• 🚀 Đăng ký ngay để không bỏ lỡ những nội dung chất lượng! 💯 Hoàn toàn miễn phí!

Xàm lồn cùng xamer - chuyện đời tôi

Nát đýt

Chúa tể đa cấp
United-States
Tao sẽ cố gắng dán lại hết truyện ở đây và edit tí đi cho hợp cảnh hợp thời. Hi vọng chúng mày vẫn ủng hộ. Topic cũ coi như xóa.

Vì sao à? 1 lý do là thằng Thắng éo thích noti cứ nhảy vào nick nó với có thằng inbox nó hỏi chuyện của tao. 1 phần là tao muốn lập topic mới, coi như viết lại với 1 tâm trạng mới.

Bên này chắc tao vẫn viết theo dạng feuilleton thôi, mỗi ngày 1 ít, nhớ gì kể đấy, k theo thứ tự thời gian.

Note: Chúng mày vào comment xàm Lồn cho vui nhé, tao viết ở trại súc vật cũng là để cho nhiều xàm lít có cơ hội thở than chia sẻ hơn.
 
Độ cuối năm 2016, tháng 11.

Có lẽ là công việc độ này cuốn tao đi quá, nên tao ít có thời gian chú ý tới cảm xúc, tới những người xung quanh. 3 tháng qua tao về nhà 2 lần, mỗi lần đc nửa hôm (sáng về tối đi luôn) và tao cũng không cảm thấy đấy là vấn đề lớn. Vì tao vẫn đang rất hào hứng với những tiến triển tốt của công việc, những cơ hội mới. Chắc chỉ có bố mẹ tao là buồn vì ít thấy mặt con ở nhà.

Mỗi ngày ở nhà tao ăn cơm dc 2 bữa, và bà già tao nấu cơm như nấu cỗ, có món canh bóng thập cẩm tao thích ăn. Không rõ chúng mày ở các vùng miền khác có món đấy không, chứ ở miền Bắc như bọn tao thì món này rất phổ biến trong các dịp lễ tết cỗ bàn. Bóng, giò sống, nấm, tôm, trứng cút, su su hoặc su hào, nước luộc xương. Cùng với sườn xào chua ngọt thì đây là 1 trong 2 món tủ của tao và lúc nào tao cũng đánh hết tầm 4 - 6 bát cơm. Kệ mẹ nhiều carb với ít carb, sống ăn phải ngon đã. Bóp mồm bóp miệng thì đi tu đi cho lành:

- Thế bao giờ mày lại về?
+ Chắc qua tháng u ạ.
- Thế lần này mày đi đâu?
+ Con đi Cần Thơ mấy tuần. Rồi chắc lại về Saigon. Cũng chưa biết được.
- Thế trong đấy có lạnh không? Mang áo ấm vào.
+ Ối dời ơi trong đấy có bao giờ là mùa đông đâu. U chả biết gì cả.
- Thế bao giờ mày đi.
+ Đây tối con bay luôn.
- Thế là buổi sáng đến à?
+ Vâng, là buổi sáng.
- Vào thì gọi cho mẹ, con nhé. Không mày cứ đi mất mặt, tao chả biết mày ở tận phương dời nào.

Tao thì sống ở HN ven từ bé, cũng chả phải quê gì, cũng không có ruộng. Nhưng tao cứ quen mồm gọi mẹ tao là u, hoặc là bu. Lộn xộn.

Có tiếng léo nhéo mẹ tao gọi zalo cho ai đấy họ hàng, nghe loáng thoáng thấy “.. tối nó lại đi ngay ...” với “... tít vào trong miền Nam cơ ...”. Chắc là nói về tao. Chuyến đi chơi xa nhất của bà già tao trong đời là đi vào Đà Nẵng từ ngày trẻ, mà đi ô tô khách. Xe Hải Âu. Bà già tao còn chưa bước lên máy bay lần nào. Lắm lúc cũng bảo mày có tiền mày cho tao đi chơi xa 1 chuyến, tao chưa biết cảm giác “đi trên giời” như thế nào. Bao lần tao tặc lưỡi rồi, mỗi lần lại bơm cho ông bà già 5 7 củ bào các cụ tự túc đi chơi cho khuây khỏa, con bận quá. Nhưng rồi các cụ lại chả đi đâu, tiền đem gộp vào sổ tiết kiệm hoặc mua vàng. Chỉ thấy toàn đi lễ.

Tao hì hụi thay đồ với đóng đồ vào vali. Dạo này tao béo lên nhiều, mấy cái sơ mi cũ đã chật căng cả bụng. Tầm này tao cũng vẫn bình dân (tương đối) thôi, sơ mi tao mua của Owen, tầm 4 lít 5 lít 1 cái. Chả phải nó đẹp gì, mà tao cũng không biết chỗ nào khác bán sơmi che dc cái bụng mỡ của tao mà không bị kiểu ông già. Tao ghét cay đắng kiểu sơ mi có túi ngực, trông bao cấp vl. Đất nước hòa bình mấy chục năm rồi, vậy mà ..

Lúc đấy tao vẫn đinh ninh là 6h tối nay tao lên Nội Bài. Điện thoại tao rung báo tin nhắn, tiếng messenger “ting” “ting” lanh lảnh nghe rất khó chịu:

- Hi ..

- ... anh khỏe không?

...

Con tim tao ngừng đập lại một đôi chút. Chắc chắn nó đã ngừng đập khoảng 2s gì đó. Máu nóng tao bốc lên, gai nổi khắp người. Là Nhung.

+ Ahh .. cũng không lâu lắm (tao vừa nhắn và vừa tính nhẩm thì là đã hơn 2 năm). Em dạo này thế nào?
- Cũng có vui và buồn, lẫn lộn. Anh có ở Hanoi không? Em hẹn anh cafe được chứ?

Tao đã text sẵn “Tất nhiên rồi”, và chỉ sực khựng lại trước khi bấm gửi đi. Sống mũi tao thấy cay ngay trước khi cái ý nghĩ về một dự cảm không lành nó nhảy được lên tới não. Phải rồi. Một người quen cũ, nếu không có ý định vay tiền hay nhờ giúp đỡ, thì chúng mày có việc gì để mà phải hẹn đi cafe, đúng không?

+ Hà Nội. Anh vừa mới về Hà Nội ngay sáng nay.

Tao ngập ngừng rất lâu rồi trả lời một câu cụt lủn như thế. Tao định nói là tao sẽ đi ngay tối nay, nhưng rồi lại thôi. Vì tao biết là tao muốn gặp Nhung, và nếu cái hẹn là một ngày xa, tao sẽ lùi lịch.

- Vậy tối nay, em hẹn anh ở .... nhé. 8h được chứ.
+ Sure.

Tao nén tò mò để không hỏi gì thêm. Quay vào đã thấy bố tao mang bàn là để là phẳng sơ mi cho tao. Chẳng bao giờ tao là quần áo, sơ mi tao mặc hầu như đều là loại chống nhăn. Nhưng bố mẹ tao vẫn cứ chăm sóc thằng con 27 tuổi như thế đấy. Tao lấy đt text để cáo ốm và lùi lịch đi Cần Thơ hẳn 4 ngày. Việc này khiến thằng sếp tao gọi lại ngay để hỏi tao ốm đau như nào. Nhưng kệ mẹ. Tao không nghe.
 
