự thất bại trong việc xác lập trí tuệ hay sự khôn ngoan mà Stoic theo đuổi.


iii. Về việc đình chỉ phán đoán (Suspending Judgment)

Arcesilaus cho rằng khi không đạt được tri thức chắc chắn, chúng ta nên đình chỉ phán đoán. Ông đưa ra lý lẽ cân bằng giữa hai bên trong mọi cuộc thảo luận, giúp dễ dàng không đứng về phía nào.

Ý nghĩa của đình chỉ phán đoán: Không chấp nhận bất kỳ khẳng định nào là đúng, tức là không tin vào điều gì cả. Tuy nhiên, nếu ông tin vào điều này, nó sẽ mâu thuẫn với chính nguyên tắc không tin vào bất cứ gì.

iv. Cách giải thích biện chứng (Dialectical Interpretation)

Quan điểm biện chứng:

Theo cách này, Arcesilaus không khẳng định rằng tri thức nói chung là bất khả, mà chỉ bác bỏ định nghĩa tri thức của Stoic. Ông không yêu cầu tất cả phải đình chỉ phán đoán, mà chỉ những ai chấp nhận các tiền đề của Stoic.
Kết luận biện chứng:

Nếu theo quan điểm Stoic rằng nhà hiền triết không bao giờ sai và katalêpsis là bất khả, thì cách duy nhất để tránh sai lầm là không đưa ra bất kỳ sự đồng thuận nào (đình chỉ phán đoán). Tuy nhiên, Arcesilaus không tuyên bố đồng tình hay phản đối cách giải thích này, mà chỉ để lại các lý lẽ phản biện.

v. Tiêu chí thực tiễn: To Eulogon

Vấn đề được đặt ra:

Các Stoic phản đối rằng nếu đình chỉ phán đoán về mọi thứ, con người sẽ không thể thực hiện các hành động thường ngày, vì hành động có chủ ý đòi hỏi sự đồng thuận (assent), tức là cần niềm tin để hành động. Do đó, nếu loại bỏ niềm tin, hành động cũng bị loại bỏ.

Phản hồi của Arcesilaus:

Arcesilaus đề xuất tiêu chí thực tiễn, to eulogon (điều hợp lý), làm quy tắc hướng dẫn hành động. Theo Sextus Empiricus:

- Người đình chỉ phán đoán sẽ điều chỉnh các ham muốn và hành động của mình dựa trên tiêu chí “điều hợp lý.”

- Hạnh phúc đạt được thông qua sự khôn ngoan, mà sự khôn ngoan bao gồm các hành động đúng đắn. Hành động đúng đắn là những hành động có lý do hợp lý.

- Do đó, tuân theo tiêu chí này, con người có thể hành động đúng và đạt hạnh phúc.

Tranh cãi về to eulogon:

  1. Giải thích biện chứng:

    Theo quan điểm này, Arcesilaus chỉ đang cho Stoic thấy rằng tri thức không cần thiết cho đức hạnh, vì tiêu chí to eulogon đã đủ làm nền tảng thay thế.

  2. Phê bình:

    Việc đề xuất to eulogon giống như "đánh đổ đối thủ rồi lại nâng đỡ họ" (Maconi, 1988). Điều này không phù hợp với mục đích biện chứng vốn chỉ nhằm bác bỏ luận điểm Stoic.

  3. Giải thích cá nhân:

    Một số học giả cho rằng Arcesilaus xem to eulogon là quan điểm riêng của mình về cách sống tốt trong điều kiện không chắc chắn. Tuy nhiên, cách giải thích này gặp vấn đề khi dung hòa giữa đình chỉ phán đoán và việc tin vào một tiêu chí như to eulogon.


b. Carneades

Carneades (213–129 TCN) kế nhiệm Arcesilaus và phát triển hoài nghi học thuật theo cách rộng hơn, phản biện không chỉ các quan điểm hiện hành mà còn cả những quan điểm chưa được bảo vệ.

i. Phép biện chứng Socratic

  • Carneades áp dụng chiến lược biện chứng tương tự Arcesilaus, lấy cảm hứng từ Socrates.

