• 🚀 Đăng ký ngay để không bỏ lỡ những nội dung chất lượng! 💯 Hoàn toàn miễn phí!

Kỷ niệm về tuổi thơ nghèo

Hồi đó ăn cơm toàn với cà pháo mắm ruốc, hôm nào dư giả được đĩa trứng chiên
 
Nhớ thời ấy bác tau tối đến hay bắt đom dóm thả vào quả cà trỗng để có ánh sáng học bài:still_dreaming:
 
Tao thấy thực ra quan trọng nhất là cuộc sống hạnh phúc chứ không phải vật chất đủ đầy, vật chất để làm nền tảng giúp mình tiến tới hạnh phúc thôi chứ nghèo rất khó hạnh phúc, mẹ mày đang hạnh phúc vì tự hào mày chứ ko hẳn do cuộc sống vật chất của bà khá hơn. Hoàn cảnh của mày hồi bé khó khác được nhưng giờ cuộc sống vật chất của mày ổn rồi có nền tảng để tiến tới hạnh phúc rồi thì mày nên từ bỏ sân si quá khứ vì nó đem lại buồn khổ cho mày. Mày có thể tìm kiếm hạnh phúc bằng những việc làm lành mạnh như: giúp đỡ chia sẻ với những người thân xung quanh mày hay vợ mày, tìm kiếm niềm đam mê như trồng hoa cây cảnh, tìm hiểu và thử sức kinh doanh một vài mảng mà thấy thích và có khả năng,...
Những gì mày nói về hạnh phúc hoàn toàn giống với suy nghĩ và trải nghiệm của tao. Sâu xa hơn nữa có lẽ là hạnh phúc tự thân.
Phật giáo thường nói về khái niệm hạnh phúc từ bên trong, có nghĩa là bản thân tự tìm kiếm hạnh phúc với những gì đang có. Từ việc uống một tách trà, ăn một bữa cơm bình thường. Hạnh phúc tự thân sẽ bền vững hơn thứ hạnh phúc do vật chất mang lại.
Tao hiểu được điều này là đúng nhưng do khả năng bản thân vẫn tầm thường nên chưa cảm nhận đc thứ hạnh phúc kiểu này.
 
Vk tao kiểu đéo có nhu cầu mấy ý. Nhà tao nếu có xích mích thì 70% là liên quan đến vấn đề tình dục.
Tao cũng chán vụ này lắm, tâm sự trên xàm suốt về cái này.
Tao thì gặp cũng trên dưới vài chục con đàn bà. Đứa đéo có ít nhu cầu mấy thì 1 tuần nó cũng phải mút ít nhất 1-2 bình sữa. Chứ như mày nói thì t thấy lạ lắm.
 
Sửa lần cuối:
Tao thì gặp cũng trên dưới vài chục con đàn bà. Đứa đéo có nhu cầu mấy thì 1 tuần nó cũng phải mút ít nhất 1-2 bình sữa. Chứ như mày nói thì t thấy lạ lắm.
Vk tao cả tuần đéo quan hệ lần nào nó cũng thấy bt. Dm đéo hiểu phải làm thế nào nữa.
 
Vk tao cả tuần đéo quan hệ lần nào nó cũng thấy bt. Dm đéo hiểu phải làm thế nào nữa.
Cả tuần nó đéo quan hệ, thế mày có lấy tay mò bim bim của nó không. 10 ngày ko quật 1 phát mà móc không được tí nhớt nào thì khéo lại ăn cạc bên ngoài rồi
 
Về lý thuyết thì thành công hay thất bại là do sự cố gắng của mình. Nhưng tao nói thật, xuất phát điểm nó quan trọng vkl. Những đứa nhà nó có lực, trừ khi nó phá lắm thì mới không thành công được.
mày đã từng nghèo mà đến giờ mày không đố kỵ, chúc mừng mày dậy thì thành công. Tao cũng 8x đời áp cuối.
Mà đời 8x đang vào giai đoạn ẩm ương trung niên, lúc này tao nghĩ phải kiếm gì đó cắm đầu vào cho qua đốt mới được :))
 
Đúng là tuổi thơ của 8x thật. Nhưng mà thời đó khổ thật sự chứ không như giờ. Cảm giác mặc áo ấm mùa đông rồi nhưng do gầy ốm mà cảm giác lạnh kinh khủng.
 