Cái quán này cũng mới mở thôi nhưng view khá đẹp. Có lẽ là quán pub thì đúng hơn. Bài trí theo tông màu tối, bật nhạc xưa, bán rượu mạnh, nhưng không có nhạc xập xình hay đèn nhấp nháy. Quán có hẳn lò sưởi với củi thông mô hình để làm giống như khung cảnh bên Âu, trong nhà bật điều hòa lạnh sâu nên trông cũng thích thích.

Nhung đã tới trước và ngồi đợi tao. Một mình. Ăn mặc hơi bị giản dị ... quá, đi bốt, mặc jeans mài và len cổ lọ, thêm 1 cái áo jacket mỏng màu đen. Dĩ nhiên là vẫn xinh như ngày nào. Ánh mặt chừng hơi mệt mỏi – à, đầu vừa gội và có đánh một chút son. Tao cố gắng quan sát kĩ để có những nhận định riêng cho mình:

- Em đợi lâu chưa? Cậu grab cứ đi lòng vòng. Anh xin lỗi nhé.
+ Không sao đâu, em cũng vừa mới tới thôi.

Lòng tao trùng lại, tao không quen cái kiểu nói chuyện khách sáo này với một người mình từng thương rất nhiều.

+ ... sao anh lại lặng im ... nhìn em như thế - Nhung rụt rè hỏi.

Thực sự tao đã nhìn Nhung được một lúc, trong khi mắt không hề chớp. Tao thở hắt ra và nhắm mắt lại một cách mệt mỏi:

- Anh đang cố gắng định hình mọi thứ trong đầu mình. Suy nghĩ, cảm xúc, những điều mình mong muốn, những điều mình không thể nói ra ...

Tao mở mắt ra và thấy Nhung đang nhìn xuống chân, em tránh ánh mắt tao. Đôi bàn tay xoay xoay chiếc cốc thủy tinh lùn. Nước lọc. Nghĩa là Nhung cũng vừa tới thôi, và chưa kịp gọi đồ uống. Tao quyết định hỏi thẳng luôn:

- Em hẹn anh ra đây ... em muốn nói là em có quyết định của cuộc đời mình rồi đúng không?

(--) Anh chị uống gì ạ?

Thằng phục vụ cầm cái khay có 1 cốc nước lọc đưa cho tao và phát quyển Menu. Tao có nên gọi đồ uống cho Nhung không? Như tao vẫn đã từng làm vậy, biết bao lần.

- Cho anh một martini.

Rồi tao đưa quyển Menu lại cho Nhung, và chờ đợi. Thằng phục vụ đứng giữa Nhung và tao, xen lẫn vào là giai điệu bài “Put your head on my shoulder” của quán:



+ Cho chị một martini nữa.

Tao ngạc nhiên nhìn lên để thấy Nhung trả lại Menu cho thằng bồi bàn với một vẻ mặt chán nản, giống như cuối cùng phải làm một nghĩa vụ nào đấy sau khi bị giục giã nhiều lần. Mắt đã lem nhem.

- Cậu ấy ... thế nào? Có đối xử tốt với em không?
+ Cũng ... tốt.

Nhung ngập ngừng, nuốt nước bọt. Rồi em ngồi thẳng lưng dậy, và có vẻ như việc ấy giúp em lấy lại một chút tự tin:

+ Anh ấy học trên em 3 khóa. Quen em qua một lần đi event. Anh ấy làm mảng cung ứng vật tư thú y và nông nghiệp.
- ...
+ Anh ấy cầu hôn em hồi sinh nhật em. Anh ấy đối xử rất tốt với em.

Bàn tay tao đang xiết vào nhau, nhưng tao chẳng cảm nhận thấy chút hơi ấm nào cả. Sao thế này, chính tao là người muốn dứt ra cơ mà. Những hai lần. Tao thấy những vết kim châm nhỏ li ti nóng ran lên từng điểm ở sau lưng, và mồ hôi túa ra từ những cái lỗ li ti đấy.

Nhưng tao vẫn phải bình tĩnh. Hết sức bình tĩnh. Tao hít một hơi sâu, cố nặn ra một nụ cười gượng gạo:

- Em có thể kể nhiều hơn mà. Thay vì chỉ cho anh biết cậu ấy cũng là một con người – như bao con người khác trên trái đất này.

Nhung chợt ngước lên nhìn tao với ánh mắt ai oán. Thôi xong, tao lỡ lời rồi. Đáng lẽ tao phải nghĩ kĩ hơn, chẳng phải tự nhiên mà Nhung chỉ nói chung chung về thằng cha đấy – còn chẳng có tên – nhưng lại kể cho tao nghe là hắn đã cầu hôn và cư xử rất tốt với em. Là gì nếu chẳng phải là lời oán trách không thể nói thẳng ra:

- Anh ... xin lỗi. Anh xin lỗi em ... rất nhiều. Anh có lỗi với em nhiều lắm.

Tao cúi đầu xuống nhìn lòng bàn tay mình. Là cảm giác thành thật hối lỗi, hay chỉ là tao đang tránh cái nhìn ai oán từ Nhung.

- Chắc em vẫn ghét bỏ anh lắm ... đúng không?

Tao nói mà không dám ngẩng đầu lên. Đúng như tao cảm nhận, một tiếng sấm nổ đanh ngay bên tai tao, lạnh lùng:

+ Không chỉ ghét bỏ đâu. Em hận anh là khác.

Kỳ lạ là nghe câu nói này xong tao lại thấy thanh thản. Tao vẫn không ngẩng đầu lên, giờ nếu em có chặt dao vào cổ tao tao cũng cam chịu. Xứng đáng mà T, thằng chó chết:

- Anh có nói xin lỗi đến hết đời cũng không chuộc lại lỗi lầm và tổn thương đã gây ra cho em dược. Nhưng thực sự anh vẫn muốn quan tâm tới em. Dù chỉ là từ góc độ bạn bè. Anh vẫn muốn được biết cuộc sống của em thế nào, điều gì làm em vui, hay là buồn, nếu em cần giúp đỡ, hoặc nếu em có những niềm vui mà em muốn sẻ chia.
+ ...

Tao mạnh dạn ngẩng đầu lên nhìn vào đôi mắt ầng ậc nước ấy:

- Em có thể chửi anh đạo đức giả cũng được. Nhưng đấy là những điều mà anh thật sự mong muốn ... và anh thấy nhẹ nhõm khi được biết thông tin về em ... để thấy là em vẫn ổn, vẫn hạnh phúc.

(--) Nước của anh chị đây ạ - thằng phục vụ xen vào

Nhung thở dài và buông người ngả ra ghế, nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ. Rượu chưa uống, nhưng tao đã thấy tim tao đập ù ù, nghe thấy tiếng mạch máu đập sau tai mình lùng bùng. T ơi, mỗi khoảnh khắc trong cuộc đời đều là duy nhất, chẳng có ai khôn trước tuổi để mà dại thêm lần nữa. Lắng nghe con tim mày đi, mày muốn gì hả T ơi.

Tao mở túi đeo chéo đi theo người và lấy vé máy bay ra đặt lên bàn (thực ra nó chỉ là tờ A4 in ra). Nước mắt tao ứa ra:

- Có những thứ anh không thể thay đổi. Nhưng có những thứ khác thì anh sẵn sàng ... sẵn sàng đánh đổi. Chỉ để được biết thông tin về em, về cuộc sống của em ... được gặp em ... được nghe em nói.

