• 🚀 Đăng ký ngay để không bỏ lỡ những nội dung chất lượng! 💯 Hoàn toàn miễn phí!

Lý thuyết về tri thức

Nhân sự kiện tml @nguyenvanhai làm luận văn tốt nghiệp chùa bề đề mà tao đc mời làm phản biện, trong quá trình tml nộp bài, tao thấy kiến thức của nó ba lôm côm, cóp nhặt lung tung, toàn những tin tưởng vớ vỉn, chẳng có cơ sở ccc gì cả, tao @titoe đẹp chai và hào hoa và đàng điếm quyết định viết 1 bài lý thuyết tri thức để cho các tml có cơ sở khi nghiên cứu những thứ Lồn buồi dái, tránh sai lầm nhìn buồi tưởng lồn, nhìn lồn hóa cặc.
Đầu tiên tri thức là 1 sản phẩm của sự hoài nghi. Khi chúng ta nghi ngờ, đặt câu hỏi chúng ta ta thực sự biết về điều gì không nó dẫn chúng ta đến một khảo sát điều tra đối với sự hiểu biết về điều đó trong một hy vọng có thể có đc kiến thức đáng tin cậy. Định nghĩa kiểu này hơi khác so với định nghĩa thông thường về tri thức: " thông tin, sự hiểu biết về đối tượng ta thu được thông qua giáo dục hoặc trải nghiệm thực hành" ; chẳng sao cả, vì để định nghĩa những khái niệm căn bản như tri thức (kiến thức) là vô cùng khó khăn và đéo có cái nào là đúng tuyệt đối. Vậy hãy hiểu đơn giản kiến thức là những tin tưởng đc xác thực trong não thức của mày về đối tượng.
Kiến thức này do là những tin tưởng nên nó liệu thực sự đúng hay không? Hãy xét 1 ví dụ, tao đang cần ký 1 văn bản, mọi khi tao vẫn để 1 cái bút trong ngăn bàn và tao tin tưởng rằng nó vẫn ở đó. Như vậy tao có 1 kiến thức về việc cái bút ở trong ngăn bàn. Nhưng khi mở ngăn bàn ra có 2 khả năng: 1, cái bút ở đó và 2, cái bút đéo còn đó. Như vậy kiến thức của tao về việc cái bút ở trong ngăn bàn là hoặc đúng hoặc sai, nó đéo là sự thực. Loại kiến thức này có được từ ý thức thông thường, đéo qua thẩm định đúng sai nhưng lại rất hay đc chúng ta đem ra để giải quyết các vấn đề trong đời sống. Và rất ít tml nào đó nói tao tin tao biết, thay vào đó chúng nói tao biết chắc rằng, điều đó gây nên rất nhiều những sai lầm tai hại trong đời sống.
Để làm sáng tỏ, hãy lấy 1 thí dụ khác. Trong cơ quan mày có 100 người xảy ra 1 vụ mất trộm, tại thời điểm mất trộm 99 người đi ra ngoài ăn trưa, chỉ còn 1 người ở văn phòng. Bằng chứng thống kê cho thấy đến 99% người kia là kẻ ăn cắp, ngoài ra ko còn 1 bằng chứng buộc tội nào khác như dấu vân tay, camera, tang vật...Nhưng tụi bay không thể dùng cái thống kê 99% đó để kết tội ăn cắp cho kẻ đó trước pháp luật. Cũng 1 vụ ăn cắp khác ở cửa hàng, tuy nhiên vụ này có nhân chứng nhìn thấy 1 đối tượng ăn trộm chạy ra khỏi đó. Khi các đối tượng tình nghi bị bắt đến nhận diện, nhân chứng xác nhận đối tượng phạm tội và xong, đối tượng nhận diện bị kết án. Tuy nhiên, hãy xem xét mức độ "đáng tin" của nhân chứng đến đâu đủ để quan tòa kết án, thông thường chỉ cần đến 90% những thông tin của nhân chứng đc xác nhận là đúng quan tòa đã xác thực 1 bản án (10% sai sót có thể đến do nhân chứng nhìn quá nhanh, cảm xúc lúc đó anh ta hơi rối loạn,, các đối tượng tình nghi tương đối giống nhau, anh ta nói dối vì 1 động cơ nào đó...) .Nhưng ở đây có 1 điểm quan trọng, khi kiến thức được nói ra từ 1 người, và người này tương đối đáng tin (90%) mày sẽ có xu hướng tin tưởng luôn đó là 1 kiến thức chính xác thay cho việc tin vào bằng chứng thống kê 99% kia nhưng đéo có ai tin tưởng cùng. Những tin tưởng kiểu này gây nên rất nhiều những sai lầm trong đời sống và góp phần tạo lên cả những hệ thống dối trá khủng khiếp mà không dễ để sửa chữa (đa cấp, phát xít, ********...)
Thôi, mai viết tiếp nếu còn hứng. Tml @nguyenvanhai vào đọc gấp. Tao thấy mày toàn tin tưởng vào tml củ Lồn, ất ơ mà đéo có nghi ngờ dẫn đến nhiều kiến thức, lý giải sai lầm. Khi nào rảnh háng tao viết về tiếp các loại dữ liệu và các phương pháp thu thập dữ liệu để nó thành kiến thức, hehe..
 