Mấy thằng ở đây mà sinh năm 8x chắc đều trải qua thời kỳ kinh tế Việt Nam nghèo mạt rệp nhỉ.
Nhưng tao thì được trải nghiệm rõ ràng hơn, nghèo và hèn.
Bố tao bỏ mẹ tao từ khi tao vài tháng tuổi, mẹ tao 1 mình nuôi 2 chị em với đồng lương chỉ đủ cho tao đi nhà trẻ công. Những ngày tháng tuổi thơ nghèo hèn và tủi nhục nó khắc sâu vào ký ức của tao.
Nhà tao nghèo nhất khu, hàng xóm xung quanh đều là công chức có của ăn của để. 3 mẹ con ở trong 1 cái phòng lụp xụp, có 1 miếng cót ép ngăn làm đôi, 1 bên là nhà bếp và nuôi lợn luôn, 1 bên là giường ngủ. Vậy là tao sống trong 1 căn phòng lúc nào cũng có mùi cứt đái. Mùa hè tao hay phải đi ra ngoài vào ban ngày, vì tao không thể chịu được mùi cứt và nước đái lợn.
Hàng ngày mẹ tao sẽ xách 1 cái xô đi khắp khu tập thể để lấy nước rác, thỉnh thoảng nhà hết tiền, mẹ tao sẽ nhặt lại mấy cọng rau trong thùng nước rác để làm thức ăn. Có lẽ vì cuộc sống thiếu thốn nên hồi bé lúc nào tao cũng có cảm giác thèm ăn.
Có lần sang nhà hàng xóm, mấy đứa trẻ con nhà nó bóc củ khoai luộc ra ăn, tất nhiên là đéo cho tao. Lúc bọn nó đi ra ngoài tao liền nhặt mấy cái vỏ lên ăn, cảm giác ngon vãi lồn. Chị tao nhìn thấy thế liền đánh tao, tất nhiên tao còn quá nhỏ để hiểu đc lý do tại sao.
Hồi tao tầm 3, 4 tuổi tao cứ thấy bọn trẻ con được ăn cái kẹo cao su quế, cảm giác thơm và ngon vl. Tất nhiên là đéo đứa nào cho tao 1 miếng cả. Tao cứ luôn thắc mắc ăn kẹo cao su có cảm giác thế nào, tại sao lại có cái kẹo nhai mãi không hết vậy. Đến 1 lần tao đang đi ngoài đường thì thấy có thằng thanh niên nhổ cái bã kẹo cao su đi, tao canh lúc không có ai nhìn thấy thì nhặt lên cho vào mồm nhai. Cái vị thơm thơm lẫn lạo xạo cát ở trong mồm. Lần đầu tiên tao được ăn kẹo cao su là như vậy đấy.
Nhà tao nghèo, và có lẽ người tao trông cũng bẩn thỉu nên trẻ con trong xóm tụi nó khinh, không đứa nào chơi với tao. Thỉnh thoảng khi đi ngang qua nhà tụi nó mà thấy bọn nó đang xem tivi, tao sẽ đứng ở đường để xem ké. Con người sinh ra bản tính thuần ác, tao nghĩ như vậy. Nên tụi trẻ con kia không cần ai bảo, tụi nó sẽ ra đóng cửa không cho tao xem ké, như để thoả mãn cái bản tính ích kỷ của chúng.
Những kỷ niệm tuổi thơ cơ cực cứ khắc sâu vào tâm trí tao, hiện tại đôi khi tao cứ nhớ về chúng. Con người tao bây giờ, theo tao đánh giá là 1 người sống nội tâm, biết đồng cảm với những người nghèo khổ và không chạy theo mấy thằng nhà giàu. Tao sống chậm rãi, và hay hoài niệm về quá khứ. Và cũng nhờ tuổi thơ nghèo khó nên mỗi khi làm gì tao đều rất tập trung và kiên trì. Vợ tao lúc nào cũng khâm phục ý chí cố gắng của tao.
Một vài kỷ niệm muốn được chia sẻ, cảm ơn tụi mày đã đọc bài.
chắc tml 8x đời đầu, sống vất vả nhỉ. Giờ mới 4x đã không tìm được niềm vui trong cuộc sống ah
 