Nhung nhìn vào tấm vé máy bay trên bàn – đôi mắt long lanh chừng như đã (tạm) ngừng khóc vì không hiểu tao định nói gì. Tao miết ngón tay vào tấm vé đấy để đấy sang phía Nhung.

- Đáng lẽ anh đã tới Cần Thơ rồi ... nếu như không có tin nhắn của em.

Nhung với tay cầm lấy tờ A4 đấy và mở ra đọc. Tao không chắc là Nhung nghĩ gì lúc ấy; thực ra là không kịp để mà suy xét. Vì tay tao đã nhanh hơn một bước, nó bắt lấy cổ tay của Nhung và miệng tao nhanh hơn cả tốc độ xử lý thông tin của não:

- Bây giờ thì còn kịp không?



Watching, I keep waiting, still anticipating love
Never hesitating to become the fated ones
Turning and returning to some secret place to hide
Watching in slow motion as you turn to me and say
My love
Take my breath away


Nhung giật mình rụt tay lại theo phản xạ. Nhưng lúc này tao đã tự chủ lại, và tao chấp nhận để cho con tim mình vượt lên bao phủ lý trí:

- Nếu là bây giờ ... thì anh còn kịp không?
+ Kịp ... kịp gì cơ? – Nhung lắp bắp, vẻ mặt hoang mang cực độ.
- Cầu hôn em.
+ ...
- Anh có cần phải quỳ xuống không?

Tao đứng mẹ dậy, và Nhung hốt hoảng đứng dậy theo, lắp bắp nhưng nói rất khẽ, chắc vì ngượng:

- Khô ... không
 
12h đêm quán đóng cửa. Thời tiết chớm đông chưa hẳn lạnh, nhưng đêm xuống rất nhiều sương buông thấp mù mù. Hai người đứng cạnh nhau bên cột đèn đường - nơi mà dường như là điểm sáng duy nhất giữa một khoảng mịt mù của đêm.

- Bây giờ em vẫn ở cùng bố mẹ chứ? - tao cất tiếng hỏi một cách khô khan.
+ Vâng. Anh thì sao? - Nhung ngập ngừng.
- Anh .. chưa biết nữa.

Nhung cúi đầu trầm mặc. Bọn tao đã có rất nhiều phút giây ở cạnh nhau trong yên lặng. Nhưng đó là những khoảnh khắc yên lặng trong hạnh phúc, khi cả hai có thể hiểu nhau và cảm nhận thấy nhau ngay cả khi không ai nói gì. Còn giờ đây là sự im lặng trong niềm tiếc nuối, tiếc nuối một chuyện tình đang trôi xa dần xa.

Từ góc ngã tư lù lù tiến lại một con kia morning, đèn pha chiếu xuyên qua màn sương đêm mờ mịt như muốn phá vỡ cái không khí yên lặng ấy.

+ Em .. về trước đây.
- Đơ ... đợi đã

Tao níu lấy tay Nhung và kéo mạnh em vào lòng. Đặt một nụ hôn. Mắt Nhung mở to ra nhìn tao ngạc nhiên. Rồi em cũng đón nhận nụ hôn ấy. Thời gian như ngừng lại.

Trong màn đêm mịt mù sương của ngày hôm ấy có hai cái bóng vẹo vọ đan xoắn vào nhau dưới cột đèn đường. Và một chú grab bực bội vì không gọi được khách.

Điện thoại của Nhung đổ chuông. Kệ. Em vẫn đang níu lấy môi tao không rời. Chú grab đợi chán rồi cũng phải dập hủy cuốc mà bỏ đi.

Tao biết, Nhung vẫn còn yêu tao nhiều lắm.
 
Bọn tao dắt tay nhau lững thững đi trên hè đường vắng tanh. Nhung chẳng nói gì, mắt đỏ hoe. Tay vẫn nắm tay tao, xách theo một cái túi mà tao đoán bên trong là wedding invitation.

Sương buông xuống dày hơn, cảm giác như sương bám vào người, len cả vào trong quần trong áo. Thấy lành lạnh và ẩm ướt.

Bàn chân tao bước thẳng vào cái a25 ở phan chu trinh, tao rút cmt đặt xuống bàn và bảo cho tao 1 phòng đến sáng:

- Dạ còn cmt của ... bạn anh?
+ Có cần thiết không?

Tao nghĩ là ánh mắt tao biết nói, hoặc giả thằng lễ tân đã nhìn thấy ánh mắt Nhung lúc đấy. Nên nó cụp pha ngay:

- Dạ .. không cần cũng đc. Em mời ac lên phòng xxx

Tao cầm chìa khóa rồi đi thẳng vào thang máy. Nhung lững thững bước theo. Có lẽ cả em cả tao đều không hiểu nổi những sắp đặt của số phận, và cả những quyết định của bản thân mình.

Đấy là lần cuối cùng bọn tao ngấu nghiến nhau - theo đúng nghĩa đen.
 
Nhung rời đi vào đâu đấy khoảng 5h sáng. Tao biết hết. Tao nhận thức được tình yêu của tao trở mình dậy khẽ, mặc đồ, rồi vòng tay qua ôm cổ và hôn vào sau mang tai tao. Ngón tay em đặt lên môi tao như một cử chỉ yên lặng. Cho một lần cuối.

Tao nằm im đấy, không dám ngoảnh lại nhìn - dù chỉ một lần - để chứng kiến tình yêu lớn của đời mình đang rời xa. Nhung bước ra, cửa khép lại. Và tao khóc.

Có lẽ đến 8h hơn gì đó thì trời mưa. Và tao quyết định đến lúc phải bắt đầu một ngày mới. Chấp nhận một thực tại mới.

- Dạ chị ... à ... bạn anh thanh toán nốt rồi ạ.

Tao nhếch mép nhét cái cmnd vào lại ví. Đhs cái suy nghĩ mình là thằng đĩ đực vừa xong việc và dc ng ta bao phòng lại làm tao thấy nguôi ngoai hơn. Trời mưa tầm tã.

- Anh ơi mưa lớn đấy ạ.

Tao có nghe thấy câu đấy của thằng lễ tân, nhưng cơn bão lòng nổi lên làm tao chẳng còn thiết gì tới bản thân hay sức khỏe nữa. Tao phi ra ngoài đường, sải những bước chân xăm xăm trên hè phố. Chẳng mấy chốc mà người tao ướt sũng.

Cứ thế tao đi bộ về tận nhà và bước vào nhà trong sự ngơ ngác cùng mắng mỏ của ông bà già: mày đi đâu cả đêm gọi dt không đc, sao lại dầm mưa, mày coi thường sức khỏe, mày muốn chết à, mày có ăn cơm không, blah blah. Tao chỉ đáp lại cụt lủn: con không ăn đâu, thay qao lát con đi luôn. Rồi tao tự lên vn e lai book chuyến đi cần thơ gần nhất. Là chiều nay.

- Anh à, sorry hqa e mệt quá ngất giờ mới tỉnh. Chiều e sẽ bay vào luôn.
+ E đã ổn hẳn chưa, hay có cần nghỉ thêm không?
- Ksao ạ, em ổn ổn rồi. Em đặt vé mb rồi. Tối em vào tới nơi.
+ Ok, em bảo admin vẫn book ksan .... nhé, mai đi họp cho tiện.

