• 🚀 Đăng ký ngay để không bỏ lỡ những nội dung chất lượng! 💯 Hoàn toàn miễn phí!

Live Truyền hình quốc gia lên chiến dịch đập ông tuệ

Vì chúng tao có trả lời được ko? hay toàn dựng chuyện lúc gặp người khác phản biện thì lại đổ vạ và chụp mũ.
Bản chất chúng tao luôn muốn biến mọi câu chuyện thành vấn đề chính trị. Khi người khác có phát biện thì lại khó chịu. Ẳng ẳng
Hộ chiếu "bị vô hiệu hóa" kiểu đéo gì vậy con tuất bú cặc việt cộng nghèo mạt bất mãn :)) =))
 
Mày dốt lắm.
Muốn nói về ông Tuệ ít nhất phải có kiến thức về đạo Phật
Vì sao ông ấy đi
Vì hạnh tu đầu đà không được ở 1 gốc cây 1 đêm và không được ở 1 địa phương quá 3 tháng
Vì sợ sẽ nảy sinh tâm lý muốn hưởng thụ muốn luyến ái
Ông ấy buộc phải đi cho đến chết
Chưa kể vừa 13 hạnh đầu đà vừa là du tăng khất sĩ nên buộc phải đi
Ở Việt Nam không thuận tiện cho ông ấy đi thì buộc phải ra nước ngoài
Ấn Độ là mục tiêu nhưng đích đến chính là trên từng chặng đi ngay trên hành trình này
Ổng vừa đi vừa thực hành thiền tứ niệm xứ tức vị ấy khi đi hướng tâm vào việc đi biết là mình đi, khi đứng hướng tâm vào việc đứng biết mình đứng khi ngồi hướng tâm vào việc ngồi biết mình ngồi. Khi thở ra hít vào biết mình đang hít thở và trú tâm vào đó
Chưa kể việc đi còn là đem bản thân ra hành pháp tức là đem bản thân mình là ví dụ để giáo huấn người đời biết một vị muốn tu hành thì phải như thế nào
Những vị tu hành khác toàn giảng pháp bằng mồm tức chỉ tu khẩu còn thân ý không tu
Giới luật không giữ nên chỉ là khẩu đầu thiền là hành vi lừa đảo dối trá
Còn ông Tuệ thân tu khẩu tu ý tu giới luật tuân thủ thực hành giới luật lấy bản thân mình để làm giáo cụ trực quan giáo hóa chúng sinh.
Nó là cách chấn hưng Phật giáo Việt Nam đã nát bét thê thảm và suy đồi như thế nào
Chưa kể ông ấy đi để gieo những hạt giống đầu đà tức là các sư nhỏ để giúp duy trì chánh pháp của Phật Thích Ca
Tất cả những điều trên khiến cho những phật tử chân chính họ sẽ theo và hỗ trợ cho ông ấy và họ nhận ra tu thế nào mới là đúng Phật giáo như thế nào mới là đúng chánh pháp
Họ tìm hiểu kinh điển giới luật giáo pháp nhiều hơn không còn bị bọn ma tăng lừa đảo nửa.
Chưa kể ông ấy đang thực hành bước tu cuối cùng của thiền tông là thõng tay vào chợ
Bước vào chốn phức tạp nhất ồn ào nhất thị phi nhất tranh cãi nhất
Chịu hàng triệu ác kiến hàng triệu cặp mắt soi mói phán xét khen chê
Chịu mọi suy diễn của cuộc đời như voi giữa trận, chịu hàng vạn tên rơi.Hay người tu vào chợ ồn ào, xô bồ. Giữa Chửi bới tranh đoạt khen chê mà tâm vẫn bình thản an lạc vẫn làm chủ được bản tâm của mình
Đây là đẳng cấp cao nhất và khó làm nhất của một người tu hành là bước cao nhất của một hành giả thiền tông
Gần như tao chưa từng thấy ai có khả năng tu được tới bước này
Tôi nghĩ ổng đã thành a la hán rồi, có nhiều câu ổng nói ra tao đoán dc ví dụ ổng nói cái mụn nhọt này là cuối cùng, rồi trên bảo lộc ổng kêu tài xế chạy xuống trước mặt dưới chân đèo có 1 cậu bé cần thức ăn, ổng nhiều lần nói úp mở khi ông Báu hỏi khi chết thầy đi đâu, Báu về đâu, ổng nói ổng về thiên giới còn Báu phụ thuộc vào việc giywx giới của Báu, rồi úp mở Báu về trò chơi của nghiệp... mà tao nói mày nghe, Báu đang phát "hảo tướng" từ từ rồi đó. Nhiều người xem live mấy hôm trc xong cũng phán vậy chứ ko riêng mình tao
 
