• 🚀 Đăng ký ngay để không bỏ lỡ những nội dung chất lượng! 💯 Hoàn toàn miễn phí!

Ghi chép của Ngô Bảo Châu về thời gian học thiền ở Huyền Không Sơn Thượng...

T mới đọc đc cái ghi chép ngắn này của ông Châu. Kính Mời các cao tăng chùa Bì Đì giúp diễn giải luận thêm phật pháp để cho tôi đây có thêm góc nhìn độc đáo của quý tăng ạ.

Phần 1
====================
Hè năm ngoái tôi có dịp nghỉ ngơi tĩnh dưỡng một tuần ở Huyền Không Sơn Thượng. Đây là ghi chép của tôi trong thời gian ở trong tu viện. Ghi chép lan man, không có nội dung gì đặc biệt, nhưng tôi muốn chia sẻ với nhiều người vì thời gian sống trong tu viện đã thay đổi tôi phần nào, có lẽ theo hướng tốt hơn.

Huyền Không Sơn Thượng là một thiền viện nằm trong địa bàn của huyện Hương Trà. Tu viện nằm sâu trong rừng, trên độ cao vừa phải. Tu viện lúc đầu là nơi Minh Đức Triều Tâm Ảnh chọn làm nơi lánh xa thế nhân, khi đó là đồi trọc hoang vu. Sau này, nhiều sư trẻ xin về theo, trong đó có sư Chơn Tín. Lúc đầu thầy Tâm Ảnh không nhận họ, nhưng họ quyết ở lại giúp thầy trồng cây, làm ruộng ... Sau hai mươi mấy năm, xung quanh thiền viện đã hình thành một cánh rừng nguyên sinh. Ở trên cao là thông, phía dưới là keo, xung quang chùa và thiền viện có nhiều tre, trúc, bàng, lộc vừng và nhiều cây cảnh.

Anh Bi, anh Linh và anh Thuyết đưa tôi đến thiền viện chiều thứ hai 6/8/2018. Trên đường đi, anh Thuyết dừng xe ở phố buôn bán để anh Bi xuống mua cho tôi mấy gói mì đề phòng khi đói. Anh Bi chỉ kém anh Thuyết hai tuổi nhưng luôn gọi anh Thuyết là thầy. Anh Bi vốn là hiệu trưởng trường chuyên cấp hai Nguyễn Tri Phương là người có nhiều quan hệ và biết tổ chức sắp xếp công việc. Mọi việc lớn nhỏ của cộng đồng nhỏ các anh toán ở Huế đều do anh Bi sắp xếp. Anh Thuyết vì là thầy của anh Bi, và cũng là người có học vị cao nhất nên nghiễm nhiên là thủ lĩnh của nhóm. Lúc mới gặp, tôi không thích anh Thuyết lắm, có lẽ vì mái tóc nhuộm đen nháy của anh. Tôi có cảm tình với anh Hiếu ốm nhách hơn. Chơi với nhau lâu, tôi yêu quý tất cả các anh. Các anh luôn mong tôi vào Huế để các anh đưa đi chơi, đi ăn, uống ca phe nói chuyện toán. Dần dần tôi cũng thích chia sẻ thời gian của mình với các anh.

Trước khi đi, tôi có để số điện thoại của anh Thuyết cho mẹ tôi để mẹ liên lạc khi có việc gấp vì có thể mạng di động không phủ đến khu vực của thiền viện. Không bất ngờ lắm khi mẹ tôi gọi ngay cho anh Thuyết để dặn dò và nhờ anh mua cho tôi mấy thứ thuốc mà do vội tôi không mang đi. Mẹ tôi là như thế, một nỗi lo nho nhỏ trong đầu có thể làm bà bồn chồn, và phải giải quyết triệt để nó thì mới có thể nghĩ đến việc khác. Đặc biệt khi nỗi lo đó liên quan đến con trai của bà.

Thầy Chơn Tín đợi chúng tôi ở Am Mây Tía. Thầy Chơn Tín dáng vóc phương phi, ít cười, nhưng vẻ mặt toát ra sự khảng khái, chân thực. Thầy phổ biến cho tôi một số nội quy cho cuộc sống trong thiền viện. Ở đây, các sư tụng kinh hai lần mỗi ngày, một lần lúc 4:30 sáng khi vừa ngủ dạy, một lần lúc 6:00 chiều, xong rồi mọi người về am cốc của mình nghỉ ngơi. Chùa nấu cho ăn vào buổi sáng và buổi trưa. Ở đây các sư theo Phật giáo nam tông, có thủ tục đi xếp bát khất thực. Khi đi khất thực người ta cho ăn gì phải ăn nấy, cho nên các sư ăn mặn, không ăn chay. Thầy Chơn Tín đã để sẵn trong cốc nhiều mì gói, bánh quy, sữa đề phòng đói bụng vào buổi tối. Sau đó thầy phăng phăng xách cái va li nhỏ và đưa tôi về cốc.