Đúng là tuổi thơ của 8x thật. Nhưng mà thời đó khổ thật sự chứ không như giờ. Cảm giác mặc áo ấm mùa đông rồi nhưng do gầy ốm mà cảm giác lạnh kinh khủng.
Uhm mày nói đúng cái tao thắc mắc. Đéo hiểu sao ngày xưa mùa đông phải mặc 5, 6 áo người dầy cộp lên mà vẫn lạnh. Trong khi mùa đông bây giờ rét đến mấy tao cũng chỉ cần mặc 1 áo lót với 1 áo khoác là đủ. Chẳng nhẽ do ngày xưa thời tiết lạnh hơn bây giờ à.
 
chắc tml 8x đời đầu, sống vất vả nhỉ. Giờ mới 4x đã không tìm được niềm vui trong cuộc sống ah
Uhm, hoàn cảnh của tao bị dính combo kì thị của xã hội thời đấy: không có bố, nhà nghèo sống trong khu nhà giàu.
Chắc tại tao hay hoài niệm nên cuộc sống hiện tại cảm giác cũng không thực sự hạnh phúc lắm. Nói chung chỉ là không thực sự hạnh phúc thôi chứ cũng ko cảm thấy khổ sở gì.
 
Uhm mày nói đúng cái tao thắc mắc. Đéo hiểu sao ngày xưa mùa đông phải mặc 5, 6 áo người dầy cộp lên mà vẫn lạnh. Trong khi mùa đông bây giờ rét đến mấy tao cũng chỉ cần mặc 1 áo lót với 1 áo khoác là đủ. Chẳng nhẽ do ngày xưa thời tiết lạnh hơn bây giờ à.
Chúng mày già rồi mà cái đơn giản thế cũng đéo nhận biết được nhỉ. Chất liệu ngày xưa so sánh thế đéo nào được như bây giờ. Hơn nữa lại còn nghèo lõ đít ra lấy đéo đâu mà mua đồ ngon mà mặc. Giờ áo lông vũ mỏng như màng trinh ấy đã đủ ấm rồi, kèm với trái đất nó ngày một nóng lên nữa.
 
Uhm, hoàn cảnh của tao bị dính combo kì thị của xã hội thời đấy: không có bố, nhà nghèo sống trong khu nhà giàu.
Chắc tại tao hay hoài niệm nên cuộc sống hiện tại cảm giác cũng không thực sự hạnh phúc lắm. Nói chung chỉ là không thực sự hạnh phúc thôi chứ cũng ko cảm thấy khổ sở gì.
Chắc do mày chưa cảm nhật hoặc chưa đạt được những niềm vui mới trong cuộc sống. Tao đoán chắc do gia đình mày cũng chưa thực sự hạnh phúc. Chứ còn vợ chồng mà hạnh phúc thì ít ai phải hoài niệm lắm :shame:
 