  • Theo Cicero, Carneades cố che giấu quan điểm cá nhân, giải thoát người khác khỏi ảo tưởng tri thức và tìm kiếm giải pháp hợp lý nhất trong mỗi cuộc thảo luận.

  • Minh họa:

    Năm 155 TCN, Carneades đến Rome và trình bày:
    • Một ngày ủng hộ công lý.

    • Ngày hôm sau phản bác công lý.
      Mục đích không phải để làm mất uy tín công lý mà để cho thấy rằng không có lập luận dứt khoát nào bảo vệ được quan điểm này.

ii. Về lý thuyết đạo đức

  • Carneades mở rộng sự hoài nghi, đặc biệt trong đạo đức.

  • Ông liệt kê mọi ứng viên khả dĩ cho summum bonum (mục tiêu tối thượng) và tranh luận cho cả hai phía, để chứng minh không ai thực sự biết mục tiêu tối thượng của cuộc sống là gì, hoặc thậm chí không thể đạt được tri thức về nó.

iii. Phê bình về Hiền triết Stoic

  • Carneades tập trung phê phán các Stoic, đặc biệt là Chrysippus, về quan niệm hiền triết:
    • Nhà hiền triết Stoic sống theo tự nhiên, không bao giờ sai lầm, luôn bình tĩnh, và hạnh phúc của họ bất khả xâm phạm.

    • Tuy nhiên, Carneades phản biện rằng nhà hiền triết có thể chấp nhận các ấn tượng không chắc chắn (non-kataleptic), dẫn đến nguy cơ sai lầm.
  • Lập luận biện chứng:

    Carneades không khẳng định quan điểm nào, vì vấn đề cốt lõi cần giải quyết là liệu tri thức chắc chắn (katalepsis) có khả thi hay không. Nếu khả thi, hiền triết không nên hài lòng với ý kiến mơ hồ; nếu không, họ có thể nắm giữ ý kiến nhưng cần được xem xét kỹ lưỡng.

iv. Về Lý thuyết Nhận thức (Epistemology)

  • Phê phán các lý thuyết trước đây:

    Carneades mở rộng sự phê phán hoài nghi của mình sang các lý thuyết nhận thức. Trọng tâm của nhận thức học thời kỳ Hy Lạp hóa là xác định tiêu chí (criterion) của chân lý.
    • Nếu tiêu chí của chân lý là một dạng ấn tượng giác quan, như trong lý thuyết Stoic, Carneades lập luận rằng không có ấn tượng nào mà, về nguyên tắc, không thể xuất hiện như thật đối với người nhận thức nhạy bén nhất nhưng vẫn sai lầm.

    • Nếu không tìm được ấn tượng giác quan đáp ứng tiêu chí, thì lý trí đơn thuần cũng không thể cung cấp tiêu chí, bởi quan điểm kinh nghiệm (phổ biến thời đó) cho rằng mọi tri thức đều bắt nguồn từ giác quan.
  • Hạn chế:

    Không có bằng chứng cho thấy Carneades phản đối cách tiếp cận lý trí thuần túy (a priori) về tiêu chí chân lý.

v. Tiêu chí Thực tiễn: To Pithanon

  • Lý do phát triển tiêu chí thực tiễn:

    Theo Sextus, sau khi phản bác mọi lý thuyết nhận thức hiện có, Carneades cần đưa ra một tiêu chí để hướng dẫn đời sống thực tiễn và đạt hạnh phúc. Điều này có thể nhằm đáp lại sự phản bác rằng nếu không có cơ sở nhận thức để ưu tiên giữa các ấn tượng, thì chúng ta không thể đưa ra lựa chọn hợp lý.
    • Mỗi ấn tượng giác quan có hai mối quan hệ:
      1. Với vật thể phát sinh ấn tượng (impressor): Quyết định tính đúng/sai.