Cốc là một ngôi nhà nhỏ, nằm trên vách núi. Các sư trẻ ở trong khu nhà chung. Các sư tu tập lâu ngày ở trong cốc như vậy. Cốc tôi ở gọi là Cốc Sư Thiện. Sư Chơn Hạnh, em trai của sư Chơn Tín nói với tôi rằng sư Thiện đã vào miền nam. Để đi lên Cốc Sư Thiện phải dò theo những bậc đá gập ghềnh mà các sư đẽo vào núi. Leo chừng ba mươi bước thì đến một tấm đá nhẵn thín, bắc ngang qua ao cá nhỏ uốn vòng quanh cốc. Ao nhỏ nhưng nước rất trong. Trong đó có ếch, nhái, rắn nước và những con cá nhỏ sống. Xung quanh ao, sư Thiện trồng nhiều cây dương xỉ, một loài cây tôi mà tôi ưa thích. Ở bên trái am còn có một bụi trúc vàng, thân trúc vàng óng, khoẻ mạnh. Chếch góc ao, có cả một cây chuối rất đẹp. Lần đầu tiên tôi nhìn thấy cả buồng chuối và hoa chuối. Thông thường ở các loài cây khác, hoa rụng thì mới kết quả. Cây chuối của sư Thiện mang một buồng chuối đã chín lắm, màu đã chuyển sang đen xì, vậy mà ở cuống của nó vẫn còn một bông hoa chuối rất tươi.

Cốc có hai phòng. Phòng trong là phòng ngủ, có cả điều hoà nhiệt độ. Phòng ngoài có một cái bàn đá màu trắng để thưởng trà và đọc sách. Ở góc phòng có một cái bàn nhỏ nơi thầy Chơn Tín đã xếp đủ sữa, nước, mì gói, bánh quy cho tôi đủ dùng cả tháng. Sau khi chia tay anh Bi, anh Linh và anh Thuyết, tôi đóng cửa và suy nghĩ mình sẽ làm gì với thời gian năm ngày ở trong thiền viện. Vào lúc đó, tôi để ý thấy ba quả thị mà thầy Chơn Tín để lại cho tôi ở trên cái bàn đá. Cầm một quả thị lên ngửi thấy hương thật thơm. Tâm trí tôi bỗng trở nên thanh thản lạ lùng. Tôi tự bảo mình thay vì việc đặt ra cho mình một thời gian biểu chặt chẽ, hay là tôi cứ ngồi đây ngắm ba quả thị, dõi theo quá trình biến đổi của nó. Bây giờ còn đang tươi tắn, thơm hương như thế, năm ngày nữa thì sẽ thế nào.

Chiều hôm đó, tôi đi bộ dọc theo con đường mòn vào sâu trong rừng trước giờ tụng kinh. Đi đường bị muỗi cắn khắp người mới sực nhớ ra rằng mình vào rừng ở mà quên không máng thuốc sức chỗng muỗi. Đường khó đi, thỉnh thoảng lại có cây đổ ngang đường. Ven đường có các cốc còn đang xây dở. Không quá lâu, con đường mòn đẫn đến một cái cốc khá khang trang, trồng nhiều hoa theo hàng lối. Ngại làm phiền, tôi không dám đi xuyên qua cái cốc đó để xem đường mòn còn tiếp tục hay không.

Trở lại sân chùa trước giờ rung chuông, tôi thấy một Tỳ kheo tươi tắn, đi cùng hai con chó đi đến chào. Sư tự giới thiệu mình là Chơn Hạnh, em trai của sư Chơn Tín. Chơn Hạnh hỏi tôi có thiếu gì trên cốc không. Tôi nói không hiểu sao trên đó không có màn, mà có nhiều muỗi quá. Chơn Hạnh nói muỗi rừng ra nhiều tầm 5-6 giờ, trước giờ tụng kinh. Sau giờ đó chúng về rừng, đêm không cắn người. Tôi nghe lạ quá vì muỗi ở Hà nội cắn người bất kể giờ giấc. Nhưng quả thật đêm đó tôi ngủ ngon, không bị muỗi cắn. Ngồi đọc sách ở trong cốc chỉ bị muỗi đến quấy vào đầu giờ sáng và cuối giờ chiều.

