• 🚀 Đăng ký ngay để không bỏ lỡ những nội dung chất lượng! 💯 Hoàn toàn miễn phí!

Lý thuyết về tri thức

Nhân sự kiện tml @nguyenvanhai làm luận văn tốt nghiệp chùa bề đề mà tao đc mời làm phản biện, trong quá trình tml nộp bài, tao thấy kiến thức của nó ba lôm côm, cóp nhặt lung tung, toàn những tin tưởng vớ vỉn, chẳng có cơ sở ccc gì cả, tao @titoe đẹp chai và hào hoa và đàng điếm quyết định viết 1 bài lý thuyết tri thức để cho các tml có cơ sở khi nghiên cứu những thứ Lồn buồi dái, tránh sai lầm nhìn buồi tưởng lồn, nhìn lồn hóa cặc.
Đầu tiên tri thức là 1 sản phẩm của sự hoài nghi. Khi chúng ta nghi ngờ, đặt câu hỏi chúng ta ta thực sự biết về điều gì không nó dẫn chúng ta đến một khảo sát điều tra đối với sự hiểu biết về điều đó trong một hy vọng có thể có đc kiến thức đáng tin cậy. Định nghĩa kiểu này hơi khác so với định nghĩa thông thường về tri thức: " thông tin, sự hiểu biết về đối tượng ta thu được thông qua giáo dục hoặc trải nghiệm thực hành" ; chẳng sao cả, vì để định nghĩa những khái niệm căn bản như tri thức (kiến thức) là vô cùng khó khăn và đéo có cái nào là đúng tuyệt đối. Vậy hãy hiểu đơn giản kiến thức là những tin tưởng đc xác thực trong não thức của mày về đối tượng.
Kiến thức này do là những tin tưởng nên nó liệu thực sự đúng hay không? Hãy xét 1 ví dụ, tao đang cần ký 1 văn bản, mọi khi tao vẫn để 1 cái bút trong ngăn bàn và tao tin tưởng rằng nó vẫn ở đó. Như vậy tao có 1 kiến thức về việc cái bút ở trong ngăn bàn. Nhưng khi mở ngăn bàn ra có 2 khả năng: 1, cái bút ở đó và 2, cái bút đéo còn đó. Như vậy kiến thức của tao về việc cái bút ở trong ngăn bàn là hoặc đúng hoặc sai, nó đéo là sự thực. Loại kiến thức này có được từ ý thức thông thường, đéo qua thẩm định đúng sai nhưng lại rất hay đc chúng ta đem ra để giải quyết các vấn đề trong đời sống. Và rất ít tml nào đó nói tao tin tao biết, thay vào đó chúng nói tao biết chắc rằng, điều đó gây nên rất nhiều những sai lầm tai hại trong đời sống.
Để làm sáng tỏ, hãy lấy 1 thí dụ khác. Trong cơ quan mày có 100 người xảy ra 1 vụ mất trộm, tại thời điểm mất trộm 99 người đi ra ngoài ăn trưa, chỉ còn 1 người ở văn phòng. Bằng chứng thống kê cho thấy đến 99% người kia là kẻ ăn cắp, ngoài ra ko còn 1 bằng chứng buộc tội nào khác như dấu vân tay, camera, tang vật...Nhưng tụi bay không thể dùng cái thống kê 99% đó để kết tội ăn cắp cho kẻ đó trước pháp luật. Cũng 1 vụ ăn cắp khác ở cửa hàng, tuy nhiên vụ này có nhân chứng nhìn thấy 1 đối tượng ăn trộm chạy ra khỏi đó. Khi các đối tượng tình nghi bị bắt đến nhận diện, nhân chứng xác nhận đối tượng phạm tội và xong, đối tượng nhận diện bị kết án. Tuy nhiên, hãy xem xét mức độ "đáng tin" của nhân chứng đến đâu đủ để quan tòa kết án, thông thường chỉ cần đến 90% những thông tin của nhân chứng đc xác nhận là đúng quan tòa đã xác thực 1 bản án (10% sai sót có thể đến do nhân chứng nhìn quá nhanh, cảm xúc lúc đó anh ta hơi rối loạn,, các đối tượng tình nghi tương đối giống nhau, anh ta nói dối vì 1 động cơ nào đó...) .Nhưng ở đây có 1 điểm quan trọng, khi kiến thức được nói ra từ 1 người, và người này tương đối đáng tin (90%) mày sẽ có xu hướng tin tưởng luôn đó là 1 kiến thức chính xác thay cho việc tin vào bằng chứng thống kê 99% kia nhưng đéo có ai tin tưởng cùng. Những tin tưởng kiểu này gây nên rất nhiều những sai lầm trong đời sống và góp phần tạo lên cả những hệ thống dối trá khủng khiếp mà không dễ để sửa chữa (đa cấp, phát xít, ********...)
Thôi, mai viết tiếp nếu còn hứng. Tml @nguyenvanhai vào đọc gấp. Tao thấy mày toàn tin tưởng vào tml củ Lồn, ất ơ mà đéo có nghi ngờ dẫn đến nhiều kiến thức, lý giải sai lầm. Khi nào rảnh háng tao viết về tiếp các loại dữ liệu và các phương pháp thu thập dữ liệu để nó thành kiến thức, hehe..
 
