Không biết chúng mày thế nào, nhưng tao thấy từ cuộc sống của tao . Mọi thứ như được sắp đặt vậy. Có những việc cố không được. Càng vùng vẫy càng siết chặt. Cho đến khi chúng mày chấp nhận, thì mọi thứ lại mở ra. Tao sinh ra trong 1 gia đình khá giả, nên tuổi thơ êm đẹp đéo thiếu thốn gì. Ngày tao đi học cấp 3 ông bà già đã sắm SH cho chạy. Tất nhiên đéo được đến trường. Nhưng cũng là số má ăn gái thoải mái. Hết năm lớp 11 ông bà già làm ăn phá sản. Bán sạch đéo còn gì . Hai ông bà bỏ nhau anh em đứa theo bố , đứa theo mẹ. Nhưng vì bố mẹ bị nợ nhiều và bọn chủ nợ truy sát nên bỏ đi và cũng đéo liên lạc với tao. Được vài lần gọi điện sau đó giờ mất tăm. Tao thì đéo theo ai về quê với ông nội sống. Tự nhiên đéo có xu nào. Đến điện thoại cũng đéo có. Tao nhớ gọi cho ai vẫn phải nhờ và số thì ghi ra quyển sổ. Rồi ông và chú cãi nhau vì ông ở với chú vì ông nuôi tao mà chú thì bảo đéo kham được. Chỉ kham ông thôi. Tao nghe thấy nản và tao bỏ lên HN làm đéo cần học. Lên HN thì được ông anh bạn thân bố bao nuôi cho rửa xe và cho đi học nốt cấp 3. Lên đó cà kê đánh nhau với thằng khách sửa xe nó chửi ông bạn bố. Thân đi ở đợ phải cứu chủ nên cầm dao chém thằng kia tổn hại 12% đủ để truy tố. Ông ây chạy nên tao đi tù 3 năm và 2 năm đã ra rồi. Nói chung thân làm thuê kiếm miếng ăn chấp nhận thôi. Thế nào đột nhiên 2 thằng con ruột ông ấy đi biển chết đuối cả 2 anh em. Thế là ông ấy nhận tao làm con nuôi. Đang nằm ngủ lê lết ở bãi gửi xe. Một phát lên căn biệt thự của ông ấy ở phòng của 2 ông kia . Ông ấy chán đời bỏ đi Singapore sống. Để tao làm tổng quản mọi thứ. Từ gara ôto đến quản lý cái khách sạn cho thuê. Đại khái có kế toán nhưng tao rút ra tiêu nói thẳng ông ấy mua xe oto hay làm gì ông ấy ok. Đại loại với ông ấy tiền đéo quan trọng. Ông ấy cần duy trì hoạt động khi nào tĩnh tâm ông ấy về lấy, Nhưng từ đó đến nay hầu như ông bà ấy đéo muốn về, sợ về thì gặp lại nhớ 2 thằng con trai. Tao cứ sống vậy mở thêm công ty và làm ăn riêng gần 10 năm rồi. Vì tao biết mọi thứ đéo có gì đứng tên tao hết. Dẫn gái về nhà địt mà nó nghĩ tao là đại gia. Vì nó ở nhà tao cả tuần đéo thấy ai chạm mặt ngoài tao và mấy cái camera. Giờ tao cũng mở được 1 cái gara và có vốn khá khá. Nên nếu ông ấy về tao cũng vui vẻ bàn giao hết. Đơn giản ông ấy là ân nhân cứu vớt đời tao. Một kẻ bất hạnh cùng cực. Đi xem bói thì ai cũng bảo tao gặp may. Thực tế với tao đéo còn bất hạnh nào hơn nữa. Đi tù cũng đi rồi. Giờ ngẫm lại nhớ lúc ra khỏi nhà chú với 2 bàn tay trắng đéo có 1 thứ gì . Đi bộ đói đi nhờ xe bus ra HN đến giờ mọi thứ lại ổn áp đéo phải nghĩ ngợi gì. Mới thấy có lẽ do tao chịu quá nhiều bất hạnh nên ông trời thương chăng. Đéo hiểu sao mấy hôm nay thấy rảnh suy nghĩ về cs thấy nhiều vấn đề mình không giải thích được. Đéo biết chúng mày có ai như tao không?