Chuông trên tháp gióng độ 10 phút thì một tỳ kheo bắt đầu thỉnh chuông trong chánh điện. Các tỳ kheo khác lục tục về chỗ mình ngồi. Tôi được xếp ngồi ở góc bên phải cùng các novice. Các sư đọc kinh pali chừng 15 phút rồi chuyển sang ngồi thiền. Tiếng tụng kinh pali của các tỳ kheo vảng vào đầu tôi như ngọn gió Tây nóng và khô thổi sạch đi những bụi bặm, ẩm ướt lưu cữu lâu ngày trên bề mặt của tâm hồn. Đèn phụt tắt khi các tỳ kheo đưng tụng kinh để thiền. Tôi cố bất động thân và tâm, tập trung theo dõi nhịp thở nhưng vì gối tê, lưng mỏi, tâm phiêu diêu, tôi cảm thấy mệt mỏi muốn đứng dạy chi sau 10 phút. Vì không muốn làm xáo trộn sự tập trung của các tỳ kheo, tôi cố chịu đau ngồi đến cùng. Tôi nhận ra rằng học thiền cơ bản là phải kiên nhẫn, chứ không cần nỗ lực gò ép mình quá đáng. Đến cuối tuần, tôi có thể ngồi được lâu hơn, không còn cảm giác đau mỏi như hôm đầu. Tâm vẫn khởi lên những suy nghĩ này nọ, nhưng nó cũng mau quay lại với nhịp thở hơn.

Buổi tụng kinh và thiền ở chánh thất kết thúc sau 7 giờ tối. Lúc đó ngoài trời đã tối đen. Lúc đấy tôi mới nhớ tới điều anh Bi nói lúc chia tay: đáng ra phải mang cho Châu cái đèn pin. Không đợt tôi hỏi, thầy Chơn Tín vào Am mây tía lấy cho tôi mượn một cái đèn pin. Nhờ vào nó tôi mới dò dẫm đi về cốc của mình.

Đêm ở trong rừng không hề yên tĩnh như ta nghĩ. Chỉ về đêm ta mới thấy rừng là nơi trú ngụ của trăm ngàn sinh linh. Ồn ào nhất là tiếng ễnh uông. Nó kêu như tiếng thanh tre gõ lên một dãy ống tre, từng đợt cách nhau chừng nửa phút. Bắt nhịp là một tiếng chim, hơi thảng thốt, nhưng vì rất đều đặn, nên không gây ra cảm giác bi ai. Con ễnh uông và con chim nhỏ hoà tấu với nhau như thế cho đến lúc toàn bộ dàn nhạc rừng oà lên cùng một lúc để rồi lại lặng đi ngay. Trong đêm rừng tối đen, ta chỉ còn thính giác để tiếp nhận các tín hiệu của rừng. Tâm hồn ta lắng xuống trong cảm giác dễ chịu đã được rừng tiếp nhận, dường như đã trở thành một phần hữu cơ của rừng.


====================
 
Cái không của thằng titoe bắt nguồn từ Bát nhã Ba la mật đa tâm kinh, mà bản kinh này phật giáo nguyên thủy phủ nhận. Nên có tranh luận cũng như không :)
PG thời đầu chủ yếu nói về khổ, nhận biết khổ, tu tập để diệt khổ nhưng nó chưa là 1 hệ thống lý luận triết học. Sau này có thêm học thuyết vô ngã mới thành triết học nhân sinh đầy đủ. Thêm cái tây phương cực lạc, luân hồi chuyển thế biến thành tôn giáo :)
 
PG thời đầu chủ yếu nói về khổ, nhận biết khổ, tu tập để diệt khổ nhưng nó chưa là 1 hệ thống lý luận triết học. Sau này có thêm học thuyết vô ngã mới thành triết học nhân sinh đầy đủ. Thêm cái tây phương cực lạc, luân hồi chuyển thế biến thành tôn giáo :)
Thôi chú, chuyện 2 nghìn mấy năm rồi biết gì mà bàn. Cãi cũng không không, có bằng chứng đâu mà thuyết phục đối phương.
Cứ thấy cái nào hay theo được thì học thôi.
 