Tao trốn chạy thực tại bằng chuyến đi 2 tuần ở cần thơ, chỉ để thấy là tao lại càng nhớ Hanoi nhiều hơn mỗi khi xa. Và nhớ Nhung.
 
Tới tuần thứ ba thì tao về Hanoi, chấp nhận về để đối mặt với sự thật, với đám cưới Nhung. Tao quyết định tao sẽ thò mặt ra đấy, chụp ảnh với mọi người, để bố mẹ Nhung thấy tao, Nhung thấy tao, chồng Nhung thấy tao, và bạn bè cũng thấy tao.

Có lẽ tao hơi overthinking quá không. Quan khách quá đông và cô dâu chú rể cũng phải đi chúc rượu từng bàn, chẳng hơi đâu mà nghĩ nhiều như tao. Chỉ thấy ánh mắt Nhung lảng tránh nhìn tao lúc tới bàn tao chúc rượu. Bàn của tao có Hương, Thắng, Vú, Dương ml, vợ chồng con hà mã (giờ gọi vợ chồng ngọt sớt) và bàn bên cạnh là 1 số đứa c3 nữa tao chưa đề cập kĩ trong các phần trước.

Đây cũng là lần đầu sau nhiều năm (có lẽ phải hơn 5+ năm đứt hẳn liên lạc) thì tao với thằng Thắng lại ngồi cạnh nhau và chuyện trò cùng nhau nhiều thứ. Nhưng trong này ồn vl. Đám cưới tầm này tao đi 10 đám thì 9 đám có ca sĩ lên hát bài "cơn mưa tình yêu" của tuấn đớ và phương linh. Tao với thằng Thắng rủ nhau đi cafe sau tiệc cưới. Thế đéo nào nó thành rủ mẹ cả bàn - tức là cả đám c3 đấy cùng đi cafe. Và buổi nói chuyện thành buổi chất vấn quan hệ của tao và Nhung, cũng như là việc tao có biết chú rể không, hay chú rể có biết tao không các thứ.

Đến hơn 10h tối lúc cả đám đi về vãng vãng, còn lại mỗi tao, Thắng và thằng Vú thì câu chuyện mới đi sâu vào tận gốc rễ hơn. Tao không nghĩ thằng Thắng lại là thằng sâu sắc thế:

- Mày vẫn còn yêu con Nhung lắm đúng không?

Câu hỏi làm tao hơi giật mình - vì như đã nói, tao nghĩ cùng lắm chúng nó chỉ biết tao với Nhung từng yêu nhau và từng cùng 1 thời up ảnh của nhau ầm ầm trên facebook, để avatar đôi các thứ thôi. Lúc đấy tối khuya và lành lạnh rồi, lại thêm có tí men (uống từ lúc ngồi bàn tiệc) nữa nên tao thấy buồn:

- Ừ đm. Sao mày biết.
+ Bố mày nhìn mắt mày lúc mày nhìn nó. Lúc 2 vợ chồng nó sang bàn mình chúc rượu.
- Mắt tao trông thế nào cơ?
+ Downcast (chúng mày tự google từ này nhé, đại loại kiểu ánh nhìn ủ rũ chán nản, có xu hướng nhìn xuống dưới đất + im lặng)
- Ừ
+ Tao tưởng chia tay lâu rồi?
- Cũng ... Mới thôi.
+ Mới là bao lâu?
- Tụi tao mới gặp nhau lần cuối 3 tuần trước. Địt mẹ tao buồn quá Thắng ơi.

Thế là tao ôm đầu rồi khóc cmnl. Thằng Thắng vỗ vai an ủi, còn thằng Vú ngồi trầm ngâm nhìn tao, nhấm nháp cốc đồ uống của nó. Rồi tao nghe tiếng thằng Vú gọi phục vụ:

- Em ơi cho anh chai ballantine ra đây bạn anh đang buồn.
+ Dạ anh ơi quán em không bán rượu ạ, mà 10h30 chúng em đóng cửa rồi.
- Địt mẹ bảo thằng Lâm mang rượu ra đây bạn tao đang buồn (sau tao mới biết cái quán này là thằng Vú đứng ra mở quán, sau nhượng lại cho thằng chủ quán hiện giờ tên là Lâm).
+ Dạ ...
- Dạ cái mouse lozn, gọi thằng Lâm ra đây.
+ ....

Đêm đấy có thằng Thắng, thằng Vú và thằng Lâm chủ quán (sau biết là cháu họ thằng Vú) ngồi nghe tao tâm sự, và an ủi tao. Cảm giác được nói ra nỗi lòng mình với những thằng đàn ông dễ thấu hiểu cho nhau - nó dễ chịu biết bao. Hết hai con mực nướng với hai cái chai vỏ ballantine nhưng bên trong là rượu gì đấy kiểu rượu thuốc, và tao ngủ ngon lành ở quán thằng Lâm đến tận sớm hôm sau.
 
Chuyện của Thắng

Như tao đã kể trước đấy với chúng mày thì năm lớp 11 hay lớp 12 gì đấy nhà thằng Thắng có biến cố. Thời điểm đấy tao có thấy nó cư xử hơi khác lạ nhưng tao không đủ tinh tế để thấy là có vấn đề.

Lần gặp lại này thì thằng Thắng tâm sự nhiều hơn. Câu chuyện là như thế này:

Bố thằng Thắng - tên là ông Dũng - làm trong lực lượng nặn bằng cứt, đồng phục màu cỏ úa. An ninh tình báo hay cái gì đấy. Nói chung là bí mật. Trong 1 lần đi nhiệm vụ thì bị lộ sao đó, bên kia ng ta giữ lại, ra điều kiện cho bên mình, làm theo điều kiện thì thả. Nhà mình say đéo, thế là bố thằng Thắng bị kẹt mẹ ở xứ người mười mấy năm, không có liên lạc được về gia đình. Lương lậu của bố nó vẫn dc chuyển đủ cho mẹ nó, thi thoảng lễ tết người ta gửi kèm 1 vài bức ảnh chụp bố nó đang đi chơi đó đây, có ảnh đánh có tường, đi xem đèn lồng, đi cưỡi ngựa, leo núi, câu cá, v.v.. nói chung đủ cả. Nhưng không có ảnh nào chụp chính diện mặt. Chỉ có cái là người ta sẽ chụp đúng vào cái dịp gì đấy để ng nhà biết là ảnh này mới chụp, ví dụ như hoa đăng hay lễ hội các thứ.

Mẹ nó ban đầu đến cơ quan bố thằng Thắng làm ầm lên và được an ủi là rồi bố nó sẽ về, đang đi làm nghĩa vụ, chị và cháu cứ yên lòng. Rồi đều đều lương của bố nó mẹ nó dc nhận. Cả phụ cấp. Thi thoảng thêm cái ảnh để nhà biết là ông Dũng vẫn khỏe. Nhưng nhà xin gửi cái gì cho bố nó, như cái áo rét, cái ảnh thằng Thắng cầm giấy báo đỗ đại học, hay lọ ruốc trộn muối vừng (nhà thằng Thắng có kiểu mix 2 thứ vào nhau như thế). Thì người ta nhất định không nhận. Bảo là vị trí của anh là bí mật, chỉ có anh chủ động gửi chứ chúng tôi bị động.