Sách tâm huyết thì mất thời gian vậy là đúng, còn sách thương mại một số cá nhân nhờ địa vị, danh tiếng của mình để xuất bản kinh doanh cũng k ít. Sức lực tác giả bỏ ra cũng ít, chỉ gặp vài buổi với người viết thuê tầm tuần là có cả 1 cuốn. Hình như đài truyền hình có làm phóng sự về việc này.

Sách giờ đa số là sách thương mại nên dài, sách xưa các tác giả viết rất ngắn gọn nhưng cũng súc tích và chất lượng.

việc nói chuyện qua 1 người đã khó, diễn giải lại những gì mình biết cho đối phương hiểu rõ và không hiểu sai ý mình còn khó, chứ đừng nói tới việc "dạy/ra sách/truyền bá". t thấy các bài đăng hay cả mấy cái trả lời của tml nguyenvanhai rất chủ quan, giọng văn thì lôm côm, diễn đạt không thống nhất tí nào cả.
 
Đúng rồi, bực nhất là cầm quyển sách dắt mình đi vòng vòng trong khi ý nghĩa không bao nhiêu. Bực vkl, làm mất hứng đọc :vozvn (24):

Các em bây giờ có phong trào đọc sách, nhưng toàn đọc mấy cái thể loại "hạt giống tâm hồn" "nhà giả kim" ...... này kia thôi
Các e chỉ cầm rồi ra quán cà phê chụp hình giả vờ suy tư thôi, nhưng thời gian chuẩn bị canh góc, chọc góc là một buổi rồi đọc được gì đâu.

Đệ nghĩ thích sách thực sự là từ nhỏ, như đệ vừa biết đọc là đọc mọi thứ, báo, truyện, đọc mọi thứ có chữ. Còn như lớn lên mà đọc thì chỉ là do hoàn cảnh bắt buộc hoặc theo phong trào thôi.

Đệ chỉ thích đọc, còn chú titoe nghiện k lẽ là nghiện từ hồi còn trứng nước ak.
 
Đúng rồi, bực nhất là cầm quyển sách dắt mình đi vòng vòng trong khi ý nghĩa không bao nhiêu. Bực vkl, làm mất hứng đọc :vozvn (24):

Các em bây giờ có phong trào đọc sách, nhưng toàn đọc mấy cái thể loại "hạt giống tâm hồn" "nhà giả kim" ...... này kia thôi
bây giờ ra sách giống như là làm đẹp background vậy
 
Theo t thấy chú nghiên cứu sinh cứ chú tâm dâng cũng lễ vật cho chùa, quà cáp tẩm bổ cho thầy hướng dẫn và hội đồng bảo vệ là đc. Kệ phản biện. 2 đánh 1 ăn chắc :haha:
 
Giờ kiếm khó lắm
Đây là lần ra mắt của chú ấy, đệ k quên được 2 cái link đầu chú ấy dẫn ra nên lần sau dẫn ra là bị bắt liền.
 