Chúng mày già rồi mà cái đơn giản thế cũng đéo nhận biết được nhỉ. Chất liệu ngày xưa so sánh thế đéo nào được như bây giờ. Hơn nữa lại còn nghèo lõ đít ra lấy đéo đâu mà mua đồ ngon mà mặc. Giờ áo lông vũ mỏng như màng trinh ấy đã đủ ấm rồi, kèm với trái đất nó ngày một nóng lên nữa.
Nói chung nó cũng nhiều nguyên nhân.
Ngày xưa rõ là lạnh mà đa số ở quê ko có nhà tắm. Mùa đông ngại tắm vkl vì tắm ngoài trời gió thổi rét đéo chịu được. Tao nhớ có khi phải mấy tuần mới tắm 1 lần vào đợt rét nhất.
Đun nước nóng thì tiết kiệm củi nên đun có 1 ấm bé xíu, thỉnh thoảng rét quá thì mới vẩy chút nước nóng lên người.
Về sau xây được nhà tắm đã thấy hạnh phúc lắm, giờ thì nhà tắm trong nhà có nóng lạnh, ngày nào cũng tắm gội, mùa hè cũng như mùa đông.
Ngày xưa có đợt sang nhà ex vào mùa đông. Lúc đấy tầm 10h tối mà thấy mẹ em ý bảo đi tắm. Mình mới thắc mắc thì đc em ý giải thích là tắm trong nhà tắm có nóng lạnh, tắm xong sấy tóc nên ko lạnh đâu.
 
Chắc do mày chưa cảm nhật hoặc chưa đạt được những niềm vui mới trong cuộc sống. Tao đoán chắc do gia đình mày cũng chưa thực sự hạnh phúc. Chứ còn vợ chồng mà hạnh phúc thì ít ai phải hoài niệm lắm :shame:
Hoài niệm ký ức nó là 1 phần của cuộc sống. Càng những người thành đạt người ta càng nhớ nhiều về tuổi thơ. Thế nên dù có buôn ba khắp xứ người, giàu có cỡ nào thì khi chết người ta vẫn nhớ về nguồn cội mà muốn được nằm xuống nơi mình sinh ra.
 
Chắc do mày chưa cảm nhật hoặc chưa đạt được những niềm vui mới trong cuộc sống. Tao đoán chắc do gia đình mày cũng chưa thực sự hạnh phúc. Chứ còn vợ chồng mà hạnh phúc thì ít ai phải hoài niệm lắm :shame:
Uhm cái này thì mày đúng. Làm đéo gì có ai đang hạnh phúc và lại đi hoài niệm về quá khứ làm gì đâu.
Nhà tao hiện tại có nhiều chuyện làm tao phiền lòng. Mà có con cái rồi, sống vì bọn nó thôi.
 
Uhm cái này thì mày đúng. Làm đéo gì có ai đang hạnh phúc và lại đi hoài niệm về quá khứ làm gì đâu.
Nhà tao hiện tại có nhiều chuyện làm tao phiền lòng. Mà có con cái rồi, sống vì bọn nó thôi.
Cuối cùng thì mày cũng lòi cái đuôi ra :))
 