Qua 1 vài năm như thế thì mẹ thằng Thắng có chửa với ai đó. Rồi không chịu nổi dèm pha đàm tiếu từ nhà chồng, mẹ nó ra thuê nhà ở riêng (hình như là ở với ông kia). Tiền lương bố thằng Thắng gửi về thì mẹ thằng Thắng đưa hết cho thằng Thắng, phụ thêm mỗi tháng 2 triệu. Thế là 1 mình thằng Thắng sống đơn độc vò võ trong cái nhà 4 tầng đấy từ ấy.

Đến năm 2017 thì là gần 10 năm bố nó vắng nhà. Theo tao nhớ thì nó cập nhật là bố nó đã đc về vào năm 2022, và đc cho hưu luôn.
 
Nếu chúng mày là sinh viên đang đi học, sống 1 mình, gia đình đổ vỡ, và mỗi tháng dc cầm tầm 3x củ + lương chúng mày đi làm kiếm được ở cái thời 2012 - 2014 gì đấy thì chúng mày sẽ làm gì.

Thằng Thắng thì không dính vào ma túy, nhưng khoản nghiện sex và đạp mái thì nó chắc phải căng hơn tao. Vô tư dắt gái về nhà, cả gái dụ được lẫn gái dịch vụ. Có xu hướng bạo lực và bạo dâm, đánh trói hành hạ các thứ. Nó bảo làm thế nó thấy thoả mãn và thoải mái.

Chuyện này cũng bthuong thôi, cho đến khi tao biết được là trong list gái mà nó đang chăn (tại thời điểm gặp lại tao khi ấy) thì có cả con Hương. Lập tức tao nổi hứng tò mò. Nguyên văn thì thằng Thắng - bằng cách nào đó - gạ gẫm dc con Hương đi chơi bời cafe nói chuyện nối lại tình bạn cũ (tương tự như cách tao gặp lại Nhung). Tuy nhiên thời điểm ấy thằng Thắng đã là thằng tiêu tiền như nước và va vào đời rồi nên khôn hơn hẳn. Con Hương tao đánh giá hơi đú thôi chứ cơ bản là thiện lành, không ngoan nhưng biết điều. Thế là cặp với nhau.

Thằng Thắng bảo là con Hương chỉ là 1 trong số những con mà nó đang "chăn" thôi. Nhưng khi cho tao xem ảnh (hehe, ảnh gì chúng mày tự nghĩ ra chứ) thì tao thấy có cả những tấm ôm eo nhau tạo dáng với mút môi. Kinh nghiệm của tao với Nhung cho thấy đây đéo phải chăn dắt bình thường, mà là có tình cảm. Nhưng tất nhiên tao không nỡ bóc mẽ ngay thằng bạn mình, vì thời điểm ấy 1 là mới gặp lại, 2 là tao cũng quý nó, chủ động rủ tao cafe tâm tình giải tỏa, 3 là tao nhận ra có thể nhờ vả nó 1 số chuyện trong công việc. Thằng Thắng lúc ấy đang học luật sư thôi (muốn làm luật sư phải có bằng cấp rồi tập sự 1 số năm ở firm luật rồi thi chứng chỉ, lâu lắm) nhưng nó đã khá có kinh nghiệm trong cái lĩnh vực cầm cặp táp đi lobby, nhét tiền qua khe hẹp rồi. Không chỉ là kinh nghiệm luồn lách đâu nhé, phải hiểu luật, hiểu thực tiễn, hiểu cách vận dụng luật trong thực tiễn, hiểu các yếu tố tác động tới quá trình ra quyết định của cốp to, xem chỗ nào có thể vướng, và chỗ vướng có thể được thông bằng cách nào. Hehe tao kể sau, nhưng nhiều não lắm đấy, đéo phải cứ đút tiền vào rồi xin ng ta chiếu cố đâu, kiểu đấy 1 là sẽ mất tiền ngu, 2 là tỷ lệ cực cao bị dí làm tốt thí trong những trận càn quét thanh trừng phe phái của các bên.

Cái ngạch mà thằng Thắng thông thạo, rất tình cờ lại cùng ngạch với ngạch tao đang mò mẫm, và cũng chính là ngạch mà bố vợ tao (bố HA) là tay to. Hôm qua vừa ngồi với ông cụ tìm được đúng ven này để tiêm cho ông cụ thấy tao là thằng có chữ nghĩa kiến thức và tư duy thuộc loại xuất cmn sắc chứ đéo phải gà mờ, và tao thấy ông cụ hào hứng vl. Đã bắt đầu manh nha bảo là ngày mai ngày kia đi chỗ này chỗ kia với bác.
 
Ở đây có 2 người đáng thương: ck Nhung, vì bị cắm sừng ngay trước ngày cưới 3 tuần; và sếp của ml thớt vì có thằng lính mới thấy người cũ nhắn tin đã mường tượng ra cảnh buồi chọc vào Lồn cả đêm mà kệ mẹ công việc :vozvn (53):
 
Tao sẽ cố gắng dán lại hết truyện ở đây và edit tí đi cho hợp cảnh hợp thời. Hi vọng chúng mày vẫn ủng hộ. Topic cũ coi như xóa.

Vì sao à? 1 lý do là thằng Thắng éo thích noti cứ nhảy vào nick nó với có thằng inbox nó hỏi chuyện của tao. 1 phần là tao muốn lập topic mới, coi như viết lại với 1 tâm trạng mới.

Bên này chắc tao vẫn viết theo dạng feuilleton thôi, mỗi ngày 1 ít, nhớ gì kể đấy, k theo thứ tự thời gian.

Note: Chúng mày vào comment xàm lồn cho vui nhé, tao viết ở trại súc vật cũng là để cho nhiều xàm lít có cơ hội thở than chia sẻ hơn.
T cũng muốn viết mà lười vc
 
Nhung là quá khứ đã xa.

Thời gian đấy thì tao cố gắng ám thị như thế trong đầu mình, vì sự thật là không thể chối bỏ được nữa rồi. Ban đầu là ám thị hàng giờ hàng phút. Rồi dần thành hàng ngày. Rồi thì đầu óc suy nghĩ và cảm xúc của tao cũng dần bình lặng trở lại. Tao bỏ follow facebook và insta của Nhung, và thời gian rảnh trong ngày của tao có những hoạt động khác có ích hơn. Ngay cả khi đi ngang qa những địa điểm lưu dấu kỉ niệm của ngày yêu xưa thì tao cũng không còn buồn nữa. Phố vẫn vậy, hàng ngày có biết bao chuyến xe ngược xuôi, chỉ mình người hoài niệm là đứng tại chỗ.

Năm 2017 của tao trôi qua bình lặng như thế, không có sự kiện gì nổi bật hay đáng chú ý. Cũng không có em gái nào đến bên đời tao. Tự tao thấy đấy là một điều bản lĩnh mình đạt được, vì lúc ấy tao cũng đã biết là đang buồn tình mà bập vào một mối mới chỉ để quên đi kí ức đau buồn cũ thì 99,99% là ăn cứt.

Cuối năm 2017 là thời điểm tao có thay đổi về công việc. Công việc của tao giờ nó đéo có mô tả cụ thể nữa, và không hoàn toàn thuần túy về chuyên môn hay kiến thức như các công việc cũ. Nói tóm lại là người ta cho mày bài toán và cấp ngân sách, mày tìm mọi cách để xoay sở được trong khả năng mày có để đạt được mục đích đề ra. Dĩ nhiên là vẫn có những giới hạn cứng như là vấn đề rủi ro pháp lí hay chi phí vận hành của kế hoạch mình đề ra chẳng hạn.