Đây là lần ra mắt của chú ấy, đệ k quên được 2 cái link đầu chú ấy dẫn ra nên lần sau dẫn ra là bị bắt liền.
Cái này hả. Nói về thời kỳ xâm thực của phương tây với phật giáo phương đông. PG yếu, vô ngã nên đi đâu cũng biến đổi thích nghi chứ ko xâm thực như các tôn giáo phương tây
 
Phải công nhận, sau có 2 tháng mà tao spam kinh vkl, sắp đc tới 2000 pót rồi =))
Đc 3k chắc thành chánh quả, ko đi spam nữa mà đi giảng đạo =))
 
Tôi thấy bình thường vì tôi cũng có một số quan điểm về tôn giáo giống vs nó
Không ai nói về quan điểm cả, vì quan điểm mỗi người mỗi khác. Vấn đề là cách viết, lập luận, dẫn chứng.
 
Các e chỉ cầm rồi ra quán cà phê chụp hình giả vờ suy tư thôi, nhưng thời gian chuẩn bị canh góc, chọc góc là một buổi rồi đọc được gì đâu.

Đệ nghĩ thích sách thực sự là từ nhỏ, như đệ vừa biết đọc là đọc mọi thứ, báo, truyện, đọc mọi thứ có chữ. Còn như lớn lên mà đọc thì chỉ là do hoàn cảnh bắt buộc hoặc theo phong trào thôi.

Đệ chỉ thích đọc, còn chú titoe nghiện k lẽ là nghiện từ hồi còn trứng nước ak.
Mày giống tao vl. Từ bé đã thích đọc tất cả những gì có chữ. Mày hơn tao ở chỗ chắc được đọc nhiều hơn, có đầu óc tổng hợp nhiều hơn, và đến giờ vẫn thích với cả có điều kiện để thích. Tao thì bỏ bê lâu lắm rồi nên kiến thức chắp vá, sơ sài. Làm fuho vất vả, tuơng lai tối như tiền đồ chị Dậu nên thường về đến nhà bú đớp xong là lăn ra ngủ luôn. Ôi cái thời gian là thứ mất dạy vl, nó biến tao từ 1 thằng thư sinh trắng trẻo kiến thức đầy mình giờ ra 1 thằng phàm phu tục tử ăn tục nói phét thế này. Nhiều lúc nghĩ mà thấy nhiều tiếc nuối quá :(
 
