• 🚀 Đăng ký ngay để không bỏ lỡ những nội dung chất lượng! 💯 Hoàn toàn miễn phí!

Kỷ niệm về tuổi thơ nghèo

Tầm 3 4 tuổi tao ăn cơm với đường
tao 3 tuổi còn đi viện tiêu chảy xong bác sĩ trả về chờ chết cơ. xong đhs bằng 1 bài thuốc nam thần kì nào đó tao sống đến bây giờ.
MẶc dù giờ động tí lại tiêu chảy nhưng vẫn sống ngon lành
 
T thích đọc những trải nghiệm thật của người khác như thế này. M cảm thấy cuộc sống của m bây giờ thế nào?
Cuộc sống hiện tại của tao về mặt vật chất thì thuộc dạng đầy đủ. Bố mẹ rồi vợ tự hào về tao. Nhưng tao lại không cảm thấy hạnh phúc, những lời thật lòng này tao chỉ nói được trên cái diễn đàn ẩn danh này.
Tuổi thơ của tao tuy khó khăn cực khổ nhưng vẫn có những kỷ niệm vui ở trong đó. Mặc dù những thứ đó rất đơn giản. Ví dụ như lần đầu được ăn kẹo cao su, lần đầu nhà có tivi, hay lúc được chơi game trên máy tính của cơ quan mẹ.
Cuộc sống hiện tại tao thấy nó vội vã và nhàm chán. Ăn một món ăn cảm thấy bình thường không quá ngon để nhớ, mua một món đồ mới xong cũng không cảm thấy vui lắm. Những ham muốn trong hiện tại chỉ xoanh quanh chuyện thoả mãn địt bọp và các thú vui tầm thường khác. Nên tao hay hoài niệm về quá khứ.
 
Ko có gia đình hỗ trợ gì à mày
Lúc đấy tao mới ra trường, đang đi xin việc. Gđ tao lúc ấy cũng đang khó khăn nên tao không dám xin gì nhiều. Lúc khó thì khó + khó, may trời thương mà được đến như bây giờ.
 
Nhà tao trc cũng nghèo nhất làng nhưng vui Để hnao tao lục lại bài viết cũ cho chúng m đọc 😂
 
Tao 9x đây nhưng tuổi thơ vẫn nghèo. T lên lớp 3 mẹ đã bắt nấu cơm cho bố mẹ đi làm, mà hồi đó nấu bằng bếp rơm ấy nóng với cực vkl.
Hồi nhỏ thì từ mẫu giáo 2 anh em đã phải tự đưa đón nhau đi học, Học về thi đi ăn trực nhà hàng xóm mà em tao nó ăn nhiều quá nên tao còn ko dám ăn chỉ đứng nhìn nó ăn.
Rồi sáng bố mà cho được 1 hay 2000vnd để ăn sáng. Tao nhớ như in cái gói mì tôm micoem ấy nó có giá 1,5k còn 500 anh em tao mua kẹo ngậm, 2 đứa ăn chung gói mì xong đi học.
Sau này em tao nó đói quá nó còn trộm tiền của mẹ tao để ăn quà vặt, trộm có 1 2k mà bị mẹ đánh toét mông.
Mà hồi đấy làm nông là chủ yếu, anh em tao bé tí đã phải phơi thóc cào thóc bê thóc, đkm nên bay giờ bê nặng là người lại kiểu đau mỏi, nó kiểu làm non nên yếu ấy.
GIờ thấy xã hội ngon vkl đi làm công nhân cũng đủ nuôi con, chứ xưa bố mẹ tao làm quần quật mà vẫn đói. Nhớ 1 bữa ăn ông bà mua có 20k thịt mà tao vs thằng em còn đéo dám ăn nhiều, đun thì mặn chát vào, giờ thịt ăn nhòe đéo thèm ăn
RỒi có vài nghìn tiền lẻ mua cái cao su big ba bôn gì cc ấy cao su trúng thưởng ấy, có đợt tao có 1k giật trúng tận 5 6 cái. Mà hồi ấy đói bọn tao còn rình giật trộm cả bảng cao su vs bánh mì cơ.
NGhĩ lại thấy cũng khổ mà cũng vui vl. toàn hoài niệmk
Thực ra chỉ cần đầy đủ bố mẹ cũng là 1 niềm hạnh phúc rồi đó mày.
 
tao 3 tuổi còn đi viện tiêu chảy xong bác sĩ trả về chờ chết cơ. xong đhs bằng 1 bài thuốc nam thần kì nào đó tao sống đến bây giờ.
MẶc dù giờ động tí lại tiêu chảy nhưng vẫn sống ngon lành
Dm công nhận là số mày hên đấy. Mà ngày xưa trình độ y học cùi bắp nhỉ.
 