Mấy thằng ở đây mà sinh năm 8x chắc đều trải qua thời kỳ kinh tế Việt Nam nghèo mạt rệp nhỉ.
Nhưng tao thì được trải nghiệm rõ ràng hơn, nghèo và hèn.
Bố tao bỏ mẹ tao từ khi tao vài tháng tuổi, mẹ tao 1 mình nuôi 2 chị em với đồng lương chỉ đủ cho tao đi nhà trẻ công. Những ngày tháng tuổi thơ nghèo hèn và tủi nhục nó khắc sâu vào ký ức của tao.
Nhà tao nghèo nhất khu, hàng xóm xung quanh đều là công chức có của ăn của để. 3 mẹ con ở trong 1 cái phòng lụp xụp, có 1 miếng cót ép ngăn làm đôi, 1 bên là nhà bếp và nuôi lợn luôn, 1 bên là giường ngủ. Vậy là tao sống trong 1 căn phòng lúc nào cũng có mùi cứt đái. Mùa hè tao hay phải đi ra ngoài vào ban ngày, vì tao không thể chịu được mùi cứt và nước đái lợn.
Hàng ngày mẹ tao sẽ xách 1 cái xô đi khắp khu tập thể để lấy nước rác, thỉnh thoảng nhà hết tiền, mẹ tao sẽ nhặt lại mấy cọng rau trong thùng nước rác để làm thức ăn. Có lẽ vì cuộc sống thiếu thốn nên hồi bé lúc nào tao cũng có cảm giác thèm ăn.
Có lần sang nhà hàng xóm, mấy đứa trẻ con nhà nó bóc củ khoai luộc ra ăn, tất nhiên là đéo cho tao. Lúc bọn nó đi ra ngoài tao liền nhặt mấy cái vỏ lên ăn, cảm giác ngon vãi lồn. Chị tao nhìn thấy thế liền đánh tao, tất nhiên tao còn quá nhỏ để hiểu đc lý do tại sao.
Hồi tao tầm 3, 4 tuổi tao cứ thấy bọn trẻ con được ăn cái kẹo cao su quế, cảm giác thơm và ngon vl. Tất nhiên là đéo đứa nào cho tao 1 miếng cả. Tao cứ luôn thắc mắc ăn kẹo cao su có cảm giác thế nào, tại sao lại có cái kẹo nhai mãi không hết vậy. Đến 1 lần tao đang đi ngoài đường thì thấy có thằng thanh niên nhổ cái bã kẹo cao su đi, tao canh lúc không có ai nhìn thấy thì nhặt lên cho vào mồm nhai. Cái vị thơm thơm lẫn lạo xạo cát ở trong mồm. Lần đầu tiên tao được ăn kẹo cao su là như vậy đấy.
Nhà tao nghèo, và có lẽ người tao trông cũng bẩn thỉu nên trẻ con trong xóm tụi nó khinh, không đứa nào chơi với tao. Thỉnh thoảng khi đi ngang qua nhà tụi nó mà thấy bọn nó đang xem tivi, tao sẽ đứng ở đường để xem ké. Con người sinh ra bản tính thuần ác, tao nghĩ như vậy. Nên tụi trẻ con kia không cần ai bảo, tụi nó sẽ ra đóng cửa không cho tao xem ké, như để thoả mãn cái bản tính ích kỷ của chúng.
Những kỷ niệm tuổi thơ cơ cực cứ khắc sâu vào tâm trí tao, hiện tại đôi khi tao cứ nhớ về chúng. Con người tao bây giờ, theo tao đánh giá là 1 người sống nội tâm, biết đồng cảm với những người nghèo khổ và không chạy theo mấy thằng nhà giàu. Tao sống chậm rãi, và hay hoài niệm về quá khứ. Và cũng nhờ tuổi thơ nghèo khó nên mỗi khi làm gì tao đều rất tập trung và kiên trì. Vợ tao lúc nào cũng khâm phục ý chí cố gắng của tao.
Một vài kỷ niệm muốn được chia sẻ, cảm ơn tụi mày đã đọc bài.
cháu tin chú là người đàn ông tuyệt vời.
 