Lý thuyết về tri thức quan tâm đến sự phân biệt đúng thực và sai lầm cho nên nếu cho rằng tri thức là những "tin tưởng" đc xác thực trong não thức về đối tượng thì cũng cần xét xem liệu những tin tưởng đó hiện hữu hay không? Giả sử, mày đi ra quán trà đá vỉa hè quen thuộc nhưng khi đến nơi, quán trà đá đó không mở. Mày sẽ nói: "Tao đã nghĩ rằng quán trà đá vẫn mở như mọi hôm", tuy nhiên mày nghĩ vậy khi bắt đầu đi ra quán trà đá không, hay thực chất mày chẳng nghĩ gì cả, đơn thuần đi như một thói quen hàng ngày khi thèm trà? Do vậy, 1 tin tưởng hoàn toàn có thể chỉ là 1 hành vi của ý thức thông thường, nó không hẳn là 1 xác thực ở trong não thức trước đó. Khi xem xét một hành vi thực tiễn của một người, thật khó để có thể nói họ có 1 tin tưởng khi làm việc đó hay đơn thuần họ chỉ nói "tao nghĩ rằng..." nhưng thực chất đó lại là 1 hành vi của thói quen, của bản năng. Như vậy sẽ cần đánh giá xem đó là 1 tin tưởng rõ ràng trong hành vi hay chỉ là 1 tin tưởng không rõ ràng tiềm ẩn trong hành vi.
Hãy lấy thí dụ, trời nắng chang chang, mày chui vào bóng cây với ý nghĩ bóng cây sẽ cho sự dễ chịu, nhưng con chó của mày khi trời nắng cũng kiếm đến bóng cây đó chẳng với ý nghĩ nào cả. Trong não thức của mày nảy sinh những ngôn từ như "bóng cây", "dễ chịu" nhưng với 1 con chó hoàn toàn chỉ là 1 hành vi bản năng. Với ngôn từ sẽ làm nảy sinh trong não thức những xác thực thể hiện sự "suy nghĩ". Xem xét 1 hành vi nếu nó được đi kèm suy nghĩ đó sẽ là dấu hiệu của một "tin tưởng" rõ ràng, nếu không có "suy nghĩ" đó chỉ là 1 hành vi của ý thức thông thường, thói quen. Thói quen, ý thức thông thường, dỹ nhiên, nó không là bằng chứng của việc đó là 1 tin tưởng sai lầm, nó cho thấy đó là hành vi không thường xuyên được đi kèm bởi "suy nghĩ". Cũng như không thể nói những hành vi có đi kèm với suy nghĩ, nó thể hiện tin tưởng đúng; nó chỉ thể hiện hành vi của mày đang có sự dẫn dắt của "tri thức" hay không mà thôi.
Một "tin tưởng" nếu có nó phải đc thể hiện bằng ngôn từ nảy sinh trong não thức thể hiện sự "suy nghĩ". Xét "tin tưởng" như 1 yếu tính quan trọng của hành vi có chủ đích, ta có thể đánh giá hành vi đúng sai dựa trên việc đánh giá đúng sai của tin tưởng. Trình bày "tin tưởng" dưới những mệnh đề ngôn ngữ thể hiện sự "suy nghĩ", đánh giá logic trong những mệnh đề ngôn ngữ này ta có thể xét đc tính đúng sai của những "tin tưởng".

Dm, thú thực là viết đoạn này nhọc vkl, ngồi cả hơn tiếng đồng hồ mới rặn đc chút.
 
Mày giống tao vl. Từ bé đã thích đọc tất cả những gì có chữ. Mày hơn tao ở chỗ chắc được đọc nhiều hơn, có đầu óc tổng hợp nhiều hơn, và đến giờ vẫn thích với cả có điều kiện để thích. Tao thì bỏ bê lâu lắm rồi nên kiến thức chắp vá, sơ sài. Làm fuho vất vả, tuơng lai tối như tiền đồ chị Dậu nên thường về đến nhà bú đớp xong là lăn ra ngủ luôn. Ôi cái thời gian là thứ mất dạy vl, nó biến tao từ 1 thằng thư sinh trắng trẻo kiến thức đầy mình giờ ra 1 thằng phàm phu tục tử ăn tục nói phét thế này. Nhiều lúc nghĩ mà thấy nhiều tiếc nuối quá :(
thời gian và cuộc sống nó đáng sợ lắm m ạ , nó cũng biến tao từ thằng ăn chơi lêu lỏng thành một người hào hoa ,đẹp trai , thư sinh , nho nhã nói ra văn thở ra thơ nhưng không sao thành gì cũng được quan trọng là mình định vị được bản thân , vui vẻ và thoải mái . Cố lên người anh em . Vế trước tao nói vui thôi chứ m đừng tạo topic là bốc phốt tao nha .
 