Dm công nhận là số mày hên đấy. Mà ngày xưa trình độ y học cùi bắp nhỉ.
công nhận. hồi t 3 tuổi nhà còn trồng khoai vs sẵn. Mà thế lol nào tao lại nhớ kí ức năm 3 tuổi như in thế nhỉ, các năm khác ko nhớ rõ lắm
 
Mấy thằng ở đây mà sinh năm 8x chắc đều trải qua thời kỳ kinh tế Việt Nam nghèo mạt rệp nhỉ.
Nhưng tao thì được trải nghiệm rõ ràng hơn, nghèo và hèn.
Bố tao bỏ mẹ tao từ khi tao vài tháng tuổi, mẹ tao 1 mình nuôi 2 chị em với đồng lương chỉ đủ cho tao đi nhà trẻ công. Những ngày tháng tuổi thơ nghèo hèn và tủi nhục nó khắc sâu vào ký ức của tao.
Nhà tao nghèo nhất khu, hàng xóm xung quanh đều là công chức có của ăn của để. 3 mẹ con ở trong 1 cái phòng lụp xụp, có 1 miếng cót ép ngăn làm đôi, 1 bên là nhà bếp và nuôi lợn luôn, 1 bên là giường ngủ. Vậy là tao sống trong 1 căn phòng lúc nào cũng có mùi cứt đái. Mùa hè tao hay phải đi ra ngoài vào ban ngày, vì tao không thể chịu được mùi cứt và nước đái lợn.
Hàng ngày mẹ tao sẽ xách 1 cái xô đi khắp khu tập thể để lấy nước rác, thỉnh thoảng nhà hết tiền, mẹ tao sẽ nhặt lại mấy cọng rau trong thùng nước rác để làm thức ăn. Có lẽ vì cuộc sống thiếu thốn nên hồi bé lúc nào tao cũng có cảm giác thèm ăn.
Có lần sang nhà hàng xóm, mấy đứa trẻ con nhà nó bóc củ khoai luộc ra ăn, tất nhiên là đéo cho tao. Lúc bọn nó đi ra ngoài tao liền nhặt mấy cái vỏ lên ăn, cảm giác ngon vãi lồn. Chị tao nhìn thấy thế liền đánh tao, tất nhiên tao còn quá nhỏ để hiểu đc lý do tại sao.
Hồi tao tầm 3, 4 tuổi tao cứ thấy bọn trẻ con được ăn cái kẹo cao su quế, cảm giác thơm và ngon vl. Tất nhiên là đéo đứa nào cho tao 1 miếng cả. Tao cứ luôn thắc mắc ăn kẹo cao su có cảm giác thế nào, tại sao lại có cái kẹo nhai mãi không hết vậy. Đến 1 lần tao đang đi ngoài đường thì thấy có thằng thanh niên nhổ cái bã kẹo cao su đi, tao canh lúc không có ai nhìn thấy thì nhặt lên cho vào mồm nhai. Cái vị thơm thơm lẫn lạo xạo cát ở trong mồm. Lần đầu tiên tao được ăn kẹo cao su là như vậy đấy.
Nhà tao nghèo, và có lẽ người tao trông cũng bẩn thỉu nên trẻ con trong xóm tụi nó khinh, không đứa nào chơi với tao. Thỉnh thoảng khi đi ngang qua nhà tụi nó mà thấy bọn nó đang xem tivi, tao sẽ đứng ở đường để xem ké. Con người sinh ra bản tính thuần ác, tao nghĩ như vậy. Nên tụi trẻ con kia không cần ai bảo, tụi nó sẽ ra đóng cửa không cho tao xem ké, như để thoả mãn cái bản tính ích kỷ của chúng.
Những kỷ niệm tuổi thơ cơ cực cứ khắc sâu vào tâm trí tao, hiện tại đôi khi tao cứ nhớ về chúng. Con người tao bây giờ, theo tao đánh giá là 1 người sống nội tâm, biết đồng cảm với những người nghèo khổ và không chạy theo mấy thằng nhà giàu. Tao sống chậm rãi, và hay hoài niệm về quá khứ. Và cũng nhờ tuổi thơ nghèo khó nên mỗi khi làm gì tao đều rất tập trung và kiên trì. Vợ tao lúc nào cũng khâm phục ý chí cố gắng của tao.
Một vài kỷ niệm muốn được chia sẻ, cảm ơn tụi mày đã đọc bài.