Thời điểm đấy theo tao nhớ là có rất nhiều ý tưởng manh nha của các tay to về việc lập sàn thương mại điện tử ở Việt Nam. Tao thì không nghiện sóp pi hay lazada, nhưng thi thoảng tao mua đồ trên tiki và tao cũng tò mò về cách mà tụi này vận hành để tối ưu chi phí cũng như thời gian vận chuyển. Tất nhiên là không thể biết chắc dc cách mà tụi nó làm, nhưng tao cũng vắt não cố suy nghĩ tìm tòi + đọc research trên mạng + tham khảo ý kiến từ các mối quen biết của tao thì có 1 ý tưởng tương đối "mì ăn liền" là đi hàng lậu + trốn thuế. Vừa giảm dc giá thành do không mất thuế phí, vừa giao hàng nhanh vì đéo mất thủ tục kiểm tra kiểm soát ở biên giới.

Chúng mày sẽ nghĩ ra ngay câu hỏi là nếu bị tóm 1 chuyến thì lời mấy chuyến mới hòa lại đc đúng không? Câu trả lời đúng là phụ thuộc vào biên lợi nhuận của từng ngành hàng, ví dụ có những ngành hàng truyền thống mà giá bán là xx lần giá nhập như là quần áo hay bánh kẹo Trung, hehe.

Tất nhiên là tao đề xuất 1 p/án dễ thở hơn là đi móc lốp thẳng với đám chặn ở biên (Hải quan + biên phòng). Có chơi chó chịu, cho bọn nó dây máu ăn phần để đổi lại sự yên tâm và ổn định cho mình, dù sao thì lãi ít hơn tí tốt hơn là mất cả.
 
Nếu chúng mày là sinh viên đang đi học, sống 1 mình, gia đình đổ vỡ, và mỗi tháng dc cầm tầm 3x củ + lương chúng mày đi làm kiếm được ở cái thời 2012 - 2014 gì đấy thì chúng mày sẽ làm gì.

Thằng Thắng thì không dính vào ma túy, nhưng khoản nghiện sex và đạp mái thì nó chắc phải căng hơn tao. Vô tư dắt gái về nhà, cả gái dụ được lẫn gái dịch vụ. Có xu hướng bạo lực và bạo dâm, đánh trói hành hạ các thứ. Nó bảo làm thế nó thấy thoả mãn và thoải mái.

Chuyện này cũng bthuong thôi, cho đến khi tao biết được là trong list gái mà nó đang chăn (tại thời điểm gặp lại tao khi ấy) thì có cả con Hương. Lập tức tao nổi hứng tò mò. Nguyên văn thì thằng Thắng - bằng cách nào đó - gạ gẫm dc con Hương đi chơi bời cafe nói chuyện nối lại tình bạn cũ (tương tự như cách tao gặp lại Nhung). Tuy nhiên thời điểm ấy thằng Thắng đã là thằng tiêu tiền như nước và va vào đời rồi nên khôn hơn hẳn. Con Hương tao đánh giá hơi đú thôi chứ cơ bản là thiện lành, không ngoan nhưng biết điều. Thế là cặp với nhau.

Thằng Thắng bảo là con Hương chỉ là 1 trong số những con mà nó đang "chăn" thôi. Nhưng khi cho tao xem ảnh (hehe, ảnh gì chúng mày tự nghĩ ra chứ) thì tao thấy có cả những tấm ôm eo nhau tạo dáng với mút môi. Kinh nghiệm của tao với Nhung cho thấy đây đéo phải chăn dắt bình thường, mà là có tình cảm. Nhưng tất nhiên tao không nỡ bóc mẽ ngay thằng bạn mình, vì thời điểm ấy 1 là mới gặp lại, 2 là tao cũng quý nó, chủ động rủ tao cafe tâm tình giải tỏa, 3 là tao nhận ra có thể nhờ vả nó 1 số chuyện trong công việc. Thằng Thắng lúc ấy đang học luật sư thôi (muốn làm luật sư phải có bằng cấp rồi tập sự 1 số năm ở firm luật rồi thi chứng chỉ, lâu lắm) nhưng nó đã khá có kinh nghiệm trong cái lĩnh vực cầm cặp táp đi lobby, nhét tiền qua khe hẹp rồi. Không chỉ là kinh nghiệm luồn lách đâu nhé, phải hiểu luật, hiểu thực tiễn, hiểu cách vận dụng luật trong thực tiễn, hiểu các yếu tố tác động tới quá trình ra quyết định của cốp to, xem chỗ nào có thể vướng, và chỗ vướng có thể được thông bằng cách nào. Hehe tao kể sau, nhưng nhiều não lắm đấy, đéo phải cứ đút tiền vào rồi xin ng ta chiếu cố đâu, kiểu đấy 1 là sẽ mất tiền ngu, 2 là tỷ lệ cực cao bị dí làm tốt thí trong những trận càn quét thanh trừng phe phái của các bên.

Cái ngạch mà thằng Thắng thông thạo, rất tình cờ lại cùng ngạch với ngạch tao đang mò mẫm, và cũng chính là ngạch mà bố vợ tao (bố HA) là tay to. Hôm qua vừa ngồi với ông cụ tìm được đúng ven này để tiêm cho ông cụ thấy tao là thằng có chữ nghĩa kiến thức và tư duy thuộc loại xuất cmn sắc chứ đéo phải gà mờ, và tao thấy ông cụ hào hứng vl. Đã bắt đầu manh nha bảo là ngày mai ngày kia đi chỗ này chỗ kia với bác.
dm chạn này thì gọi là chạn vương nhé, quan hệ của ông bố vk thì lên tiên lun :vozvn (22): :ah:
 
Qua tâm sự với thằng Thắng thì tao đc kết nối với một ng bạn cũ tên là Tài, đã từng tham gia vào vụ bắt phò về nghịch ở nhà Thắng cách đây nhiều năm trước. Tài là chú họ của Lâm chủ quán cafe.

Tao gặp (lại) Tài lần đầu tiên ở quán Trung Nguyên chỗ hai bà trưng, với sự giới thiệu của Thắng. Trước đấy tao vẫn nghĩ chỉ có mấy ông già mới vào Trung Nguyên, nhưng không nghĩ là đồ uống ở đây lại đa dạng cho đủ loại độ tuổi già trẻ lớn bé và ưng như vậy.

Mô tả về Tài thì ngắn gọn là đen + mặt quắt tai dơi + ánh mắt dò xét. Dò xét không phải kiểu nguy hiểm, mà là kiểu ánh mắt không chắc chắn người ta sẽ làm gì với mình. Tức là hơi thiếu tự tin. Bù lại Tài là thằng khá hiểu biết trong mấy vụ này, vì bản thân hắn cũng setup 1 chuỗi nhập rượu và đồ luxury (túi ví giày dép nc hoa) đểu về bán cho các chị em gái không có nhiều tiền nhưng thích sống ảo. Tao không rành ô tô nhưng thấy con xe hắn đi là loại sedan màu xanh lơ blue nhạt và trông ngoại hình thiết kế khá lạ, với phần đuôi xe (chỗ cốp) được vuốt lên cách điệu như đuôi thiên nga. Sau mới đc Thắng kể cho đấy là Merc cổ.

