Mấy thằng ở đây mà sinh năm 8x chắc đều trải qua thời kỳ kinh tế Việt Nam nghèo mạt rệp nhỉ.
Nhưng tao thì được trải nghiệm rõ ràng hơn, nghèo và hèn.
Bố tao bỏ mẹ tao từ khi tao vài tháng tuổi, mẹ tao 1 mình nuôi 2 chị em với đồng lương chỉ đủ cho tao đi nhà trẻ công. Những ngày tháng tuổi thơ nghèo hèn và tủi nhục nó khắc sâu vào ký ức của tao.
Nhà tao nghèo nhất khu, hàng xóm xung quanh đều là công chức có của ăn của để. 3 mẹ con ở trong 1 cái phòng lụp xụp, có 1 miếng cót ép ngăn làm đôi, 1 bên là nhà bếp và nuôi lợn luôn, 1 bên là giường ngủ. Vậy là tao sống trong 1 căn phòng lúc nào cũng có mùi cứt đái. Mùa hè tao hay phải đi ra ngoài vào ban ngày, vì tao không thể chịu được mùi cứt và nước đái lợn.
Hàng ngày mẹ tao sẽ xách 1 cái xô đi khắp khu tập thể để lấy nước rác, thỉnh thoảng nhà hết tiền, mẹ tao sẽ nhặt lại mấy cọng rau trong thùng nước rác để làm thức ăn. Có lẽ vì cuộc sống thiếu thốn nên hồi bé lúc nào tao cũng có cảm giác thèm ăn.
Có lần sang nhà hàng xóm, mấy đứa trẻ con nhà nó bóc củ khoai luộc ra ăn, tất nhiên là đéo cho tao. Lúc bọn nó đi ra ngoài tao liền nhặt mấy cái vỏ lên ăn, cảm giác ngon vãi Lồn. Chị tao nhìn thấy thế liền đánh tao, tất nhiên tao còn quá nhỏ để hiểu đc lý do tại sao.
Hồi tao tầm 3, 4 tuổi tao cứ thấy bọn trẻ con được ăn cái kẹo cao su quế, cảm giác thơm và ngon vl. Tất nhiên là đéo đứa nào cho tao 1 miếng cả. Tao cứ luôn thắc mắc ăn kẹo cao su có cảm giác thế nào, tại sao lại có cái kẹo nhai mãi không hết vậy. Đến 1 lần tao đang đi ngoài đường thì thấy có thằng thanh niên nhổ cái bã kẹo cao su đi, tao canh lúc không có ai nhìn thấy thì nhặt lên cho vào mồm nhai. Cái vị thơm thơm lẫn lạo xạo cát ở trong mồm. Lần đầu tiên tao được ăn kẹo cao su là như vậy đấy.
Nhà tao nghèo, và có lẽ người tao trông cũng bẩn thỉu nên trẻ con trong xóm tụi nó khinh, không đứa nào chơi với tao. Thỉnh thoảng khi đi ngang qua nhà tụi nó mà thấy bọn nó đang xem tivi, tao sẽ đứng ở đường để xem ké. Con người sinh ra bản tính thuần ác, tao nghĩ như vậy. Nên tụi trẻ con kia không cần ai bảo, tụi nó sẽ ra đóng cửa không cho tao xem ké, như để thoả mãn cái bản tính ích kỷ của chúng.
Những kỷ niệm tuổi thơ cơ cực cứ khắc sâu vào tâm trí tao, hiện tại đôi khi tao cứ nhớ về chúng. Con người tao bây giờ, theo tao đánh giá là 1 người sống nội tâm, biết đồng cảm với những người nghèo khổ và không chạy theo mấy thằng nhà giàu. Tao sống chậm rãi, và hay hoài niệm về quá khứ. Và cũng nhờ tuổi thơ nghèo khó nên mỗi khi làm gì tao đều rất tập trung và kiên trì. Vợ tao lúc nào cũng khâm phục ý chí cố gắng của tao.