Mấy thằng ở đây mà sinh năm 8x chắc đều trải qua thời kỳ kinh tế Việt Nam nghèo mạt rệp nhỉ.
Nhưng tao thì được trải nghiệm rõ ràng hơn, nghèo và hèn.
Bố tao bỏ mẹ tao từ khi tao vài tháng tuổi, mẹ tao 1 mình nuôi 2 chị em với đồng lương chỉ đủ cho tao đi nhà trẻ công. Những ngày tháng tuổi thơ nghèo hèn và tủi nhục nó khắc sâu vào ký ức của tao.
Nhà tao nghèo nhất khu, hàng xóm xung quanh đều là công chức có của ăn của để. 3 mẹ con ở trong 1 cái phòng lụp xụp, có 1 miếng cót ép ngăn làm đôi, 1 bên là nhà bếp và nuôi lợn luôn, 1 bên là giường ngủ. Vậy là tao sống trong 1 căn phòng lúc nào cũng có mùi cứt đái. Mùa hè tao hay phải đi ra ngoài vào ban ngày, vì tao không thể chịu được mùi cứt và nước đái lợn.
Hàng ngày mẹ tao sẽ xách 1 cái xô đi khắp khu tập thể để lấy nước rác, thỉnh thoảng nhà hết tiền, mẹ tao sẽ nhặt lại mấy cọng rau trong thùng nước rác để làm thức ăn. Có lẽ vì cuộc sống thiếu thốn nên hồi bé lúc nào tao cũng có cảm giác thèm ăn.
Có lần sang nhà hàng xóm, mấy đứa trẻ con nhà nó bóc củ khoai luộc ra ăn, tất nhiên là đéo cho tao. Lúc bọn nó đi ra ngoài tao liền nhặt mấy cái vỏ lên ăn, cảm giác ngon vãi lồn. Chị tao nhìn thấy thế liền đánh tao, tất nhiên tao còn quá nhỏ để hiểu đc lý do tại sao.
Hồi tao tầm 3, 4 tuổi tao cứ thấy bọn trẻ con được ăn cái kẹo cao su quế, cảm giác thơm và ngon vl. Tất nhiên là đéo đứa nào cho tao 1 miếng cả. Tao cứ luôn thắc mắc ăn kẹo cao su có cảm giác thế nào, tại sao lại có cái kẹo nhai mãi không hết vậy. Đến 1 lần tao đang đi ngoài đường thì thấy có thằng thanh niên nhổ cái bã kẹo cao su đi, tao canh lúc không có ai nhìn thấy thì nhặt lên cho vào mồm nhai. Cái vị thơm thơm lẫn lạo xạo cát ở trong mồm. Lần đầu tiên tao được ăn kẹo cao su là như vậy đấy.
Nhà tao nghèo, và có lẽ người tao trông cũng bẩn thỉu nên trẻ con trong xóm tụi nó khinh, không đứa nào chơi với tao. Thỉnh thoảng khi đi ngang qua nhà tụi nó mà thấy bọn nó đang xem tivi, tao sẽ đứng ở đường để xem ké. Con người sinh ra bản tính thuần ác, tao nghĩ như vậy. Nên tụi trẻ con kia không cần ai bảo, tụi nó sẽ ra đóng cửa không cho tao xem ké, như để thoả mãn cái bản tính ích kỷ của chúng.
Những kỷ niệm tuổi thơ cơ cực cứ khắc sâu vào tâm trí tao, hiện tại đôi khi tao cứ nhớ về chúng. Con người tao bây giờ, theo tao đánh giá là 1 người sống nội tâm, biết đồng cảm với những người nghèo khổ và không chạy theo mấy thằng nhà giàu. Tao sống chậm rãi, và hay hoài niệm về quá khứ. Và cũng nhờ tuổi thơ nghèo khó nên mỗi khi làm gì tao đều rất tập trung và kiên trì. Vợ tao lúc nào cũng khâm phục ý chí cố gắng của tao.
Một vài kỷ niệm muốn được chia sẻ, cảm ơn tụi mày đã đọc bài.
Hic
 