Tài giở luật ra cho tao xem, dùng bút chì và bút nhớ để đánh dấu những chỗ quan trọng rồi băt đầu giảng giải. Tao cũng nhảy vào cùng chiết giải và cự cãi. Thằng Thắng cũng nổi máu luật sư. Nói vậy để chúng mày thấy kiểu làm ăn của tụi này nó chuẩn chỉnh và là style làm ăn của người học hành tử tế, không phải là kiểu dân buôn nhiều tiền thích thì đặt không thích thì rút như kiểu Đức nổ HAGL. Sau rốt thì tụi tao cũng outline ra được mong muốn của mình, quy trình kiểm tra, theo dõi giám sát và ra quyết định ở biên giới của các chú công bộc, mong muốn của các chú và để tao cân đối với ngân sách mà tao được cấp.

- Tôi thấy thế là ông có vẻ rõ rồi đấy. Giờ về tính toán xem có làm nổi không, sau đấy mình mới chọn cửa để kết nối.
+ Liệu có khi nào ng ta từ chối.
- Có thể, nếu phần ông chào giá ít quá hoặc đéo bõ cho người ta cầm chim cho ông đái.
+ Ừ tôi biết, nhưng mà chủ Đài nó keo lắm, với cả quy mô sàn cũng nhỏ.
- Không dc thì đành chịu thôi, đâu phải vì ông ít tiền mà con phò 2 triệu nó chịu nhận 500 để cho ông địt đâu.

Chí lí. Bọn tao nói thêm 1 số chuyện phiếm nữa, bao gồm cả kỉ niệm bắt phò về nghịch, chuyện ngày đi học, chuyện đời bây giờ, chuyện chính trị (hehe đàn ông mà), cuộc sống các thứ. Thành ra đi cafe trưa mà đến tận 4h mới về.

Lúc tao về đến văn phòng thì thấy có cuộc viber lỡ của Thắng. Tao gọi lại:

- Tao bảo, mày nên cho thằng Tài chung vốn cùng.
+ Cái này thì tao không quyết được rồi, do chủ đầu tư ...
- Nghe tao, thằng này nó kinh lắm, đcm, đéo phải kiểu nhờ vả xong cảm ơn trà nước là xong đâu.
+ Mẹ khỉ, thế mày không bảo tao từ sớm, tao tìm mối khác nhờ.
- Kiếm đéo đâu ra mối dễ nhờ thế. Qua thằng này là setup chắc chắn xong. Và mày chắc chắn mất tiền. Mất tiền xong là dc việc, mày còn muốn gì nào.

Tao thấy thằng Thắng nói có lý nên đành xuống nước:

+ Theo mày phần của nó thì bao nhiêu là vừa?
- Tao không biết, mỗi vụ mỗi khác. Nhưng ví dụ như thằng Vú set up 1 dây nhập đồ trẻ con bình sữa đồ chơi ti giả các thứ về, mỗi tháng nạp 5% doanh thu.
+ Ok, để tao nghĩ thêm một tí

Tao dập máy và suy nghĩ. Như này thì tức là trước đây thằng Thắng từng giúp thằng Vú và có thể 1 số thằng khác kết nối rồi. Và như vậy nghĩa là nó tự tin là làm là được, và nó cũng mong muốn mình chơi đẹp để còn nhìn mặt nhau. Với thằng Thắng dù là mới gặp lại thì tao vẫn có cảm giác nó chả khác mẹ gì ngày xưa cả, dù là nhiều năm k trò chuyện thì giờ gặp lại tao vẫn thấy như mới gặp nó ngày hôm qua, vẫn có cảm giác thân thiết. Nhưng thằng Tài thì khác, trông mặt nó thực sự nguy hiểm.

Đt lại rung, lại là thằng Thắng:

- Lô.
+ Ờ.
- Tao bảo, thằng này đầu óc hiểu biết thì tốt - mày thấy rồi đấy - nhưng đm bê đồ bê đạc vào người nó ngáo lắm đấy nhé. Cẩn thận.
+ Ngáo là làm gì?
- Đéo biết được. Tao cũng chỉ mới mấy lần điện cho nó lúc nó đang chơi thôi, thấy trả lời ngáo lắm. Nên tao cứ dặn trước mày như thế.
+ Ok, cũng lắm nát đít chứ gì.
- Có cái Lồn, ngáo lên nó xiên mày lòi ruột thì đéo cười được đâu.
 
Qua tâm sự với thằng Thắng thì tao đc kết nối với một ng bạn cũ tên là Tài, đã từng tham gia vào vụ bắt phò về nghịch ở nhà Thắng cách đây nhiều năm trước. Tài là chú họ của Lâm chủ quán cafe.

Tao gặp (lại) Tài lần đầu tiên ở quán Trung Nguyên chỗ hai bà trưng, với sự giới thiệu của Thắng. Trước đấy tao vẫn nghĩ chỉ có mấy ông già mới vào Trung Nguyên, nhưng không nghĩ là đồ uống ở đây lại đa dạng cho đủ loại độ tuổi già trẻ lớn bé và ưng như vậy.

Mô tả về Tài thì ngắn gọn là đen + mặt quắt tai dơi + ánh mắt dò xét. Dò xét không phải kiểu nguy hiểm, mà là kiểu ánh mắt không chắc chắn người ta sẽ làm gì với mình. Tức là hơi thiếu tự tin. Bù lại Tài là thằng khá hiểu biết trong mấy vụ này, vì bản thân hắn cũng setup 1 chuỗi nhập rượu và đồ luxury (túi ví giày dép nc hoa) đểu về bán cho các chị em gái không có nhiều tiền nhưng thích sống ảo. Tao không rành ô tô nhưng thấy con xe hắn đi là loại sedan màu xanh lơ blue nhạt và trông ngoại hình thiết kế khá lạ, với phần đuôi xe (chỗ cốp) được vuốt lên cách điệu như đuôi thiên nga. Sau mới đc Thắng kể cho đấy là Merc cổ.

Tài giở luật ra cho tao xem, dùng bút chì và bút nhớ để đánh dấu những chỗ quan trọng rồi băt đầu giảng giải. Tao cũng nhảy vào cùng chiết giải và cự cãi. Thằng Thắng cũng nổi máu luật sư. Nói vậy để chúng mày thấy kiểu làm ăn của tụi này nó chuẩn chỉnh và là style làm ăn của người học hành tử tế, không phải là kiểu dân buôn nhiều tiền thích thì đặt không thích thì rút như kiểu Đức nổ HAGL. Sau rốt thì tụi tao cũng outline ra được mong muốn của mình, quy trình kiểm tra, theo dõi giám sát và ra quyết định ở biên giới của các chú công bộc, mong muốn của các chú và để tao cân đối với ngân sách mà tao được cấp.

- Tôi thấy thế là ông có vẻ rõ rồi đấy. Giờ về tính toán xem có làm nổi không, sau đấy mình mới chọn cửa để kết nối.
+ Liệu có khi nào ng ta từ chối.
- Có thể, nếu phần ông chào giá ít quá hoặc đéo bõ cho người ta cầm chim cho ông đái.
+ Ừ tôi biết, nhưng mà chủ Đài nó keo lắm, với cả quy mô sàn cũng nhỏ.
- Không dc thì đành chịu thôi, đâu phải vì ông ít tiền mà con phò 2 triệu nó chịu nhận 500 để cho ông địt đâu.