đồng cảm với mày, hồi nhỏ tới tận khi học dh nhà tao vẫn chỉ tính là đủ ăn, dư chút chút mua sắm này kia chứ ko giàu

chỉ có của để 10 năm đổ lại đây nhờ bà già tao lăn lộn buôn bán thôi, trước kia mua món gì trên 50k hay 100k là bố mẹ tao tính rất kỹ

có lẽ mày ở ngoài bak nơi con người cái bản tính thủ thân, ích kỷ nó ăn vào máu, tao đẻ trong sg này thấy hàng xóm chơi với nhau khá ổn áp, trong xóm tao thời xưa còn có 1 thằng giàu do ba mẹ nó có mấy cái sạp ngoài chợ, có trái cây dư là nó lại rủ bọn chung xóm ra ăn chung

tao gặp bọn keo bẩn hay tính toán thủ đoạn toàn là đồng hương gốc bak với bố mẹ tao hay dân TNT thôi
 
Nhớ ơn của mẹ và bù đắp cho mẹ nha, hồi bé mày khổ vậy nhưng chỉ là một phần rất nhỏ sự tủi nhục, khổ cực mẹ mày phải chịu, vì chắc chắn cụ đã cố gắng hết sức mình có để dành những thứ tốt nhất cho mày rồi.
 
Mấy thằng ở đây mà sinh năm 8x chắc đều trải qua thời kỳ kinh tế Việt Nam nghèo mạt rệp nhỉ.
Nhưng tao thì được trải nghiệm rõ ràng hơn, nghèo và hèn.
Bố tao bỏ mẹ tao từ khi tao vài tháng tuổi, mẹ tao 1 mình nuôi 2 chị em với đồng lương chỉ đủ cho tao đi nhà trẻ công. Những ngày tháng tuổi thơ nghèo hèn và tủi nhục nó khắc sâu vào ký ức của tao.
Nhà tao nghèo nhất khu, hàng xóm xung quanh đều là công chức có của ăn của để. 3 mẹ con ở trong 1 cái phòng lụp xụp, có 1 miếng cót ép ngăn làm đôi, 1 bên là nhà bếp và nuôi lợn luôn, 1 bên là giường ngủ. Vậy là tao sống trong 1 căn phòng lúc nào cũng có mùi cứt đái. Mùa hè tao hay phải đi ra ngoài vào ban ngày, vì tao không thể chịu được mùi cứt và nước đái lợn.
Hàng ngày mẹ tao sẽ xách 1 cái xô đi khắp khu tập thể để lấy nước rác, thỉnh thoảng nhà hết tiền, mẹ tao sẽ nhặt lại mấy cọng rau trong thùng nước rác để làm thức ăn. Có lẽ vì cuộc sống thiếu thốn nên hồi bé lúc nào tao cũng có cảm giác thèm ăn.
Có lần sang nhà hàng xóm, mấy đứa trẻ con nhà nó bóc củ khoai luộc ra ăn, tất nhiên là đéo cho tao. Lúc bọn nó đi ra ngoài tao liền nhặt mấy cái vỏ lên ăn, cảm giác ngon vãi lồn. Chị tao nhìn thấy thế liền đánh tao, tất nhiên tao còn quá nhỏ để hiểu đc lý do tại sao.
Hồi tao tầm 3, 4 tuổi tao cứ thấy bọn trẻ con được ăn cái kẹo cao su quế, cảm giác thơm và ngon vl. Tất nhiên là đéo đứa nào cho tao 1 miếng cả. Tao cứ luôn thắc mắc ăn kẹo cao su có cảm giác thế nào, tại sao lại có cái kẹo nhai mãi không hết vậy. Đến 1 lần tao đang đi ngoài đường thì thấy có thằng thanh niên nhổ cái bã kẹo cao su đi, tao canh lúc không có ai nhìn thấy thì nhặt lên cho vào mồm nhai. Cái vị thơm thơm lẫn lạo xạo cát ở trong mồm. Lần đầu tiên tao được ăn kẹo cao su là như vậy đấy.
Nhà tao nghèo, và có lẽ người tao trông cũng bẩn thỉu nên trẻ con trong xóm tụi nó khinh, không đứa nào chơi với tao. Thỉnh thoảng khi đi ngang qua nhà tụi nó mà thấy bọn nó đang xem tivi, tao sẽ đứng ở đường để xem ké. Con người sinh ra bản tính thuần ác, tao nghĩ như vậy. Nên tụi trẻ con kia không cần ai bảo, tụi nó sẽ ra đóng cửa không cho tao xem ké, như để thoả mãn cái bản tính ích kỷ của chúng.
Những kỷ niệm tuổi thơ cơ cực cứ khắc sâu vào tâm trí tao, hiện tại đôi khi tao cứ nhớ về chúng. Con người tao bây giờ, theo tao đánh giá là 1 người sống nội tâm, biết đồng cảm với những người nghèo khổ và không chạy theo mấy thằng nhà giàu. Tao sống chậm rãi, và hay hoài niệm về quá khứ. Và cũng nhờ tuổi thơ nghèo khó nên mỗi khi làm gì tao đều rất tập trung và kiên trì. Vợ tao lúc nào cũng khâm phục ý chí cố gắng của tao.
Một vài kỷ niệm muốn được chia sẻ, cảm ơn tụi mày đã đọc bài.
Mày nên quên nó đi. Ám ảnh quá khứ sẽ khó sống
 