Ổng nói nhẹ nhàng như vậy thôi, này là số ít t trích ra :


ông này cách chuyện giống ông thầy giáo dạy môn phân tích thiết kế hệ thống thông tin, ngày xưa tao học ở đại học. Kiểu giọng nói chuyện y như mấy thằng xe ôm vậy. :feel_good: Nhưng trình độ rất cao, và rất đàng hoàng, dễ tính. Giọng này giống người vĩnh long.
 
Tôi nghĩ ổng đã thành a la hán rồi, có nhiều câu ổng nói ra tao đoán dc ví dụ ổng nói cái mụn nhọt này là cuối cùng, rồi trên bảo lộc ổng kêu tài xế chạy xuống trước mặt dưới chân đèo có 1 cậu bé cần thức ăn, ổng nhiều lần nói úp mở khi ông Báu hỏi khi chết thầy đi đâu, Báu về đâu, ổng nói ổng về thiên giới còn Báu phụ thuộc vào việc giywx giới của Báu, rồi úp mở Báu về trò chơi của nghiệp... mà tao nói mày nghe, Báu đang phát "hảo tướng" từ từ rồi đó. Nhiều người xem live mấy hôm trc xong cũng phán vậy chứ ko riêng mình tao

Cái này là chứng đắc Thần thông, qua tầng thiền Vô sắc giới Phi tưởng phi phi tưởng là có. :big_smile:
 
Tao thấy ông Thích Pháp Hòa thuyết pháp cũng ổn mà, sao mày lại chê bai ổng :waaaht:
Thằng sư cọ mốc ở chùa, biết cái Lồn gì về nhân sinh mà nói.
Tao ngồi nghe 3 câu là thấy nhảm nhú. Toàn đi lừa mấy đứa tâm lý yếu, thích đọc selfhelp. .chứ ng có kinh nghiệm cs ai themd nghe.
 
Thằng sư cọ mốc ở chùa, biết cái lồn gì về nhân sinh mà nói.
Tao ngồi nghe 3 câu là thấy nhảm nhú. Toàn đi lừa mấy đứa tâm lý yếu, thích đọc selfhelp. .chứ ng có kinh nghiệm cs ai themd nghe.
Nhìn ông Tuệ xong nhìn lại những người giảng pháp thấy như cây không rễ giống lục bình
Trôi dạt bất cứ đâu
Vì giới không giữ thì định tâm không được
Tâm không định thì thiền không có vậy thì trí tuệ đó chỉ là lộng ngôn xảo ngữ thế trí biện thông tức là xảo thuật của cuộc đời
Những gì các vị sư đó giảng chỉ cần học vài năm kiến thức Phật giáo và học qua khóa thuyết giảng mc ứng biến là làm được thôi
Những cái này bên giáo hội Phật giáo rất chú trọng dạy vì đây là nghề của họ
Nhưng bản chất là cây không rễ vì không đến từ thực tu thực ngộ thực chứng mà toàn là từ kiến thức người khác mình cóp nhặt nhớ mang về dùng
Chỉ lừa những người không biết không hiểu thôi
 
Tôi nghĩ ổng đã thành a la hán rồi, có nhiều câu ổng nói ra tao đoán dc ví dụ ổng nói cái mụn nhọt này là cuối cùng, rồi trên bảo lộc ổng kêu tài xế chạy xuống trước mặt dưới chân đèo có 1 cậu bé cần thức ăn, ổng nhiều lần nói úp mở khi ông Báu hỏi khi chết thầy đi đâu, Báu về đâu, ổng nói ổng về thiên giới còn Báu phụ thuộc vào việc giywx giới của Báu, rồi úp mở Báu về trò chơi của nghiệp... mà tao nói mày nghe, Báu đang phát "hảo tướng" từ từ rồi đó. Nhiều người xem live mấy hôm trc xong cũng phán vậy chứ ko riêng mình tao
Phát hảo tướng là sao vậy tml
 