Nhân sự kiện tml @nguyenvanhai làm luận văn tốt nghiệp chùa bề đề mà tao đc mời làm phản biện, trong quá trình tml nộp bài, tao thấy kiến thức của nó ba lôm côm, cóp nhặt lung tung, toàn những tin tưởng vớ vỉn, chẳng có cơ sở ccc gì cả, tao @titoe đẹp chai và hào hoa và đàng điếm quyết định viết 1 bài lý thuyết tri thức để cho các tml có cơ sở khi nghiên cứu những thứ lồn buồi dái, tránh sai lầm nhìn buồi tưởng lồn, nhìn lồn hóa cặc.
Đầu tiên tri thức là 1 sản phẩm của sự hoài nghi. Khi chúng ta nghi ngờ, đặt câu hỏi chúng ta ta thực sự biết về điều gì không nó dẫn chúng ta đến một khảo sát điều tra đối với sự hiểu biết về điều đó trong một hy vọng có thể có đc kiến thức đáng tin cậy. Định nghĩa kiểu này hơi khác so với định nghĩa thông thường về tri thức: " thông tin, sự hiểu biết về đối tượng ta thu được thông qua giáo dục hoặc trải nghiệm thực hành" ; chẳng sao cả, vì để định nghĩa những khái niệm căn bản như tri thức (kiến thức) là vô cùng khó khăn và đéo có cái nào là đúng tuyệt đối. Vậy hãy hiểu đơn giản kiến thức là những tin tưởng đc xác thực trong não thức của mày về đối tượng.
Kiến thức này do là những tin tưởng nên nó liệu thực sự đúng hay không? Hãy xét 1 ví dụ, tao đang cần ký 1 văn bản, mọi khi tao vẫn để 1 cái bút trong ngăn bàn và tao tin tưởng rằng nó vẫn ở đó. Như vậy tao có 1 kiến thức về việc cái bút ở trong ngăn bàn. Nhưng khi mở ngăn bàn ra có 2 khả năng: 1, cái bút ở đó và 2, cái bút đéo còn đó. Như vậy kiến thức của tao về việc cái bút ở trong ngăn bàn là hoặc đúng hoặc sai, nó đéo là sự thực. Loại kiến thức này có được từ ý thức thông thường, đéo qua thẩm định đúng sai nhưng lại rất hay đc chúng ta đem ra để giải quyết các vấn đề trong đời sống. Và rất ít tml nào đó nói tao tin tao biết, thay vào đó chúng nói tao biết chắc rằng, điều đó gây nên rất nhiều những sai lầm tai hại trong đời sống.
Để làm sáng tỏ, hãy lấy 1 thí dụ khác. Trong cơ quan mày có 100 người xảy ra 1 vụ mất trộm, tại thời điểm mất trộm 99 người đi ra ngoài ăn trưa, chỉ còn 1 người ở văn phòng. Bằng chứng thống kê cho thấy đến 99% người kia là kẻ ăn cắp, ngoài ra ko còn 1 bằng chứng buộc tội nào khác như dấu vân tay, camera, tang vật...Nhưng tụi bay không thể dùng cái thống kê 99% đó để kết tội ăn cắp cho kẻ đó trước pháp luật. Cũng 1 vụ ăn cắp khác ở cửa hàng, tuy nhiên vụ này có nhân chứng nhìn thấy 1 đối tượng ăn trộm chạy ra khỏi đó. Khi các đối tượng tình nghi bị bắt đến nhận diện, nhân chứng xác nhận đối tượng phạm tội và xong, đối tượng nhận diện bị kết án. Tuy nhiên, hãy xem xét mức độ "đáng tin" của nhân chứng đến đâu đủ để quan tòa kết án, thông thường chỉ cần đến 90% những thông tin của nhân chứng đc xác nhận là đúng quan tòa đã xác thực 1 bản án (10% sai sót có thể đến do nhân chứng nhìn quá nhanh, cảm xúc lúc đó anh ta hơi rối loạn,, các đối tượng tình nghi tương đối giống nhau, anh ta nói dối vì 1 động cơ nào đó...) .Nhưng ở đây có 1 điểm quan trọng, khi kiến thức được nói ra từ 1 người, và người này tương đối đáng tin (90%) mày sẽ có xu hướng tin tưởng luôn đó là 1 kiến thức chính xác thay cho việc tin vào bằng chứng thống kê 99% kia nhưng đéo có ai tin tưởng cùng. Những tin tưởng kiểu này gây nên rất nhiều những sai lầm trong đời sống và góp phần tạo lên cả những hệ thống dối trá khủng khiếp mà không dễ để sửa chữa (đa cấp, phát xít, ********...)
Thôi, mai viết tiếp nếu còn hứng. Tml @nguyenvanhai vào đọc gấp. Tao thấy mày toàn tin tưởng vào tml củ lồn, ất ơ mà đéo có nghi ngờ dẫn đến nhiều kiến thức, lý giải sai lầm. Khi nào rảnh háng tao viết về tiếp các loại dữ liệu và các phương pháp thu thập dữ liệu để nó thành kiến thức, hehe..
hay quá titoe
 