Lý thuyết về tri thức quan tâm đến sự phân biệt đúng thực và sai lầm cho nên nếu cho rằng tri thức là những "tin tưởng" đc xác thực trong não thức về đối tượng thì cũng cần xét xem liệu những tin tưởng đó hiện hữu hay không? Giả sử, mày đi ra quán trà đá vỉa hè quen thuộc nhưng khi đến nơi, quán trà đá đó không mở. Mày sẽ nói: "Tao đã nghĩ rằng quán trà đá vẫn mở như mọi hôm", tuy nhiên mày nghĩ vậy khi bắt đầu đi ra quán trà đá không, hay thực chất mày chẳng nghĩ gì cả, đơn thuần đi như một thói quen hàng ngày khi thèm trà? Do vậy, 1 tin tưởng hoàn toàn có thể chỉ là 1 hành vi của ý thức thông thường, nó không hẳn là 1 xác thực ở trong não thức trước đó. Khi xem xét một hành vi thực tiễn của một người, thật khó để có thể nói họ có 1 tin tưởng khi làm việc đó hay đơn thuần họ chỉ nói "tao nghĩ rằng..." nhưng thực chất đó lại là 1 hành vi của thói quen, của bản năng. Như vậy sẽ cần đánh giá xem đó là 1 tin tưởng rõ ràng trong hành vi hay chỉ là 1 tin tưởng không rõ ràng tiềm ẩn trong hành vi.
Hãy lấy thí dụ, trời nắng chang chang, mày chui vào bóng cây với ý nghĩ bóng cây sẽ cho sự dễ chịu, nhưng con chó của mày khi trời nắng cũng kiếm đến bóng cây đó chẳng với ý nghĩ nào cả. Trong não thức của mày nảy sinh những ngôn từ như "bóng cây", "dễ chịu" nhưng với 1 con chó hoàn toàn chỉ là 1 hành vi bản năng. Với ngôn từ sẽ làm nảy sinh trong não thức những xác thực thể hiện sự "suy nghĩ". Xem xét 1 hành vi nếu nó được đi kèm suy nghĩ đó sẽ là dấu hiệu của một "tin tưởng" rõ ràng, nếu không có "suy nghĩ" đó chỉ là 1 hành vi của ý thức thông thường, thói quen. Thói quen, ý thức thông thường, dỹ nhiên, nó không là bằng chứng của việc đó là 1 tin tưởng sai lầm, nó cho thấy đó là hành vi không thường xuyên được đi kèm bởi "suy nghĩ". Cũng như không thể nói những hành vi có đi kèm với suy nghĩ, nó thể hiện tin tưởng đúng; nó chỉ thể hiện hành vi của mày đang có sự dẫn dắt của "tri thức" hay không mà thôi.
Một "tin tưởng" nếu có nó phải đc thể hiện bằng ngôn từ nảy sinh trong não thức thể hiện sự "suy nghĩ". Xét "tin tưởng" như 1 yếu tính quan trọng của hành vi có chủ đích, ta có thể đánh giá hành vi đúng sai dựa trên việc đánh giá đúng sai của tin tưởng. Trình bày "tin tưởng" dưới những mệnh đề ngôn ngữ thể hiện sự "suy nghĩ", đánh giá logic trong những mệnh đề ngôn ngữ này ta có thể xét đc tính đúng sai của những "tin tưởng".

Dm, thú thực là viết đoạn này nhọc vkl, ngồi cả hơn tiếng đồng hồ mới rặn đc chút.
Chap 2 đây à? Để tao note lại (:|
 
thời gian và cuộc sống nó đáng sợ lắm m ạ , nó cũng biến tao từ thằng ăn chơi lêu lỏng thành một người hào hoa ,đẹp trai , thư sinh , nho nhã nói ra văn thở ra thơ nhưng không sao thành gì cũng được quan trọng là mình định vị được bản thân , vui vẻ và thoải mái . Cố lên người anh em . Vế trước tao nói vui thôi chứ m đừng tạo topic là bốc phốt tao nha .
Ơ. Tao thấy ăn chơi lêu lổng và đẹp trai hào hoa về cơ bản có mâu thuẫn gì đâu nhỉ?
Mày và nhiều thằng nữa ở đây đều là thần tượng của tao. Mày đã thấy ai bóc phốt thần tượng bao giờ chưa? Chỉ lo hão :vozvn (22):
 