Mà chắc tl k được. Thôi để đệ nhờ chủ tịch hay trụ trì tl thay vậy.
@ALau @Chariot tái sinh
Mời 2 vị khai sáng giúp người giác ngộ và cái máy khác gì nhau ạ ?
Theo suy nghĩ của tao thì cái máy là 1 công cụ, được lập trình sẵn, tức là đáp lại phản ứng của môi trường 1 cách rập khuôn. Qua đó, có thể thấy rằng bất kì hành động nào của cái máy cũng mang tính chất lập lại, tuyến tính, phóng chiếu, đơn sơ và sơ đẳng vô cùng. Còn bậc giác ngộ, thì họ giống như gương, mọi sự vật hiện tượng đi qua thì đơn giản là trôi qua thôi :) không đấu tranh, phán xét. Còn con người là ở giữa cái máy và thánh nhân. Phần máy móc ở chổ, khi bị chữi, thì giận, khi được khen thì sướng. Thoạt nhìn thì tưởng làm chủ đc hành vi của mình nhưng không, cảm xúc của con người nằm trong tay người khác, khi nắm thì co mà khi thả ra thì duỗi. Phần thánh nhân ở chỗ con người biết mình bị mất tự do,bị ràng buộc, bị khổ, cho nên luôn có ham muốn giải phóng thoát ra, đó là ngòi châm cho cả nghìn cuộc đấu tranh trong lịch sử đã và đang xảy ra. Bề nổi thì tưởng do mâu thuẫn giai cấp, xung đột ý thức hệ, nhưng không, gốc rễ nằm chính trong thâm tâm của chúng ta. Và tao nghĩ đây cũng là nguồn cơn của căn bệnh thế kỉ hiện đại, TRẦM CẢM :) hoặc là chúng mày siêu vượt lên chính mình, hoặc là chúng mày tự tử, hoặc là chúng mày chém giết lẫn nhau để quên đi vết loét trống rỗng sâu hun hút bên trong. Một cái hố sâu vô tận :) Đó là 3 hướng đi cho con người hiện đại
 
Theo suy nghĩ của tao thì cái máy là 1 công cụ, được lập trình sẵn, tức là đáp lại phản ứng của môi trường 1 cách rập khuôn. Qua đó, có thể thấy rằng bất kì hành động nào của cái máy cũng mang tính chất lập lại, tuyến tính, phóng chiếu, đơn sơ và sơ đẳng vô cùng. Còn bậc giác ngộ, thì họ giống như gương, mọi sự vật hiện tượng đi qua thì đơn giản là trôi qua thôi :) không đấu tranh, phán xét. Còn con người là ở giữa cái máy và thánh nhân. Phần máy móc ở chổ, khi bị chữi, thì giận, khi được khen thì sướng. Thoạt nhìn thì tưởng làm chủ đc hành vi của mình nhưng không, cảm xúc của con người nằm trong tay người khác, khi nắm thì co mà khi thả ra thì duỗi. Phần thánh nhân ở chỗ con người biết mình bị mất tự do,bị ràng buộc, bị khổ, cho nên luôn có ham muốn giải phóng thoát ra, đó là ngòi châm cho cả nghìn cuộc đấu tranh trong lịch sử đã và đang xảy ra. Bề nổi thì tưởng do mâu thuẫn giai cấp, xung đột ý thức hệ, nhưng không, gốc rễ nằm chính trong thâm tâm của chúng ta. Và tao nghĩ đây cũng là nguồn cơn của căn bệnh thế kỉ hiện đại, TRẦM CẢM :) hoặc là chúng mày siêu vượt lên chính mình, hoặc là chúng mày tự tử, hoặc là chúng mày chém giết lẫn nhau để quên đi vết loét trống rỗng sâu hun hút bên trong. Một cái hố sâu vô tận :) Đó là 3 hướng đi cho con người hiện đại
Mày bị dính toxic của bọn tâm linh rồi :(
 
Cuối cùng đéo hiểu topic đang trôi đi đâu về đâu luôn.
 
PG thời đầu chủ yếu nói về khổ, nhận biết khổ, tu tập để diệt khổ nhưng nó chưa là 1 hệ thống lý luận triết học. Sau này có thêm học thuyết vô ngã mới thành triết học nhân sinh đầy đủ. Thêm cái tây phương cực lạc, luân hồi chuyển thế biến thành tôn giáo :)
Đó là nhận xét cá nhân của mày, như thịt nướng bình thường mày thích thêm sốt tiêu hay sốt cà cho phù hợp khẩu vị cá nhân. Còn cơ bản nó là như vậy và phù hợp với đại chúng. Mày không thể áp đặt sở thích cá nhân lân cái chung.
 