Hiểu được cả văn của chú titoe thì huynh đệ đúng là lịch duyệt hiếm thấy rồi.
Lịch duyệt vậy chắc huynh đệ cũng biết câu chuyện "Chiếc áo tàng hình" đúng không ?
Nó khen hay chứ nó kêu hiểu đâu, mày suy diễn vkl :)). Ví dụ mày nghe nhạc nga, có hiểu nó hát ccc j đâu mày vẫn khen nó hay đc đó thôi :))
 
Nó khen hay chứ nó kêu hiểu đâu, mày suy diễn vkl :)). Ví dụ mày nghe nhạc nga, có hiểu nó hát ccc j đâu mày vẫn khen nó hay đc đó thôi :))
Tui hỏi chứ tui có nói gì đâu mà chú suy diễn đéo kém gì tui. Mà nhạc đéo hiểu lời còn vớt vát giai điệu, của chú toàn chữ đéo hiểu vậy vớt vát cái gì ?
 
Tui hỏi chứ tui có nói gì đâu mà chú suy diễn đéo kém gì tui. Mà nhạc đéo hiểu lời còn vớt vát giai điệu, của chú toàn chữ đéo hiểu vậy vớt vát cái gì ?
Toàn ngôn từ tuôn ra xối xả. Mỗi 1 từ lại tạo trong trí não 1 bức tranh, sắp xếp những bức tranh này lại thành 1 bức tranh tổng thể. Đặc điểm trong hệ thống sắp xếp ngôn từ này có thể vặn, xoắn, kéo, thay thế ở 1 vài điểm để thành 1 bức tranh tổng hoàn toàn mới. Bài viết của tao kích thích tưởng tượng, suy nghĩ, ưu tư vô cùng lớn
 
Toàn ngôn từ tuôn ra xối xả. Mỗi 1 từ lại tạo trong trí não 1 bức tranh, sắp xếp những bức tranh này lại thành 1 bức tranh tổng thể. Đặc điểm trong hệ thống sắp xếp ngôn từ này có thể vặn, xoắn, kéo, thay thế ở 1 vài điểm để thành 1 bức tranh tổng hoàn toàn mới. Bài viết của tao kích thích tưởng tượng, suy nghĩ, ưu tư vô cùng lớn
Đúng rồi, giống thằng thợ may ngồi dệt chay, rồi tuyên bố thằng nào không thấy vải là thằng ngu chứ gì.
Chúc mừng chú kiếm được nhà vua, còn tui đi về cày ruộng đây. :look_down::look_down::look_down:
 
Đúng rồi, giống thằng thợ may ngồi dệt chay, rồi tuyên bố thằng nào không thấy vải là thằng ngu chứ gì.
Chúc mừng chú kiếm được nhà vua, còn tui đi về cày ruộng đây. :look_down::look_down::look_down:
Nào nào, có đoạn nào tao tuyên bố vậy đâu. Hạ thấp uy tín thế này ảnh hưởng nghiêm trọng đến hình tượng chiến sỹ cách mạng của tao đấy
 