Một vài kỷ niệm muốn được chia sẻ, cảm ơn tụi mày đã đọc bài.
Nhưng tao thì được trải nghiệm rõ ràng hơn, nghèo và hèn.
Bố tao bỏ mẹ tao từ khi tao vài tháng tuổi, mẹ tao 1 mình nuôi 2 chị em với đồng lương chỉ đủ cho tao đi nhà trẻ công. Những ngày tháng tuổi thơ nghèo hèn và tủi nhục nó khắc sâu vào ký ức của tao.
Nhà tao nghèo nhất khu, hàng xóm xung quanh đều là công chức có của ăn của để. 3 mẹ con ở trong 1 cái phòng lụp xụp, có 1 miếng cót ép ngăn làm đôi, 1 bên là nhà bếp và nuôi lợn luôn, 1 bên là giường ngủ. Vậy là tao sống trong 1 căn phòng lúc nào cũng có mùi cứt đái. Mùa hè tao hay phải đi ra ngoài vào ban ngày, vì tao không thể chịu được mùi cứt và nước đái lợn.
Hàng ngày mẹ tao sẽ xách 1 cái xô đi khắp khu tập thể để lấy nước rác, thỉnh thoảng nhà hết tiền, mẹ tao sẽ nhặt lại mấy cọng rau trong thùng nước rác để làm thức ăn. Có lẽ vì cuộc sống thiếu thốn nên hồi bé lúc nào tao cũng có cảm giác thèm ăn.
Có lần sang nhà hàng xóm, mấy đứa trẻ con nhà nó bóc củ khoai luộc ra ăn, tất nhiên là đéo cho tao. Lúc bọn nó đi ra ngoài tao liền nhặt mấy cái vỏ lên ăn, cảm giác ngon vãi Lồn. Chị tao nhìn thấy thế liền đánh tao, tất nhiên tao còn quá nhỏ để hiểu đc lý do tại sao.
Hồi tao tầm 3, 4 tuổi tao cứ thấy bọn trẻ con được ăn cái kẹo cao su quế, cảm giác thơm và ngon vl. Tất nhiên là đéo đứa nào cho tao 1 miếng cả. Tao cứ luôn thắc mắc ăn kẹo cao su có cảm giác thế nào, tại sao lại có cái kẹo nhai mãi không hết vậy. Đến 1 lần tao đang đi ngoài đường thì thấy có thằng thanh niên nhổ cái bã kẹo cao su đi, tao canh lúc không có ai nhìn thấy thì nhặt lên cho vào mồm nhai. Cái vị thơm thơm lẫn lạo xạo cát ở trong mồm. Lần đầu tiên tao được ăn kẹo cao su là như vậy đấy.
Nhà tao nghèo, và có lẽ người tao trông cũng bẩn thỉu nên trẻ con trong xóm tụi nó khinh, không đứa nào chơi với tao. Thỉnh thoảng khi đi ngang qua nhà tụi nó mà thấy bọn nó đang xem tivi, tao sẽ đứng ở đường để xem ké. Con người sinh ra bản tính thuần ác, tao nghĩ như vậy. Nên tụi trẻ con kia không cần ai bảo, tụi nó sẽ ra đóng cửa không cho tao xem ké, như để thoả mãn cái bản tính ích kỷ của chúng.
Những kỷ niệm tuổi thơ cơ cực cứ khắc sâu vào tâm trí tao, hiện tại đôi khi tao cứ nhớ về chúng. Con người tao bây giờ, theo tao đánh giá là 1 người sống nội tâm, biết đồng cảm với những người nghèo khổ và không chạy theo mấy thằng nhà giàu. Tao sống chậm rãi, và hay hoài niệm về quá khứ. Và cũng nhờ tuổi thơ nghèo khó nên mỗi khi làm gì tao đều rất tập trung và kiên trì. Vợ tao lúc nào cũng khâm phục ý chí cố gắng của tao.
Một vài kỷ niệm muốn được chia sẻ, cảm ơn tụi mày đã đọc bài.