Tóm lại là tụi bay cần phân biệt đc hành vi thú vật và hành vi có suy nghĩ. Đối với hành vi thú vật đánh giá trên kết quả, đúng khi nó có kết quả. Ví dụ, con chó khi nghe tiếng chuông chạy lại có xương để gặm đó là đúng. Nhưng khi nghe tiếng chuông chạy lại mà ko có khúc xương nữa, đó là sai lầm.
Hành vi có suy nghĩ phức tạp hơn rất nhiều nếu đánh giá kết quả nên ta cần dựa trên những gì cấu thành suy nghĩ của nó, đó chính là những tin tưởng. Phân tích những tin tưởng này mệnh đề ngôn từ để thấy tính đúng sai. Hôm sau sẽ viết tiếp dữ liệu, cách nhận dữ liệu, nó được ánh xạ thành những ngôn từ trong não thức và đc xử lý bởi tư tưởng. Vấn đề này phức tạp vãi Lồn, tao đéo biết có viết ra rõ ràng đc ko =((
 
Lý thuyết về tri thức quan tâm đến sự phân biệt đúng thực và sai lầm cho nên nếu cho rằng tri thức là những "tin tưởng" đc xác thực trong não thức về đối tượng thì cũng cần xét xem liệu những tin tưởng đó hiện hữu hay không? Giả sử, mày đi ra quán trà đá vỉa hè quen thuộc nhưng khi đến nơi, quán trà đá đó không mở. Mày sẽ nói: "Tao đã nghĩ rằng quán trà đá vẫn mở như mọi hôm", tuy nhiên mày nghĩ vậy khi bắt đầu đi ra quán trà đá không, hay thực chất mày chẳng nghĩ gì cả, đơn thuần đi như một thói quen hàng ngày khi thèm trà? Do vậy, 1 tin tưởng hoàn toàn có thể chỉ là 1 hành vi của ý thức thông thường, nó không hẳn là 1 xác thực ở trong não thức trước đó. Khi xem xét một hành vi thực tiễn của một người, thật khó để có thể nói họ có 1 tin tưởng khi làm việc đó hay đơn thuần họ chỉ nói "tao nghĩ rằng..." nhưng thực chất đó lại là 1 hành vi của thói quen, của bản năng. Như vậy sẽ cần đánh giá xem đó là 1 tin tưởng rõ ràng trong hành vi hay chỉ là 1 tin tưởng không rõ ràng tiềm ẩn trong hành vi.
Hãy lấy thí dụ, trời nắng chang chang, mày chui vào bóng cây với ý nghĩ bóng cây sẽ cho sự dễ chịu, nhưng con chó của mày khi trời nắng cũng kiếm đến bóng cây đó chẳng với ý nghĩ nào cả. Trong não thức của mày nảy sinh những ngôn từ như "bóng cây", "dễ chịu" nhưng với 1 con chó hoàn toàn chỉ là 1 hành vi bản năng. Với ngôn từ sẽ làm nảy sinh trong não thức những xác thực thể hiện sự "suy nghĩ". Xem xét 1 hành vi nếu nó được đi kèm suy nghĩ đó sẽ là dấu hiệu của một "tin tưởng" rõ ràng, nếu không có "suy nghĩ" đó chỉ là 1 hành vi của ý thức thông thường, thói quen. Thói quen, ý thức thông thường, dỹ nhiên, nó không là bằng chứng của việc đó là 1 tin tưởng sai lầm, nó cho thấy đó là hành vi không thường xuyên được đi kèm bởi "suy nghĩ". Cũng như không thể nói những hành vi có đi kèm với suy nghĩ, nó thể hiện tin tưởng đúng; nó chỉ thể hiện hành vi của mày đang có sự dẫn dắt của "tri thức" hay không mà thôi.
Một "tin tưởng" nếu có nó phải đc thể hiện bằng ngôn từ nảy sinh trong não thức thể hiện sự "suy nghĩ". Xét "tin tưởng" như 1 yếu tính quan trọng của hành vi có chủ đích, ta có thể đánh giá hành vi đúng sai dựa trên việc đánh giá đúng sai của tin tưởng. Trình bày "tin tưởng" dưới những mệnh đề ngôn ngữ thể hiện sự "suy nghĩ", đánh giá logic trong những mệnh đề ngôn ngữ này ta có thể xét đc tính đúng sai của những "tin tưởng".