Trước khi ông Tuệ xuất hiện thì youtube đầy rẫy ma tăng xàm tăng thuyết pháp
Đéo biết con kéc gì cũng học đòi thuyết pháp nói toàn xàm xí
Toàn kêu cúng dường
Ông Tuệ xuất hiện phát quét sạch đám này luôn
Gần như chả ai dám xuất hiện thuyết pháp nửa
Anh pháp hòa Canada ú nu cũng ít dám xuất hiện nửa.
Giáo hội Phật giáo Việt Nam cay ông Tuệ chắc đéo thể tả được
Ông Pháp Hòa rùa thấy ông ok mà, có thấy ai nói gì đâu.
 
Ông toại khanh này tao nhớ là chửi ông tuệ kinh lắm.
Bây giờ có một cái thằng cha cầm cái nồi cơm điện mặc đồ rách là nó càn quét cả giáo hội như messi Ronaldo
Ngu, ô Toại khanh này lại là một kiểu khác. Ô này học cực giỏi, đầu cực kì thông minh. Mày bh tìm hiểu thì biết trình độ ngoại ngữ và nghiên cứu kinh sách của ông ấy thế nào.
Ô học tiếng bali cổ cực giỏi để nghiên cứu các bản khắc cổ.
Trước nói thầy Tuệ là ko có kiến thức gì. Mà ô tuệ là hành pháp thì ko đòi ở hỏi được. So với mấy ô này thì đúng là về học hành hay tư chất thì thầy Tuệ thua xa lắc
 
Chỉ là lão khầy lang thang mà làm lũ cộngsản sợ té đái
Nguy hiểm mà mày, chế độ cs đang hướng dân đến sự u mê của đám sư quốc doanh, làm cho dân sứ vẹm tin là nỗi khổ của mình do trời phật sinh ra chứ đéo phải do chế độ, hướng sự bất mãn sang thần thánh. Bản chất nó cho phép xây dựng hệ thống chùa chiền to đẹp hơn hẳn các trường học. Nên sư MT xuất hiện sẽ khiến đám dân ngu đéo tin vào hệ thống sư quốc doanh tẩy não thì nó vô cùng nguy hiểm cho chế độ. Khi dân nhận ra sự đói khổ của mình do chế độ chứ đéo phải do thần thánh gì. Nếu có nhân quả thật thì đám cán bộ ăn uống của nhân dân phải chu di cửu tộc từ lâu rồi
 
Nhìn ông Tuệ xong nhìn lại những người giảng pháp thấy như cây không rễ giống lục bình
Trôi dạt bất cứ đâu
Vì giới không giữ thì định tâm không được
Tâm không định thì thiền không có vậy thì trí tuệ đó chỉ là lộng ngôn xảo ngữ thế trí biện thông tức là xảo thuật của cuộc đời
Những gì các vị sư đó giảng chỉ cần học vài năm kiến thức Phật giáo và học qua khóa thuyết giảng mc ứng biến là làm được thôi
Những cái này bên giáo hội Phật giáo rất chú trọng dạy vì đây là nghề của họ
Nhưng bản chất là cây không rễ vì không đến từ thực tu thực ngộ thực chứng mà toàn là từ kiến thức người khác mình cóp nhặt nhớ mang về dùng
Chỉ lừa những người không biết không hiểu thôi
Thầy mày giữ giới dữ chưa con chó ngu. Mày đừng hòng truyền bá thứ đạo phật mê tín của mày trên này nghe chưa con chó.
 
Ông này giỏi và cực kì trí tuệ luôn đấy. Giọng ông có về hài hước nhưng nói trúng vấn đề chứ bản chất ô là người trung lập. Và chỉ nêu lên sự thật theo hiểu biết của ổng.
má m bị cái gì vậy peter, thằng trọc thủ đó vừa nói xàm, xài 1 đống ngụy biện, lại đéo hiểu vấn đề, xuyên tạc rất nhiều thứ:

sư cọ trọc thủ giải thích duyên khởi, t chỉ lấy đúng 1 đoạn để phân tích:

Khi các duyên hội đủ thì mới có lửa, đó là: cái viên đá lửa, cái bánh xe, ga hoặc xăng, nếu là xăng hoặc dầu thì trong đó nó cần bông gòn, nó có cái tim; mà nó có ga thì nó cần cái van ga thôi. Đại khái mình nói sơ sơ là có ga có xăng có bánh xe có viên đá lửa. Đó là nói nhẹ đó. Có bốn cái đó nó mới có lửa. Còn nếu cái bánh xe nó không mài vô viên đá

thì nó không có gì bén được xăng hoặc là ga. Cho nên việc đầu tiên phải thấy rằng mọi thứ do duyên mà có. Tức là, nếu thiếu duyên thì không có gì hết mà duyên có đủ thì mọi thứ có. Như: Tiếng đàn không có trên ngón tay, tiếng đàn không có trên sợi dây đàn. Nhưng khi ngón tay sợi dây chạm vào nhau thì nó mới bật lên tiếng đàn. Khi ngón tay rời khỏi sợi dây thì tiếng đàn ở đâu? Phải không? Nếu chỉ có ngón tay và chỉ có sợi dây mà mình không có ý khảy đàn. Là cũng không ra. Và đàn con nít chạm vào nó khác người lớn chạm vào. Đúng không? Một đứa con nít nó chạm vào thì nó không có ra gì hết chỉ có nghe “tưng tưng tưng” thôi nhưng người lớn chạm vào thì nào

Pasodobe, Chachacha, Tango, Bolero tùm lum hết. Trong khi đứa con nít nó chạm vào không ra cái gì hết. Cho nên mình thấy có tiếng đàn mà cho mình nghe là phải nói là quá trời duyên luôn. Mấy tay mà Từ Công Phụng, Vũ Thành An với ngón tay mấy cha bán vé số bắc mỹ thuận nó khác. Hiểu không? Cho nên tiếng đàn không có trên ngón tay, không có trong sợi dây đàn. Nhưng khi nó cộng với sợi dây đàn, nó cộng với ngón tay, nó cộng với ý muốn chơi đàn, cộng với kiến thức nhạc lý, kiến thức cảm phổ với tất cả những nhân duyên ấy ta mới có tiếng đàn. Nếu thiếu đi một trong những điều kiện này thì ta không có tiếng đàn để nghe. Cho nên cái đầu tiên, Chánh Kiến của Đạo Phật là gì? Cái đầu tiên là phải thấy: Mọi sự do duyên mà có. Mà cái đó không có đơn giản như vậy, nó còn phải xa thêm mức nữa.


Khanh yêu cầu trẫm nhận xét về cách giải thích "duyên khởi" trong đoạn văn trên và so sánh nó với duyên khởi trong Theravada. Trẫm sẽ phân tích cách giải thích này và chỉ ra những điểm tương đồng và khác biệt so với giáo lý Theravada.

Nhận xét về cách giải thích "duyên khởi" trong đoạn văn:

Cách giải thích trong đoạn văn sử dụng các ví dụ gần gũi và dễ hiểu như lửa, tiếng đàn để minh họa cho giáo lý duyên khởi.

Ưu điểm:
Dễ hiểu: Các ví dụ về lửa và tiếng đàn rất quen thuộc và giúp người nghe dễ dàng hình dung được ý nghĩa của duyên khởi.
Thực tế: Các ví dụ này cho thấy duyên khởi không phải là một khái niệm trừu tượng, mà là một nguyên tắc hoạt động trong cuộc sống hàng ngày.
Nhấn mạnh tính tương thuộc: Cách giải thích này nhấn mạnh rằng mọi thứ đều phụ thuộc vào nhiều yếu tố khác nhau và không thể tồn tại một cách độc lập.
Nhược điểm:
Đơn giản hóa: Các ví dụ này có thể đơn giản hóa quá mức giáo lý duyên khởi, bỏ qua những khía cạnh sâu sắc và phức tạp hơn.
Thiếu tính hệ thống: Cách giải thích này không trình bày một cách hệ thống về các yếu tố cấu thành duyên khởi, chẳng hạn như Mười hai nhân duyên.
Dễ gây hiểu lầm: Nếu không được giải thích kỹ lưỡng, các ví dụ này có thể gây hiểu lầm rằng duyên khởi chỉ là sự kết hợp ngẫu nhiên của các yếu tố.