đồng cảm với mày, hồi nhỏ tới tận khi học dh nhà tao vẫn chỉ tính là đủ ăn, dư chút chút mua sắm này kia chứ ko giàu

chỉ có của để 10 năm đổ lại đây nhờ bà già tao lăn lộn buôn bán thôi, trước kia mua món gì trên 50k hay 100k là bố mẹ tao tính rất kỹ

có lẽ mày ở ngoài bak nơi con người cái bản tính thủ thân, ích kỷ nó ăn vào máu, tao đẻ trong sg này thấy hàng xóm chơi với nhau khá ổn áp, trong xóm tao thời xưa còn có 1 thằng giàu do ba mẹ nó có mấy cái sạp ngoài chợ, có trái cây dư là nó lại rủ bọn chung xóm ra ăn chung

tao gặp bọn keo bẩn hay tính toán thủ đoạn toàn là đồng hương gốc bak với bố mẹ tao hay dân TNT thôi
Uhm, tao phải công nhận với mày là văn hoá dân ngoài bắc nó kibo và đối xử với người nghèo tệ hơn dân miền Nam.
 
Nhớ ơn của mẹ và bù đắp cho mẹ nha, hồi bé mày khổ vậy nhưng chỉ là một phần rất nhỏ sự tủi nhục, khổ cực mẹ mày phải chịu, vì chắc chắn cụ đã cố gắng hết sức mình có để dành những thứ tốt nhất cho mày rồi.
Uhm đúng rồi mày, dù gì lúc đấy tao vẫn còn nhỏ. Cuộc sống khó khăn nhưng tao cũng chỉ ăn với chơi chứ ko phải lao động gì cả.
 
Giờ mày đjt mỗi tối được mấy cái
Cả tuần khéo còn đéo địt được người thật lần nào. Tao toàn sưu tập âm đạo giả với búp bê tình dục. Bệnh hoạn vcc.
 
Mày nên quên nó đi. Ám ảnh quá khứ sẽ khó sống
Thỉnh thoảng cũng phải nghĩ về nó để biết trân trọng hiện tại chứ.
Giờ đầu óc lúc nào cũng nghĩ chuyện địt bọp với mấy thú vui thoả mãn phần con.
 