Dm, thú thực là viết đoạn này nhọc vkl, ngồi cả hơn tiếng đồng hồ mới rặn đc chút.
Hành vi do thói quen dựa trên sự “tin tưởng” mà tạm gọi là không có ngôn ngữ, thường là đã trải qua quá trình “suy nghĩ” trước đó và lưu trong bộ nhớ. Cái này giống như cache. Bởi vậy khó nói là không “suy nghĩ” hay “suy nghĩ” quá nhanh tạo thành “tin tưởng”. Như chuyện quán trà, đến đó vì thói quen do đã đến rồi, nhưng đến quán mới thì ai cũng thường “suy nghĩ” (nó mở cửa mấy giờ?)
 
Mày giống tao vl. Từ bé đã thích đọc tất cả những gì có chữ. Mày hơn tao ở chỗ chắc được đọc nhiều hơn, có đầu óc tổng hợp nhiều hơn, và đến giờ vẫn thích với cả có điều kiện để thích. Tao thì bỏ bê lâu lắm rồi nên kiến thức chắp vá, sơ sài. Làm fuho vất vả, tuơng lai tối như tiền đồ chị Dậu nên thường về đến nhà bú đớp xong là lăn ra ngủ luôn. Ôi cái thời gian là thứ mất dạy vl, nó biến tao từ 1 thằng thư sinh trắng trẻo kiến thức đầy mình giờ ra 1 thằng phàm phu tục tử ăn tục nói phét thế này. Nhiều lúc nghĩ mà thấy nhiều tiếc nuối quá :(
Đọc sách để làm việc cũng là một loại cực hình đó, không sung sướng gì. Cứ tưởng tượng phải đọc 200 trang tml @titoe viết
 
Thầy hướng dẫn của thằng @nguyenvanhai chết yểu rồi, mày làm người hướng dẫn mới cho nó nhé.

Chứ mang tiếng là Nghiên cứu sinh khóa đầu của chùa Bề Đề mà bị lưu ban thì còn gì là thể diện của nhà chùa
Không cùng ngành đại đức ơi, nói về tán gái thì tao xứng làm đệ nó. Tao chỉ vào comment cách lý luận dẫn chứng chút xíu thôi.
Đại đức cho sư phụ nó ra đảo à
 
Hành vi do thói quen dựa trên sự “tin tưởng” mà tạm gọi là không có ngôn ngữ, thường là đã trải qua quá trình “suy nghĩ” trước đó và lưu trong bộ nhớ. Cái này giống như cache. Bởi vậy khó nói là không “suy nghĩ” hay “suy nghĩ” quá nhanh tạo thành “tin tưởng”. Như chuyện quán trà, đến đó vì thói quen do đã đến rồi, nhưng đến quán mới thì ai cũng thường “suy nghĩ” (nó mở cửa mấy giờ?)
Đúng rồi, thế nên trong vấn đề đánh giá kiến thức, cũng cần xét 2 tính chất quan trọng là tính chính xác và tính chắc chắn. Kiến thức mơ hồ thường "đúng thực" hơn kiến thức chính xác nhưng lại ít hữu ích hơn trong việc định hình hành vi. Mỗi tội kiến thức chính xác, ta ko thể chắc chắn đc phần trăm đúng thực của nó là bao nhiêu. Mục tiêu của tri thức luận và khoa học là tăng cái phần trăm chắc chắn trong kiến thức chính xác của ta. Mặc dù, điều này theo Kant, chúng ta không bao giờ có thể tri thức tuyệt đối đúng về chủ thể khách quan :)). Đó là con đường không có kết cục :)
 
Top