Toàn ngôn từ tuôn ra xối xả. Mỗi 1 từ lại tạo trong trí não 1 bức tranh, sắp xếp những bức tranh này lại thành 1 bức tranh tổng thể. Đặc điểm trong hệ thống sắp xếp ngôn từ này có thể vặn, xoắn, kéo, thay thế ở 1 vài điểm để thành 1 bức tranh tổng hoàn toàn mới. Bài viết của tao kích thích tưởng tượng, suy nghĩ, ưu tư vô cùng lớn
Chú đúng là cãi dai, đoạn này đéo phải tuyên bố đó chứ là gì.
 
Chú đúng là cãi dai, đoạn này đéo phải tuyên bố đó chứ là gì.
Hãy thử ví dụ về từ kích thích:
A: nhìn em bích ngọc vếu to kích thích vkl
B: chả ra làm sao cả, trông nhão vkl
Từ kích thích dùng với ý nghĩa tiềm ẩn nha tml. Khi mày có hứng thú tìm hiểm, suy tư thì với vật vô tri như hòn đá cũng kích thích gây ra cả vạn câu hỏi vì sao: vì sao gọi là hòn đá mà ko gọi hòn gạch? Phân biệt hòn đá với con voi thế nào? Tại sao lại hình thành nên hòn đá này? Tại sao lại đặt hòn đá ở đây? Tại sao chỉ 1 hòn đá lại kiến ta ưu tư suy nghĩ về nó vậy? Tại sao thấy hòn đá này ta thấy phấn khích mà ko phải thấy cục gạch để yêu thương?
 
Hãy thử ví dụ về từ kích thích:
A: nhìn em bích ngọc vếu to kích thích vkl
B: chả ra làm sao cả, trông nhão vkl
Từ kích thích dùng với ý nghĩa tiềm ẩn nha tml. Khi mày có hứng thú tìm hiểm, suy tư thì với vật vô tri như hòn đá cũng kích thích gây ra cả vạn câu hỏi vì sao: vì sao gọi là hòn đá mà ko gọi hòn gạch? Phân biệt hòn đá với con voi thế nào? Tại sao lại hình thành nên hòn đá này? Tại sao lại đặt hòn đá ở đây? Tại sao chỉ 1 hòn đá lại kiến ta ưu tư suy nghĩ về nó vậy? Tại sao thấy hòn đá này ta thấy phấn khích mà ko phải thấy cục gạch để yêu thương?

Theo cẩm nang tui viết về chú, cmt có thể liệt vào đổi chủ đề và luyên thuyên trong mục xử thua, có nên làm theo cẩm nang k đây.

"Theo kn của đệ, chú titoe k bao giờ nhận thua và cách xử thua và nhận biết đã thua của những người k bao giờ nhận thua là:
- Im lặng
- Đổi chủ đề
- Luyên thuyên k đâu vào đâu
- Cãi cùn

Kn cãi nhau với chú titoe là: tránh nói về các học thuyết, nên tập trung khai thác vấn đề xã hội và cuối cùng là sử dụng ngụy biện tốt hơn chú ấy để chiến thắng hoặc chú ý bắt cái ngụy biện của chú ấy là chú ấy bị tê liệt ngay."
 
Ko, nhiều người viết rồi và nó là cả 1 ngành khoa học tri thức luận rộng lớn :). Viết sách ko hề dễ, mày hiểu nhưng để diễn đạt cho người khác hiểu nó lại ở 1 level cao hơn nữa :)
Muốn diễn đạt thì lập team, có cố vấn, có người soạn thảo cho đúng ngôn ngữ quy cách quy định tại VN, điều này dễ mà. Lúc nào viết sách, ngoại trừ mấy sách nói về câu chuyện tình cảm ra, tất cả đều phải có cố vấn.
 