cái đụ má giải thích như cc, tầm thường hóa, sai bét đi bản chất vấn đề mà m kêu hay, trúng vấn đề, r trí tuệ gì đó, thằng này là HỌC GẠO và mày khen thằng học gạo là đéo ổn r
 
má m bị cái gì vậy peter, thằng trọc thủ đó vừa nói xàm, xài 1 đống ngụy biện, lại đéo hiểu vấn đề, xuyên tạc rất nhiều thứ:

sư cọ trọc thủ giải thích duyên khởi, t chỉ lấy đúng 1 đoạn để phân tích:

Khi các duyên hội đủ thì mới có lửa, đó là: cái viên đá lửa, cái bánh xe, ga hoặc xăng, nếu là xăng hoặc dầu thì trong đó nó cần bông gòn, nó có cái tim; mà nó có ga thì nó cần cái van ga thôi. Đại khái mình nói sơ sơ là có ga có xăng có bánh xe có viên đá lửa. Đó là nói nhẹ đó. Có bốn cái đó nó mới có lửa. Còn nếu cái bánh xe nó không mài vô viên đá

thì nó không có gì bén được xăng hoặc là ga. Cho nên việc đầu tiên phải thấy rằng mọi thứ do duyên mà có. Tức là, nếu thiếu duyên thì không có gì hết mà duyên có đủ thì mọi thứ có. Như: Tiếng đàn không có trên ngón tay, tiếng đàn không có trên sợi dây đàn. Nhưng khi ngón tay sợi dây chạm vào nhau thì nó mới bật lên tiếng đàn. Khi ngón tay rời khỏi sợi dây thì tiếng đàn ở đâu? Phải không? Nếu chỉ có ngón tay và chỉ có sợi dây mà mình không có ý khảy đàn. Là cũng không ra. Và đàn con nít chạm vào nó khác người lớn chạm vào. Đúng không? Một đứa con nít nó chạm vào thì nó không có ra gì hết chỉ có nghe “tưng tưng tưng” thôi nhưng người lớn chạm vào thì nào

Pasodobe, Chachacha, Tango, Bolero tùm lum hết. Trong khi đứa con nít nó chạm vào không ra cái gì hết. Cho nên mình thấy có tiếng đàn mà cho mình nghe là phải nói là quá trời duyên luôn. Mấy tay mà Từ Công Phụng, Vũ Thành An với ngón tay mấy cha bán vé số bắc mỹ thuận nó khác. Hiểu không? Cho nên tiếng đàn không có trên ngón tay, không có trong sợi dây đàn. Nhưng khi nó cộng với sợi dây đàn, nó cộng với ngón tay, nó cộng với ý muốn chơi đàn, cộng với kiến thức nhạc lý, kiến thức cảm phổ với tất cả những nhân duyên ấy ta mới có tiếng đàn. Nếu thiếu đi một trong những điều kiện này thì ta không có tiếng đàn để nghe. Cho nên cái đầu tiên, Chánh Kiến của Đạo Phật là gì? Cái đầu tiên là phải thấy: Mọi sự do duyên mà có. Mà cái đó không có đơn giản như vậy, nó còn phải xa thêm mức nữa.


Khanh yêu cầu trẫm nhận xét về cách giải thích "duyên khởi" trong đoạn văn trên và so sánh nó với duyên khởi trong Theravada. Trẫm sẽ phân tích cách giải thích này và chỉ ra những điểm tương đồng và khác biệt so với giáo lý Theravada.

Nhận xét về cách giải thích "duyên khởi" trong đoạn văn:

Cách giải thích trong đoạn văn sử dụng các ví dụ gần gũi và dễ hiểu như lửa, tiếng đàn để minh họa cho giáo lý duyên khởi.

Ưu điểm:
Dễ hiểu: Các ví dụ về lửa và tiếng đàn rất quen thuộc và giúp người nghe dễ dàng hình dung được ý nghĩa của duyên khởi.
Thực tế: Các ví dụ này cho thấy duyên khởi không phải là một khái niệm trừu tượng, mà là một nguyên tắc hoạt động trong cuộc sống hàng ngày.
Nhấn mạnh tính tương thuộc: Cách giải thích này nhấn mạnh rằng mọi thứ đều phụ thuộc vào nhiều yếu tố khác nhau và không thể tồn tại một cách độc lập.
Nhược điểm:
Đơn giản hóa: Các ví dụ này có thể đơn giản hóa quá mức giáo lý duyên khởi, bỏ qua những khía cạnh sâu sắc và phức tạp hơn.
Thiếu tính hệ thống: Cách giải thích này không trình bày một cách hệ thống về các yếu tố cấu thành duyên khởi, chẳng hạn như Mười hai nhân duyên.
Dễ gây hiểu lầm: Nếu không được giải thích kỹ lưỡng, các ví dụ này có thể gây hiểu lầm rằng duyên khởi chỉ là sự kết hợp ngẫu nhiên của các yếu tố.