Nếu

Nếu như vậy, thì người giác ngộ, người từ bi đâu khác gì cái máy? Chẳng lẽ thằng @titoe đã giác ngộ rồi? Vì t thấy nó nc nhiều lúc như cái máy? Haha
Anh @KhiemCung có bao giờ từng gặp 1 người mà kinh qua bao chuyện thương hải tang điền mặt đều không biến sắc, vẫn điềm tĩnh ung dung thong thả, nghiêm nghị nhưng không hà khắc, không giận tự uy chưa? Em nghe nói phong thái toát ra từ 1 người giác ngộ thực sự là như thế. Nói hoa văn 1 chút thì gọi là "như nhàn vân nhã hạc".
Cho nên chắc chắn người giác ngộ khác hẳn cái máy.
 
Anh @KhiemCung có bao giờ từng gặp 1 người mà kinh qua bao chuyện thương hải tang điền mặt đều không biến sắc, vẫn điềm tĩnh ung dung thong thả, nghiêm nghị nhưng không hà khắc, không giận tự uy chưa? Em nghe nói phong thái toát ra từ 1 người giác ngộ thực sự là như thế. Nói hoa văn 1 chút thì gọi là "như nhàn vân nhã hạc".
Cho nên chắc chắn người giác ngộ khác hẳn cái máy.
Vào trại tâm thần gặp nhiều người như mày mô tả phết đó
 
Phần 2
====================
Điện thoại reo báo thức lúc 4 giờ sáng để chuẩn bị đi tụng kinh lúc 4:30. Không đủ can đảm để chui ra khỏi giấc ngủ say để xuyên rừng đi lên chánh điện, tôi duỗi chân ngủ tiếp. Khi tỉnh dạy thì trời ở ngoài đã sáng. Tôi cố tìm ra con ếch đêm qua kêu to thế mà không tìm ra. Con ếch duy nhất mà tôi tìm thấy là con vật tý hon này.


Vì một lý do riêng, tôi rất quan tâm đến loài ếch và rất mong muốn gặp một con ếch với kích thước đủ lớn. Mong muốn này sẽ được toại nguyện vào ngày cuối cùng tới hai lần.


Tuy không tìm thấy ếch, mục tiêu ban đầu, tôi tìm thấy một vài con vật rất đáng yêu luôn quanh quẩn cái ao nhỏ nằm trước mặt cốc. Đây là một con mèo hoang, rất dạn người, sẵn sàng lẻn vào cốc ăn vụng bánh quy của tu sĩ. Bên cạnh bánh quy, bọn mèo hoang tỏ ra quan tâm đến các con cá bé li ti bơi trong ao.


Một con vật khác, ít thù địch hơn với loài cá là con tắc kè. về hình tướng, tắc kè có lẽ là sinh linh khôi ngô nhất mà tôi gặp ở trong rừng. Nó có cái cổ màu xanh biếc và cái đuôi rất dài.


Điều lạ nhất xảy ra với tôi vào buổi sáng đầu tiên ở trong chùa là cảm giác trìu mến đặc biệt dành cho con tắc kè này bỗng dưng khởi lên trong tâm. Lòng trìu mến đó phát triển cả sang con kiến, con muỗi.


Một tâm trạng bình an dần dần định hình trong tôi. Cả ngày tôi không ra khỏi cốc trừ lúc các chú tiểu gõ kẻng gọi ăn trưa, và cuối giờ chiều khi chuông chùa gióng lên gọi các tỳ kheo lên chánh điện tụng kinh.


Đây là ngày đầu tiên ở chùa, tôi chủ định chỉ làm nhưng gì để tạo cho mình cảm giác bình yên, để dành nhưng vấn đề khó khăn phải suy nghĩ cho nhưng ngày sau. Tôi dành cho mình niềm vui đọc thật kỹ bài báo của Deligne về giả thuyết Weil, một viên ngọc của toán học hiện đại. Tôi thấy một cảm giác khoan khoái khi hiểu trọn vẹn lập luận cùa Deligne, khá ngắn gọn, nhưng thật tinh tế. Định đọc thêm toán nhưng đầu óc cảm thấy hơi mệt nên lại thôi. Thay vì việc bắt mình làm việc liên tục như thói quen, bây giờ mỗi lúc cảm thấy mệt mỏi, tôi cho phép mình ngừng lại, ngồi vào tư thế thiền và đếm hơi thở của mình.