Cả tuần khéo còn đéo địt được người thật lần nào. Tao toàn sưu tập âm đạo giả với búp bê tình dục. Bệnh hoạn vcc.
Thế vợ mày sống với mày chỉ để nói khâm phục mày. Còn loằn để thằng khác thông với bóp à
 
Đm tao vẫn nhớ hồi t mẫu giáo năm 2k gì đấy bảo nhà t có điều hoà đ bạn nào tin. Cấp 1 tao cầm o2 đến lớp, cấp 2 t mang macbook đến cno bu vào như kiến bu, cấp 3 t đi mỹ cmnr :vozvn (19):
Mày vào cái topic này cmt thì phải gọi bọn t là chú là bác đấy. Chứ đầu những năm 2k thì bọn tao vươn mình ra thế giới kiếm ăn rồi, chứ ko phải kiểu mũi vẫn 2 người vắt như mày đâu =))
 
Mày vào cái topic này cmt thì phải gọi bọn t là chú là bác đấy. Chứ đầu những năm 2k thì bọn tao vươn mình ra thế giới kiếm ăn rồi, chứ ko phải kiểu mũi vẫn 2 người vắt như mày đâu =))
Cháu xoá rồi xin lỗi các chú :too_sad:
 
Thế vợ mày sống với mày chỉ để nói khâm phục mày. Còn loằn để thằng khác thông với bóp à
Vk tao kiểu đéo có nhu cầu mấy ý. Nhà tao nếu có xích mích thì 70% là liên quan đến vấn đề tình dục.
Tao cũng chán vụ này lắm, tâm sự trên xàm suốt về cái này.
 
Mày sinh năm bao nhiêu thế.
T sn 91 m ơi. Xưa khổ vkl lớp 8 đã cùng ông chú đi vác đá kè sông ngày kiếm 35k rồi 😆 từ lớp 8 đến 12, hè đéo nào cũng đi làm phụ vữa vs kè sông. Hồi bé gầy như mõ mương vác bao xi 25kg vs viên đá khối mà chẹo mẹ xương xườn. giờ thỉnh thoảng nghĩ về chuyện xưa cũng vui phết. Tk m đã lập thớt cho ae ôn lại những kỉ niệm nghèo đói khi xưa.
 
Cuộc sống hiện tại của tao về mặt vật chất thì thuộc dạng đầy đủ. Bố mẹ rồi vợ tự hào về tao. Nhưng tao lại không cảm thấy hạnh phúc, những lời thật lòng này tao chỉ nói được trên cái diễn đàn ẩn danh này.
Tuổi thơ của tao tuy khó khăn cực khổ nhưng vẫn có những kỷ niệm vui ở trong đó. Mặc dù những thứ đó rất đơn giản. Ví dụ như lần đầu được ăn kẹo cao su, lần đầu nhà có tivi, hay lúc được chơi game trên máy tính của cơ quan mẹ.
Cuộc sống hiện tại tao thấy nó vội vã và nhàm chán. Ăn một món ăn cảm thấy bình thường không quá ngon để nhớ, mua một món đồ mới xong cũng không cảm thấy vui lắm. Những ham muốn trong hiện tại chỉ xoanh quanh chuyện thoả mãn địt bọp và các thú vui tầm thường khác. Nên tao hay hoài niệm về quá khứ.
Tao thấy thực ra quan trọng nhất là cuộc sống hạnh phúc chứ không phải vật chất đủ đầy, vật chất để làm nền tảng giúp mình tiến tới hạnh phúc thôi chứ nghèo rất khó hạnh phúc, mẹ mày đang hạnh phúc vì tự hào mày chứ ko hẳn do cuộc sống vật chất của bà khá hơn. Hoàn cảnh của mày hồi bé khó khác được nhưng giờ cuộc sống vật chất của mày ổn rồi có nền tảng để tiến tới hạnh phúc rồi thì mày nên từ bỏ sân si quá khứ vì nó đem lại buồn khổ cho mày. Mày có thể tìm kiếm hạnh phúc bằng những việc làm lành mạnh như: giúp đỡ chia sẻ với những người thân xung quanh mày hay vợ mày, tìm kiếm niềm đam mê như trồng hoa cây cảnh, tìm hiểu và thử sức kinh doanh một vài mảng mà thấy thích và có khả năng,...
 

Có thể bạn quan tâm

Top