Muốn diễn đạt thì lập team, có cố vấn, có người soạn thảo cho đúng ngôn ngữ quy cách quy định tại VN, điều này dễ mà. Lúc nào viết sách, ngoại trừ mấy sách nói về câu chuyện tình cảm ra, tất cả đều phải có cố vấn.
Câu chuyện chém gió trên xam thôi tml. Chứ muốn viết 1 cuốn sách nó tốn nhiều công nghiên cứu lém, thời gian đó ai nuôi mày. Hehe, thế nên sách chuyên đề, chuyên khảo thường chỉ có mấy ông giáo sư ở các trường đh viết. Vì các ông có thời gian, chuyên đề, team, tài trợ... Đáng tiếc ở vn, mấy ông này lại thường bị ném lên hàng ngũ quản lý :))
 
Câu chuyện chém gió trên xam thôi tml. Chứ muốn viết 1 cuốn sách nó tốn nhiều công nghiên cứu lém, thời gian đó ai nuôi mày. Hehe, thế nên sách chuyên đề, chuyên khảo thường chỉ có mấy ông giáo sư ở các trường đh viết. Vì các ông có thời gian, chuyên đề, team, tài trợ... Đáng tiếc ở vn, mấy ông này lại thường bị ném lên hàng ngũ quản lý :))
t công nhận, để ra sách thì mất rất nhiều thời gian. t có thằng bạn, từ khi nó quyết định ra sách tới bây giờ đã là 19 năm, và năm ngoái mới bắt đầu nhờ t kiếm cố vấn. công việc này dự là mất thêm tầm vài năm nữa
 
t công nhận, để ra sách thì mất rất nhiều thời gian. t có thằng bạn, từ khi nó quyết định ra sách tới bây giờ đã là 19 năm, và năm ngoái mới bắt đầu nhờ t kiếm cố vấn. công việc này dự là mất thêm tầm vài năm nữa
Tao có chơi với ông anh ở nhà xuất bản tri thức. Bây giờ đến sách dịch chất lượng còn ít chứ đừng nói sách viết có nghiên cứu đàng hoàng. Chạy theo lợi nhuận, giờ phải dịch vội, in vội...mà toàn sách hết bản quyền hoặc sách thường thức theo thị hiếu đám đông. Sách tốt, làm tốt giờ ko cạnh tranh nổi :(
 
t công nhận, để ra sách thì mất rất nhiều thời gian. t có thằng bạn, từ khi nó quyết định ra sách tới bây giờ đã là 19 năm, và năm ngoái mới bắt đầu nhờ t kiếm cố vấn. công việc này dự là mất thêm tầm vài năm nữa
Sách tâm huyết thì mất thời gian vậy là đúng, còn sách thương mại một số cá nhân nhờ địa vị, danh tiếng của mình để xuất bản kinh doanh cũng k ít. Sức lực tác giả bỏ ra cũng ít, chỉ gặp vài buổi với người viết thuê tầm tuần là có cả 1 cuốn. Hình như đài truyền hình có làm phóng sự về việc này.

Sách giờ đa số là sách thương mại nên dài, sách xưa các tác giả viết rất ngắn gọn nhưng cũng súc tích và chất lượng.
 
Sách tâm huyết thì mất thời gian vậy là đúng, còn sách thương mại một số cá nhân nhờ địa vị, danh tiếng của mình để xuất bản kinh doanh cũng k ít. Sức lực tác giả bỏ ra cũng ít, chỉ gặp vài buổi với người viết thuê tầm tuần là có cả 1 cuốn. Hình như đài truyền hình có làm phóng sự về việc này.

Sách giờ đa số là sách thương mại nên dài, sách xưa các tác giả viết rất ngắn gọn nhưng cũng súc tích và chất lượng.
Đúng rồi, bực nhất là cầm quyển sách dắt mình đi vòng vòng trong khi ý nghĩa không bao nhiêu. Bực vkl, làm mất hứng đọc :vozvn (24):
Tao có chơi với ông anh ở nhà xuất bản tri thức. Bây giờ đến sách dịch chất lượng còn ít chứ đừng nói sách viết có nghiên cứu đàng hoàng. Chạy theo lợi nhuận, giờ phải dịch vội, in vội...mà toàn sách hết bản quyền hoặc sách thường thức theo thị hiếu đám đông. Sách tốt, làm tốt giờ ko cạnh tranh nổi :(
Các em bây giờ có phong trào đọc sách, nhưng toàn đọc mấy cái thể loại "hạt giống tâm hồn" "nhà giả kim" ...... này kia thôi
 
1 cuốn vừa đc review viết khá tốt. Tao chưa kịp mua, cho tml nào có hứng thú về lạch sử
 

Attachments

  • received_318501045738830.jpeg
    received_318501045738830.jpeg
    112.3 KB · Lượt xem: 19
Top