Buổi tối sau giờ tụng kinh, sư Chơn Hạnh qua cốc thăm tôi. Sư mang cho tôi một đôi dép nhựa để đi trong phòng tăm cho khỏi ướt chân, một chai sữa đậu nành và một ít bánh quy. Sư kể chuyện cốc tôi ở trước là của sư Thiện, nay sư Thiện đã đi vào Nam. Trong cốc có một giá sách nhỏ, có lẽ do sư Thiện để lại. Nhìn nhưng quyển sách sư Thiện để lại có thể cảm thấy một tâm hồn hiền thiện, giản đơn: ngoài quyển sách Phật pháp căn bản mà sau đó tôi đọc hết trong thời gian ngồi một mình trong cốc, còn có sách tự học tiếng Trung, tự học đàn guitare, mấy tập thơ Huế ... Hôm sau sư Chơn Hạnh mang cho tôi mượn thêm hai quyển sách của sư trụ trì Minh Đức. Hai quyển đó giảng pháp dưới hình thưc kể chuyện. Mặc dù không thích lắm thể loại hư cấu tôn giáo, khi rời tu viện tôi xin phép mang theo một trong hai quyển để đọc trên đường, như một cách nhớ lại những ngày ở trong tu viện.
=======
nguồn???????
 
Vào trại tâm thần gặp nhiều người như mày mô tả phết đó
cần gì vào trại tâm thần cho xa hả anh, gặp tâm thần thì gặp ngay cái người nói câu quote đây là chuẩn mà
 
mày vào trại tìm được một người điềm tĩnh tao đưa vợ cho mày địt
Quan điểm của nó có thể hơi cực đoan chủ quan nhưng mày có thể bày tỏ chính kiến của mày bằng tranh luận chuyện gì phải thách đố kiểu Chí Phèo ''đưa vợ cho mày địt'' .... vợ mày chả liên quan gì đến câu chuyện, tao không đánh giá cao mày
 
Quan điểm của nó có thể hơi cực đoan chủ quan nhưng mày có thể bày tỏ chính kiến của mày bằng tranh luận chuyện gì phải thách đố kiểu Chí Phèo ''đưa vợ cho mày địt'' .... vợ mày chả liên quan gì đến câu chuyện, tao không đánh giá cao mày
đạo phật là đạo hành
bàn tới bàn lui thật vô nghĩa
book 1 vé gieo duyên 1 tháng là tự hiểu
 
M nói đúng, anh ấy giỏi toán không có nghĩa là cái gì cũng giỏi. Nhưng tao đánh giá cao anh ấy ở chỗ biết cầu tiến, biết cải thiện. Theo kinh nghiệm của tao, làm việc với những người như anh ấy (tức là những người biết mình không hoàn hảo, không toàn năng, toàn trí), thường rất dễ dàng , đầy thiện chí.

Khó nhất, mệt nhất là làm việc với những thằng không chịu nhận mình sai, không biết đứng từ góc nhìn của đối phương mà ngẫm.

T chỉ muốm biết thêm về lời giảng của cụ thiền sư nào đó ở trên, rằng lòng từ bi không có giá trị gì trong giác ngộ. Như vậy nếu điều đó là đúng, phải chăng thiền theo kiểu phật giáo có phần ích kỷ?

Nếu như mục đích của PG của thiền không là lòng từ bi, vậy thì thiền có tác dụng gì cho xã hội?

Và xa hơn, ta nên hiểu "giác ngộ" ở đây là như thế nào? Có phải chỉ là cái ta thường nghĩ - giác ngộ để thoát khỏi 4 khổ, để không tham sân si, là chấm hết? Như vậy có phải đích đến của PG là biến mội người thành những cỗ máy không tình cảm?

Sự khác biệt giữa 1 AI không có tìmh cảm và 1 người giác ngộ là như thế nào?
Đầu tiên mình là tu sĩ Nam tông nên mình xin xác nhận "từ bi là lòng yêu thương thì đó là một cản trở cho quá trình giác ngộ" chính xác là những lời bổn sư Thích Ca dạy.
Đây cũng chính là lý do vì sao mình tu học phật pháp, vì chỉ có phật hướng tới một trạng thái không hạnh phúc và cũng không khổ đau.
Vậy sự khác biệt giữa AI và 1 con người giác ngộ (Phật)?
Nếu bạn chưa ngộ đau khổ và hạnh phúc là một. mọi câu trả lời cũng chỉ là một đống chữ vô nghĩa
 
Sửa lần cuối:
Anh @KhiemCung có bao giờ từng gặp 1 người mà kinh qua bao chuyện thương hải tang điền mặt đều không biến sắc, vẫn điềm tĩnh ung dung thong thả, nghiêm nghị nhưng không hà khắc, không giận tự uy chưa? Em nghe nói phong thái toát ra từ 1 người giác ngộ thực sự là như thế. Nói hoa văn 1 chút thì gọi là "như nhàn vân nhã hạc".
Cho nên chắc chắn người giác ngộ khác hẳn cái máy.