      2. Với người nhận thức: Quyết định tính thuyết phục (plausibility).
    • Carneades chọn ấn tượng thuyết phục (pithanê phantasia) làm tiêu chí, ngay cả khi đôi khi chúng không phản ánh chính xác đối tượng. Ông tin rằng những sai sót này hiếm gặp và không đủ để làm mất niềm tin vào các ấn tượng thuyết phục, vì chúng phần lớn đáng tin cậy trong thực tế.
  • Ứng dụng thực tiễn:

    Cicero dịch to pithanon thành probabileveri simile (tương tự sự thật). Ông cho rằng tiêu chí này được dùng cả trong đời sống thường ngày lẫn thực hành biện chứng Học viện. Tuy nhiên, tiêu chí này không đảm bảo chân lý mà chỉ giúp loại bỏ những ấn tượng sai lạc và chấp nhận những ấn tượng đúng.

vi. Nhà Hoài Nghi Biện Chứng hay Nhà Hoài Nghi Sai Lầm (Fallibilist)?


Tranh luận về sự chấp nhận tiêu chí:

Carneades có thực sự chấp nhận to pithanonkhông?
  1. Chống lại việc chấp nhận:
    • Ông lập luận rằng không có tiêu chí chân lý tuyệt đối, điều này dường như bao gồm cả to pithanon.

    • Clitomachus, học trò của Carneades, mô tả rằng ông đã nỗ lực loại bỏ mọi sự đồng thuận (assent) – bao gồm cả ý kiến và suy nghĩ mơ hồ – ra khỏi tâm trí.
  2. Ủng hộ sự chấp nhận:
    • Một số người cho rằng Carneades chỉ phát triển to pithanon một cách biện chứng, không cam kết cá nhân.

    • Tuy nhiên, Cicero ủng hộ cách giải thích fallibilist, cho rằng Carneades chấp nhận tiêu chí này ở mức độ hạn chế. Carneades phân biệt giữa:
      • Assent (đồng thuận): Chấp nhận một mệnh đề là đúng.

      • Approval (chấp nhận): Thấy một mệnh đề thuyết phục mà không cam kết vào tính đúng đắn của nó.
    • Do đó, ông có thể chấp nhận to pithanon ở mức độ thuyết phục mà không cần cam kết về mặt lý thuyết sâu hơn.


c. Philo và Antiochus:

Học viện Platonic trải qua nhiều giai đoạn, từ Học viện Cũ của Plato đến Học viện Mới của Carneades, với sự đóng góp của Philo và Antiochus. Philo, người đứng đầu Học viện, đã làm dịu chủ nghĩa hoài nghi truyền thống, cho phép chấp nhận tạm thời những quan điểm hợp lý.

Ông tập trung vào tính tương đối của tri thức dựa trên cảm giác, khác biệt với quan điểm của các nhà Stoic. Antiochus lại đưa Học viện trở lại gần với chủ nghĩa giáo điều, kết hợp các tư tưởng khác nhau để xây dựng một hệ thống triết học tổng hợp hơn.

d. Cicero:

Cicero, học trò của triết học Học viện, đã viết nhiều đối thoại triết học cung cấp thông tin phong phú về chủ nghĩa hoài nghi.

Dù tự nhận chỉ là người báo cáo, ông đóng góp nhiều vào việc hệ thống hóa và Latinh hóa triết học với các thuật ngữ như essentia (bản chất), qualitas (chất lượng), và beatitudo (hạnh phúc).

Cicero không được coi là nhà tư tưởng nguyên bản, nhưng các tác phẩm của ông phản ánh quan điểm nhân văn và trí tuệ sâu sắc về cuộc sống.
 
Sửa lần cuối:
Top