Mấy thằng ở đây mà sinh năm 8x chắc đều trải qua thời kỳ kinh tế Việt Nam nghèo mạt rệp nhỉ.
Nhưng tao thì được trải nghiệm rõ ràng hơn, nghèo và hèn.
Bố tao bỏ mẹ tao từ khi tao vài tháng tuổi, mẹ tao 1 mình nuôi 2 chị em với đồng lương chỉ đủ cho tao đi nhà trẻ công. Những ngày tháng tuổi thơ nghèo hèn và tủi nhục nó khắc sâu vào ký ức của tao.
Nhà tao nghèo nhất khu, hàng xóm xung quanh đều là công chức có của ăn của để. 3 mẹ con ở trong 1 cái phòng lụp xụp, có 1 miếng cót ép ngăn làm đôi, 1 bên là nhà bếp và nuôi lợn luôn, 1 bên là giường ngủ. Vậy là tao sống trong 1 căn phòng lúc nào cũng có mùi cứt đái. Mùa hè tao hay phải đi ra ngoài vào ban ngày, vì tao không thể chịu được mùi cứt và nước đái lợn.
Hàng ngày mẹ tao sẽ xách 1 cái xô đi khắp khu tập thể để lấy nước rác, thỉnh thoảng nhà hết tiền, mẹ tao sẽ nhặt lại mấy cọng rau trong thùng nước rác để làm thức ăn. Có lẽ vì cuộc sống thiếu thốn nên hồi bé lúc nào tao cũng có cảm giác thèm ăn.
Có lần sang nhà hàng xóm, mấy đứa trẻ con nhà nó bóc củ khoai luộc ra ăn, tất nhiên là đéo cho tao. Lúc bọn nó đi ra ngoài tao liền nhặt mấy cái vỏ lên ăn, cảm giác ngon vãi lồn. Chị tao nhìn thấy thế liền đánh tao, tất nhiên tao còn quá nhỏ để hiểu đc lý do tại sao.
Hồi tao tầm 3, 4 tuổi tao cứ thấy bọn trẻ con được ăn cái kẹo cao su quế, cảm giác thơm và ngon vl. Tất nhiên là đéo đứa nào cho tao 1 miếng cả. Tao cứ luôn thắc mắc ăn kẹo cao su có cảm giác thế nào, tại sao lại có cái kẹo nhai mãi không hết vậy. Đến 1 lần tao đang đi ngoài đường thì thấy có thằng thanh niên nhổ cái bã kẹo cao su đi, tao canh lúc không có ai nhìn thấy thì nhặt lên cho vào mồm nhai. Cái vị thơm thơm lẫn lạo xạo cát ở trong mồm. Lần đầu tiên tao được ăn kẹo cao su là như vậy đấy.
Nhà tao nghèo, và có lẽ người tao trông cũng bẩn thỉu nên trẻ con trong xóm tụi nó khinh, không đứa nào chơi với tao. Thỉnh thoảng khi đi ngang qua nhà tụi nó mà thấy bọn nó đang xem tivi, tao sẽ đứng ở đường để xem ké. Con người sinh ra bản tính thuần ác, tao nghĩ như vậy. Nên tụi trẻ con kia không cần ai bảo, tụi nó sẽ ra đóng cửa không cho tao xem ké, như để thoả mãn cái bản tính ích kỷ của chúng.
Những kỷ niệm tuổi thơ cơ cực cứ khắc sâu vào tâm trí tao, hiện tại đôi khi tao cứ nhớ về chúng. Con người tao bây giờ, theo tao đánh giá là 1 người sống nội tâm, biết đồng cảm với những người nghèo khổ và không chạy theo mấy thằng nhà giàu. Tao sống chậm rãi, và hay hoài niệm về quá khứ. Và cũng nhờ tuổi thơ nghèo khó nên mỗi khi làm gì tao đều rất tập trung và kiên trì. Vợ tao lúc nào cũng khâm phục ý chí cố gắng của tao.
Một vài kỷ niệm muốn được chia sẻ, cảm ơn tụi mày đã đọc bài.
Buồn vậy ông ?
 