Cũng tùy trường hơp, cái bạn đang đề cập là khả năng làm chủ cảm xúc và suy nghĩ để bình tĩnh ứng phó với mọi việc. Theo mình cái này không liên quan đến giác ngộ phật giáo gì cả. mình thấy đa phần các giáo sư hàng đầu và người từng trải đều thế cả (ví dụ đặc biệt: Dalai Lama). Thật sự không phải lúc nào nhàn vân dã hạc cũng tốt, bởi vì có 1 số lúc mình phải tỏ ra vội vàng, lo lắng để truyền đạt sự khẩn cấp (ví dụ như khi cứu người).
Mình không bàn về tác dụng của thiền hay PG với cá nhân tu tập, mình đang bàn về tác dụng của nó với xã hội, vì theo mình sự đồng cảm, cảm thông mới là động lực thúc đẩy người giúp người. do đó nếu như thiền làm người ta giảm sự cảm thông với đồng loại, có lẽ nó cũng ko tồn tại được lâu.
Đã có nhiều nghiên cứu chứng minh càng thiền thì cái tôi càng lớn và con người càng ích kỷ.
 
Đầu tiên mình là tu sĩ Nam tông nên mình xin xác nhận "từ bi là lòng yêu thương thì đó là một cản trở cho quá trình giác ngộ" chính xác là những lời bổn sư Thích Ca dạy.
Đây cũng chính là lý do vì sao mình tu học phật pháp, vì chỉ có phật hướng tới một trạng thái không hạnh phúc và cũng không khổ đau.
Vậy sự khác biệt giữa AI và 1 con người giác ngộ (Phật)?
Nếu bạn chưa ngộ đau khổ và hạnh phúc là một. mọi câu trả lời cũng chỉ là một đống chữ vô nghĩa
Tu sĩ tông gì thì t thấy mày bớt lóc chóc lại chút mới được. Bình tĩnh suy nghĩ tìm hiểu cái rồi gõ phím. Muốn biết nguồn ở đâu thì lên google tìm là ra.
 
Tu sĩ tông gì thì t thấy mày bớt lóc chóc lại chút mới được. Bình tĩnh suy nghĩ tìm hiểu cái rồi gõ phím. Muốn biết nguồn ở đâu thì lên google tìm là ra.
xin lỗi đã làm phiền đến bạn
 
Cũng tùy trường hơp, cái bạn đang đề cập là khả năng làm chủ cảm xúc và suy nghĩ để bình tĩnh ứng phó với mọi việc. Theo mình cái này không liên quan đến giác ngộ phật giáo gì cả. mình thấy đa phần các giáo sư hàng đầu và người từng trải đều thế cả (ví dụ đặc biệt: Dalai Lama). Thật sự không phải lúc nào nhàn vân dã hạc cũng tốt, bởi vì có 1 số lúc mình phải tỏ ra vội vàng, lo lắng để truyền đạt sự khẩn cấp (ví dụ như khi cứu người).
Quả nhiên nói chuyện v người thông minh k phí sức chút nào. Xin phép mượn lời anh để bày tỏ quan điểm. Các giáo sư và người từng trải rõ ràng k giống cái máy, nên người giác ngộ cũng vậy. Cái máy vô tri k có cảm xúc nên chẳng cần điều tiết làm gì, nhưng bậc giác ngộ có tri giác và cảm xúc đầy đủ, chẳng qua họ chế ngự cực giỏi, tự thuần hóa chính bản thân mình. Nói cho dễ hình dung thì như mình học chuyên ngành nào thì phải tập trung cho giỏi chuyên môn, bậc giác ngộ đã có cái bằng Ph.D "chuyên ngành giác ngộ" thì chuyên môn làm chủ cảm xúc phải gọi là thuộc hàng đỉnh. Tóm lại, tuy rằng k phải chỉ có người giác ngộ mới hàm dưỡng, ung dung, nhưng anh gộp người ta vào hội giáo sư, người từng trải thì đc chứ đừng gộp các ngài vào hội AI, khổ lắm. Giác ngộ mà giống AI là giác ngộ rởm, học vẹt giáo lý thôi anh, em lấy kinh nghiệm của kẻ từng quyết sinh quyết tử theo đạo để chia sẻ với anh THỰC TU khó lắm, nhiều khi nhắt nc mắt ra chứ k phải cả ngày an yên tĩnh tọa ngồi chơi xơi nc, "sắc bất dị k, k bất dị sắc..." là ok đâu.