cái đụ má giải thích như cc, tầm thường hóa, sai bét đi bản chất vấn đề mà m kêu hay, trúng vấn đề, r trí tuệ gì đó, thằng này là HỌC GẠO và mày khen thằng học gạo là đéo ổn r
còn nữa, chưa hết đâu:

Cách giải thích trong đoạn văn:

Tập trung vào các yếu tố vật chất và kỹ năng: Các ví dụ về lửa và tiếng đàn nhấn mạnh vào các yếu tố vật chất (viên đá lửa, xăng, dây đàn) và kỹ năng (khả năng mài đá, khả năng chơi đàn).
Nhấn mạnh vai trò của ý chí và kiến thức: Ví dụ về người lớn chơi đàn khác với trẻ con cho thấy vai trò của ý chí, kiến thức nhạc lý và kinh nghiệm trong việc tạo ra kết quả.
Kết luận: Mọi sự do duyên mà có, và phải thấy được điều này để có Chánh Kiến.

Duyên Khởi trong Theravada:

Tập trung vào Mười hai nhân duyên: Giáo lý Theravada thường giải thích duyên khởi thông qua Mười hai nhân duyên, mô tả chuỗi nhân quả dẫn đến tái sinh và khổ đau.
Nhấn mạnh vai trò của vô minh và tham ái: Vô minh (sự thiếu hiểu biết về Tứ Diệu Đế) và tham ái (khao khát, bám chấp) được xem là hai yếu tố quan trọng nhất trong việc duy trì vòng luân hồi.
Kết luận: Để thoát khỏi khổ đau, cần phải đoạn tận vô minh và tham ái bằng cách thực hành Bát Chánh Đạo.

Điểm tương đồng:

Cả hai đều nhấn mạnh rằng mọi thứ đều có điều kiện và phụ thuộc lẫn nhau.
Cả hai đều cho rằng sự hiểu biết về duyên khởi là quan trọng để có được trí tuệ và giải thoát.

Điểm khác biệt:

Cách giải thích trong đoạn văn tập trung vào các ví dụ cụ thể và dễ hiểu, trong khi Theravada tập trung vào mô hình Mười hai nhân duyên.
Cách giải thích trong đoạn văn nhấn mạnh vai trò của các yếu tố vật chất, kỹ năng, ý chí và kiến thức, trong khi Theravada nhấn mạnh vai trò của vô minh và tham ái.
Cách giải thích trong đoạn văn kết luận về Chánh Kiến, trong khi Theravada kết luận về sự cần thiết phải đoạn tận vô minh và tham ái để đạt được giải thoát.

Nhận định chung:
Cách giải thích trong đoạn văn là một cách tiếp cận dễ hiểu và thực tế về duyên khởi, nhưng nó có thể đơn giản hóa quá mức giáo lý này. Để hiểu rõ hơn về duyên khởi, cần phải nghiên cứu kỹ hơn về Mười hai nhân duyên và các giáo lý liên quan trong Theravada.

trí tuệ của m đó peter, đm hiểu tiếng pali quá xong giải thích ra sai bét cmnl, mấy thằng trọc thủ nó trộn tất cả mọi thứ: đạo giáo, phật giáo, thiên chúa giáo, chính trị, công nghệ, vv vô cái nồi cám heo mang tên phật giáo quốc doanh xong nhét lỗ tai cho mấy thằng như m nghe,
 
má m bị cái gì vậy peter, thằng trọc thủ đó vừa nói xàm, xài 1 đống ngụy biện, lại đéo hiểu vấn đề, xuyên tạc rất nhiều thứ:

sư cọ trọc thủ giải thích duyên khởi, t chỉ lấy đúng 1 đoạn để phân tích:

Khi các duyên hội đủ thì mới có lửa, đó là: cái viên đá lửa, cái bánh xe, ga hoặc xăng, nếu là xăng hoặc dầu thì trong đó nó cần bông gòn, nó có cái tim; mà nó có ga thì nó cần cái van ga thôi. Đại khái mình nói sơ sơ là có ga có xăng có bánh xe có viên đá lửa. Đó là nói nhẹ đó. Có bốn cái đó nó mới có lửa. Còn nếu cái bánh xe nó không mài vô viên đá

thì nó không có gì bén được xăng hoặc là ga. Cho nên việc đầu tiên phải thấy rằng mọi thứ do duyên mà có. Tức là, nếu thiếu duyên thì không có gì hết mà duyên có đủ thì mọi thứ có. Như: Tiếng đàn không có trên ngón tay, tiếng đàn không có trên sợi dây đàn. Nhưng khi ngón tay sợi dây chạm vào nhau thì nó mới bật lên tiếng đàn. Khi ngón tay rời khỏi sợi dây thì tiếng đàn ở đâu? Phải không? Nếu chỉ có ngón tay và chỉ có sợi dây mà mình không có ý khảy đàn. Là cũng không ra. Và đàn con nít chạm vào nó khác người lớn chạm vào. Đúng không? Một đứa con nít nó chạm vào thì nó không có ra gì hết chỉ có nghe “tưng tưng tưng” thôi nhưng người lớn chạm vào thì nào

Pasodobe, Chachacha, Tango, Bolero tùm lum hết. Trong khi đứa con nít nó chạm vào không ra cái gì hết. Cho nên mình thấy có tiếng đàn mà cho mình nghe là phải nói là quá trời duyên luôn. Mấy tay mà Từ Công Phụng, Vũ Thành An với ngón tay mấy cha bán vé số bắc mỹ thuận nó khác. Hiểu không? Cho nên tiếng đàn không có trên ngón tay, không có trong sợi dây đàn. Nhưng khi nó cộng với sợi dây đàn, nó cộng với ngón tay, nó cộng với ý muốn chơi đàn, cộng với kiến thức nhạc lý, kiến thức cảm phổ với tất cả những nhân duyên ấy ta mới có tiếng đàn. Nếu thiếu đi một trong những điều kiện này thì ta không có tiếng đàn để nghe. Cho nên cái đầu tiên, Chánh Kiến của Đạo Phật là gì? Cái đầu tiên là phải thấy: Mọi sự do duyên mà có. Mà cái đó không có đơn giản như vậy, nó còn phải xa thêm mức nữa.


Khanh yêu cầu trẫm nhận xét về cách giải thích "duyên khởi" trong đoạn văn trên và so sánh nó với duyên khởi trong Theravada. Trẫm sẽ phân tích cách giải thích này và chỉ ra những điểm tương đồng và khác biệt so với giáo lý Theravada.

Nhận xét về cách giải thích "duyên khởi" trong đoạn văn:

Cách giải thích trong đoạn văn sử dụng các ví dụ gần gũi và dễ hiểu như lửa, tiếng đàn để minh họa cho giáo lý duyên khởi.

Ưu điểm:
Dễ hiểu: Các ví dụ về lửa và tiếng đàn rất quen thuộc và giúp người nghe dễ dàng hình dung được ý nghĩa của duyên khởi.
Thực tế: Các ví dụ này cho thấy duyên khởi không phải là một khái niệm trừu tượng, mà là một nguyên tắc hoạt động trong cuộc sống hàng ngày.
Nhấn mạnh tính tương thuộc: Cách giải thích này nhấn mạnh rằng mọi thứ đều phụ thuộc vào nhiều yếu tố khác nhau và không thể tồn tại một cách độc lập.
Nhược điểm:
Đơn giản hóa: Các ví dụ này có thể đơn giản hóa quá mức giáo lý duyên khởi, bỏ qua những khía cạnh sâu sắc và phức tạp hơn.
Thiếu tính hệ thống: Cách giải thích này không trình bày một cách hệ thống về các yếu tố cấu thành duyên khởi, chẳng hạn như Mười hai nhân duyên.
Dễ gây hiểu lầm: Nếu không được giải thích kỹ lưỡng, các ví dụ này có thể gây hiểu lầm rằng duyên khởi chỉ là sự kết hợp ngẫu nhiên của các yếu tố.


cái đụ má giải thích như cc, tầm thường hóa, sai bét đi bản chất vấn đề mà m kêu hay, trúng vấn đề, r trí tuệ gì đó, thằng này là HỌC GẠO và mày khen thằng học gạo là đéo ổn r
Mày nghe nhiều đoạn ô nói. Tao ko hiểu sâu về đạo Phật nhưng kiến giải của ô ấy rất hay.
Bởi vì lão này nghiên cứu rất nhiều kinh cổ. chính vì lí do đó lên kiến giải của Lão nhiều cái khác với kiến giải bh.
 