Mấy thằng ở đây mà sinh năm 8x chắc đều trải qua thời kỳ kinh tế Việt Nam nghèo mạt rệp nhỉ.
Nhưng tao thì được trải nghiệm rõ ràng hơn, nghèo và hèn.
Bố tao bỏ mẹ tao từ khi tao vài tháng tuổi, mẹ tao 1 mình nuôi 2 chị em với đồng lương chỉ đủ cho tao đi nhà trẻ công. Những ngày tháng tuổi thơ nghèo hèn và tủi nhục nó khắc sâu vào ký ức của tao.
Nhà tao nghèo nhất khu, hàng xóm xung quanh đều là công chức có của ăn của để. 3 mẹ con ở trong 1 cái phòng lụp xụp, có 1 miếng cót ép ngăn làm đôi, 1 bên là nhà bếp và nuôi lợn luôn, 1 bên là giường ngủ. Vậy là tao sống trong 1 căn phòng lúc nào cũng có mùi cứt đái. Mùa hè tao hay phải đi ra ngoài vào ban ngày, vì tao không thể chịu được mùi cứt và nước đái lợn.
Hàng ngày mẹ tao sẽ xách 1 cái xô đi khắp khu tập thể để lấy nước rác, thỉnh thoảng nhà hết tiền, mẹ tao sẽ nhặt lại mấy cọng rau trong thùng nước rác để làm thức ăn. Có lẽ vì cuộc sống thiếu thốn nên hồi bé lúc nào tao cũng có cảm giác thèm ăn.
Có lần sang nhà hàng xóm, mấy đứa trẻ con nhà nó bóc củ khoai luộc ra ăn, tất nhiên là đéo cho tao. Lúc bọn nó đi ra ngoài tao liền nhặt mấy cái vỏ lên ăn, cảm giác ngon vãi lồn. Chị tao nhìn thấy thế liền đánh tao, tất nhiên tao còn quá nhỏ để hiểu đc lý do tại sao.
Hồi tao tầm 3, 4 tuổi tao cứ thấy bọn trẻ con được ăn cái kẹo cao su quế, cảm giác thơm và ngon vl. Tất nhiên là đéo đứa nào cho tao 1 miếng cả. Tao cứ luôn thắc mắc ăn kẹo cao su có cảm giác thế nào, tại sao lại có cái kẹo nhai mãi không hết vậy. Đến 1 lần tao đang đi ngoài đường thì thấy có thằng thanh niên nhổ cái bã kẹo cao su đi, tao canh lúc không có ai nhìn thấy thì nhặt lên cho vào mồm nhai. Cái vị thơm thơm lẫn lạo xạo cát ở trong mồm. Lần đầu tiên tao được ăn kẹo cao su là như vậy đấy.
Nhà tao nghèo, và có lẽ người tao trông cũng bẩn thỉu nên trẻ con trong xóm tụi nó khinh, không đứa nào chơi với tao. Thỉnh thoảng khi đi ngang qua nhà tụi nó mà thấy bọn nó đang xem tivi, tao sẽ đứng ở đường để xem ké. Con người sinh ra bản tính thuần ác, tao nghĩ như vậy. Nên tụi trẻ con kia không cần ai bảo, tụi nó sẽ ra đóng cửa không cho tao xem ké, như để thoả mãn cái bản tính ích kỷ của chúng.
Những kỷ niệm tuổi thơ cơ cực cứ khắc sâu vào tâm trí tao, hiện tại đôi khi tao cứ nhớ về chúng. Con người tao bây giờ, theo tao đánh giá là 1 người sống nội tâm, biết đồng cảm với những người nghèo khổ và không chạy theo mấy thằng nhà giàu. Tao sống chậm rãi, và hay hoài niệm về quá khứ. Và cũng nhờ tuổi thơ nghèo khó nên mỗi khi làm gì tao đều rất tập trung và kiên trì. Vợ tao lúc nào cũng khâm phục ý chí cố gắng của tao.
Một vài kỷ niệm muốn được chia sẻ, cảm ơn tụi mày đã đọc bài.
xưng mày tao thì không dc nên gọi là anh. anh giống em, cứ hoài niệm về tuổi thơ, về quá khứ
 
m còn được đi nhà trẻ, chị em t ở nhà 1 mình tự nấu cơm ăn đợi bố mẹ đi làm về đây thời đó nhà đéo nào chẳng khổ
 

Có thể bạn quan tâm

Top