Thật sự không phải lúc nào nhàn vân dã hạc cũng tốt, bởi vì có 1 số lúc mình phải tỏ ra vội vàng, lo lắng để truyền đạt sự khẩn cấp (ví dụ như khi cứu người).
Cái này e đồng tình vs anh vì ý em "kinh qua thương hải tang điền" là khi gặp chuyện long trời lở đất mà vẫn giữ bình tĩnh để xử lý ấy, chứ k phải lúc nào cũng thế.

Mình không bàn về tác dụng của thiền hay PG với cá nhân tu tập, mình đang bàn về tác dụng của nó với xã hội, vì theo mình sự đồng cảm, cảm thông mới là động lực thúc đẩy người giúp người. do đó nếu như thiền làm người ta giảm sự cảm thông với đồng loại, có lẽ nó cũng ko tồn tại được lâu.
Đã có nhiều nghiên cứu chứng minh càng thiền thì cái tôi càng lớn và con người càng ích kỷ.
Anh muốn minh chứng cho cái "càng thiền cái tôi càng lớn" thì cho anh minh chứng sống luôn nè, hehe. Who?
Me!
Kỳ thực anh đặt cái vấn đề vào ngay lõi luôn rồi đó, bản thân em vì chính cùng 1 câu hỏi như anh mà năm ấy đành dứt áo rời bỏ con người em từng 1 lòng tôn kính bái ngưỡng là sư phụ em đấy.
Vì trả lời câu này hơi dài nên hsau em quay lại sau, hnay xin phép nói đến đây thôi.
 
Quả nhiên nói chuyện v người thông minh k phí sức chút nào. Xin phép mượn lời anh để bày tỏ quan điểm. Các giáo sư và người từng trải rõ ràng k giống cái máy, nên người giác ngộ cũng vậy. Cái máy vô tri k có cảm xúc nên chẳng cần điều tiết làm gì, nhưng bậc giác ngộ có tri giác và cảm xúc đầy đủ, chẳng qua họ chế ngự cực giỏi, tự thuần hóa chính bản thân mình. Nói cho dễ hình dung thì như mình học chuyên ngành nào thì phải tập trung cho giỏi chuyên môn, bậc giác ngộ đã có cái bằng Ph.D "chuyên ngành giác ngộ" thì chuyên môn làm chủ cảm xúc phải gọi là thuộc hàng đỉnh. Tóm lại, tuy rằng k phải chỉ có người giác ngộ mới hàm dưỡng, ung dung, nhưng anh gộp người ta vào hội giáo sư, người từng trải thì đc chứ đừng gộp các ngài vào hội AI, khổ lắm. Giác ngộ mà giống AI là giác ngộ rởm, học vẹt giáo lý thôi anh, em lấy kinh nghiệm của kẻ từng quyết sinh quyết tử theo đạo để chia sẻ với anh THỰC TU khó lắm, nhiều khi nhắt nc mắt ra chứ k phải cả ngày an yên tĩnh tọa ngồi chơi xơi nc, "sắc bất dị k, k bất dị sắc..." là ok đâu.


Cái này e đồng tình vs anh vì ý em "kinh qua thương hải tang điền" là khi gặp chuyện long trời lở đất mà vẫn giữ bình tĩnh để xử lý ấy, chứ k phải lúc nào cũng thế.


Anh muốn minh chứng cho cái "càng thiền cái tôi càng lớn" thì cho anh minh chứng sống luôn nè, hehe. Who?
Me!
Kỳ thực anh đặt cái vấn đề vào ngay lõi luôn rồi đó, bản thân em vì chính cùng 1 câu hỏi như anh mà năm ấy đành dứt áo rời bỏ con người em từng 1 lòng tôn kính bái ngưỡng là sư phụ em đấy.
Vì trả lời câu này hơi dài nên hsau em quay lại sau, hnay xin phép nói đến đây thôi.
Em tu tiên luyện đạo ah? Sư phụ ko dạy em món phòng trung thuật ah mà dứt áo vậy?
 
Top