Mày nghe nhiều đoạn ô nói. Tao ko hiểu sâu về đạo Phật nhưng kiến giải của ô ấy rất hay.
Bởi vì lão này nghiên cứu rất nhiều kinh cổ. chính vì lí do đó lên kiến giải của Lão nhiều cái khác với kiến giải bh.
hay cái cc chứ hay, đụ má giảng sai bét như vậy mà m kêu hay thì tức là m thật sự đéo biết gì về phật pháp r peter, nó vừa nói xàm lại dùng 1 lz ngụy biện, đơn giản khái quát hóa vấn đề, r đem rất nhiều thứ ko cần thiết vô giảng giải, thằng này là học gạo chứ đéo hiểu cái beep gì, nó chỉ hiểu duy nhất 1 tầng ngữ nghĩa
 
hay cái cc chứ hay, đụ má giảng sai bét như vậy mà m kêu hay thì tức là m thật sự đéo biết gì về phật pháp r peter, nó vừa nói xàm lại dùng 1 lz ngụy biện, đơn giản khái quát hóa vấn đề, r đem rất nhiều thứ ko cần thiết vô giảng giải, thằng này là học gạo chứ đéo hiểu cái beep gì, nó chỉ hiểu duy nhất 1 tầng ngữ nghĩa
Cái đấy thì mày góp ý với lão. Chứ trình độ tao chỉ thế. Nhưng lão rất giỏi về các ngôn ngữ cổ. Đọt tao nghe phong vấn hình như có mấy ô nào trên thế giới nói lão này nghiên cứu rất sâu về tiếng bali cổ.
Tính hơi cổ quái lên nhiều khi kiến giải của lão ko giống các vị bh.
 
Tao có nghe một câu chuyện về thiền sư Thích Thanh Từ thiền sư nổi tiếng nhất về thiền tông Việt Nam hiện tại.
Lúc đó Thích Thanh Từ còn trẻ ông giảng pháp về các quả vị và bắt đầu từ sơ thiền giảng lên
Sau khi kết thúc bài giảng Thích Thanh Từ đang ngồi cùng một vị sư khác thì có một ông già đến hỏi: con nghe thầy giảng về các quả vị chứng đắc rất hay vậy sẳn đây con xin hỏi thầy là thầy qua quá trình tu tập thì hiện tại thầy đã đắc quả vị gì rồi?
Thích Thanh Từ nghe xong đứng hình không dám trả lời vừa hoảng sợ không biết trả lời ra sao? Nói đắc quả gì cũng không được mà nói không đắc quả gì thì bài giảng pháp vừa rồi là nói láo mắc tội đại vọng ngữ.
Cuối cùng vị sư bên cạnh mới giải vây: cái cảnh giới đắc này không nói được thưa cụ, cũng như người câm nằm chiêm bao chỉ tự mình biết thôi thấy được mà nói không được.
Thích Thanh Từ giật mình và ông cụ cũng xin chào rồi đi
Từ đó Thích Thanh Từ suốt mấy chục năm không dám giảng pháp nửa cho đến khi về già mới dám giảng pháp.
Câu chuyện này nghe kể không biết có thật hay không
 
hay cái cc chứ hay, đụ má giảng sai bét như vậy mà m kêu hay thì tức là m thật sự đéo biết gì về phật pháp r peter, nó vừa nói xàm lại dùng 1 lz ngụy biện, đơn giản khái quát hóa vấn đề, r đem rất nhiều thứ ko cần thiết vô giảng giải, thằng này là học gạo chứ đéo hiểu cái beep gì, nó chỉ hiểu duy nhất 1 tầng ngữ nghĩa
Ko đỡ hơn Tuệ ma đạo ah, mày nên tìm hiểu cho kĩ.
 
Top