Chí lí. Bọn tao nói thêm 1 số chuyện phiếm nữa, bao gồm cả kỉ niệm bắt phò về nghịch, chuyện ngày đi học, chuyện đời bây giờ, chuyện chính trị (hehe đàn ông mà), cuộc sống các thứ. Thành ra đi cafe trưa mà đến tận 4h mới về.

Lúc tao về đến văn phòng thì thấy có cuộc viber lỡ của Thắng. Tao gọi lại:

- Tao bảo, mày nên cho thằng Tài chung vốn cùng.
+ Cái này thì tao không quyết được rồi, do chủ đầu tư ...
- Nghe tao, thằng này nó kinh lắm, đcm, đéo phải kiểu nhờ vả xong cảm ơn trà nước là xong đâu.
+ Mẹ khỉ, thế mày không bảo tao từ sớm, tao tìm mối khác nhờ.
- Kiếm đéo đâu ra mối dễ nhờ thế. Qua thằng này là setup chắc chắn xong. Và mày chắc chắn mất tiền. Mất tiền xong là dc việc, mày còn muốn gì nào.

Tao thấy thằng Thắng nói có lý nên đành xuống nước:

+ Theo mày phần của nó thì bao nhiêu là vừa?
- Tao không biết, mỗi vụ mỗi khác. Nhưng ví dụ như thằng Vú set up 1 dây nhập đồ trẻ con bình sữa đồ chơi ti giả các thứ về, mỗi tháng nạp 5% doanh thu.
+ Ok, để tao nghĩ thêm một tí

Tao dập máy và suy nghĩ. Như này thì tức là trước đây thằng Thắng từng giúp thằng Vú và có thể 1 số thằng khác kết nối rồi. Và như vậy nghĩa là nó tự tin là làm là được, và nó cũng mong muốn mình chơi đẹp để còn nhìn mặt nhau. Với thằng Thắng dù là mới gặp lại thì tao vẫn có cảm giác nó chả khác mẹ gì ngày xưa cả, dù là nhiều năm k trò chuyện thì giờ gặp lại tao vẫn thấy như mới gặp nó ngày hôm qua, vẫn có cảm giác thân thiết. Nhưng thằng Tài thì khác, trông mặt nó thực sự nguy hiểm.

Đt lại rung, lại là thằng Thắng:

- Lô.
+ Ờ.
- Tao bảo, thằng này đầu óc hiểu biết thì tốt - mày thấy rồi đấy - nhưng đm bê đồ bê đạc vào người nó ngáo lắm đấy nhé. Cẩn thận.
+ Ngáo là làm gì?
- Đéo biết được. Tao cũng chỉ mới mấy lần điện cho nó lúc nó đang chơi thôi, thấy trả lời ngáo lắm. Nên tao cứ dặn trước mày như thế.
+ Ok, cũng lắm nát đít chứ gì.
- Có cái lồn, ngáo lên nó xiên mày lòi ruột thì đéo cười được đâu.
dm 5% trên doanh thu là khá cao đó, nêu 5% trên giá vốn thì cũng gọi là, chứ doanh thu thì khá khoai đó, nhưng làm sao nó biết doanh thu là bao nhiêu mà lấy... :vozvn (21):
 
Tao mất 2 ngày để rà kĩ lại các điểm mà thằng Tài đã bàn với tao ở hôm cafe. Đảm bảo là không còn sót điểm gì nữa, để thấy là cái đề nghị của cặp đôi Tài-Thắng là có vẻ khả thi, tao vào trình thằng sếp Đài. Khổ cái là vốn mỏng và quy mô bé vl nên căng lắm lão chỉ chấp thuận tổng có 3.5% doanh thu là dành cho chi ngoài như thế này. Tao chửi thầm trong bụng, nhưng cũng đồng cảm là lão đã cố hết sức rồi. Mà ngay cả doanh thu dự kiến ở mức bây giờ còn chưa chắc đã đảm bảo được, vì thị trường hàng TMDT rất nhạy về giá.

Vì thế nên tối đấy tao định dành 1.5% cho thằng Tài và 2% cho các chú công bộc. Tao bốc máy lên gọi Tài:

- Ông Tài à, tôi xin gặp ông chút được không, tôi có việc muốn ...
+ Ơ T à, được được được, qua nhà tôi nhé tôi gửi địa chỉ ...
- Ừ thế ông gửi ..
+ tút ... tút ... tút

Đm chưa nói xong đã dập máy. Tao đang định bực thì ngay lập tức thấy có tin nhắn zalo từ Tai Hoang gửi định vị. Là một căn ở khu Xa la hà đông. Tao cẩn thận dắt chai rượu mà lúc chiều tao dặn con bé admin đi mua vào túi, kèm thêm 1 xấp Benjamin Franklin (đồng 100 đô) vào, sau đó bắt grab đến địa chỉ.

Cửa mở, và đập vào mắt tao là thằng Tài ăn mặc y hệt Châu Tinh Trì trong cái ảnh dưới đây:



Mặt ngáo như chó, mắt lờ đờ ngậm xì gà, nó kéo tay tao vào cái phòng mờ mịt sương khói của nó:

- Vào đây vào đây ông.

Tao đặt cái túi xuống đất rồi ngồi lên sofa vì đéo thấy có bàn. Tao cứ nghĩ là khói cần hay gì đấy mai tóe, nhưng ngửi thấy thơm thơm béo béo. Phòng bật cái đèn chùm treo trần nên ánh sáng vàng vọt dịu dịu. Thằng Tài rót rượu mời tao:

- Làm tơp đi ông cho ấm người.

Tao cũng cầm cái ly ực phát, và thấy bỏng rát ngay lập tức ở cổ họng. Đéo khác gì uống cồn sống. Mà đm ngoài trời không lạnh, trong này thì thằng ôn phanh áo ngủ và mặc short, thế thì ấm người là ấm thế đéo nào nhỉ.

- Ông hút xì gà không?

Nó chìa cái hộp xì gà thiếc ra mời tao, loại giống loại nó đang hút trên mồm. Tao đón lấy cái hộp, giả vờ lật qua lật lại xem rồi tấm tắc khen:

- Ái chà chất quá ông nhỉ. Hộp thiết kế cũng tinh xảo. Nói thật tôi không hút thuốc lá ông ạ, nhưng mà chắc là ngon lắm phải không ông? Thấy nhiều người khen nức nở.
+ Ờ, một khi đã thử rồi là nó ở đẳng cấp khác ông ạ. Nói chung là nó khác nhau, tôi hút cả hai.
- Loại này có vẻ xịn nhỉ - tao lật cái hộp ra đọc chữ đằng sau mà tiếng Bồ nên đéo hiểu gì. May ra có Nhung đọc đc - đắt không ông?
+ Một điếu này tầm 6 lít ông ạ - thằng Tài kẹp cái điếu vào tay rồi ngửa cổ ra sofa thả khói.

Địt cụ, 6 lít 1 điếu. Ngày rít nhẹ 3 4 điếu là có khi gần bằng mẹ lương tao đi làm rồi. Vãi cả Lồn.

Tao kéo cái túi đặt lên ghế sofa chỗ giữa tao với thằng Tài đang ngồi:

- Ông Tài này. Tôi đang tìm phương án xử lí công việc, ông biết rồi. Hôm nay tôi có cái lễ nhỏ gọi là ra mắt ông, mong ông nể tình anh em bè bạn ngày xưa giúp đỡ.

Chợt thằng Tài nhìn tao với ánh mắt cười khoái chí, nó vỗ vỗ vào cái túi trong lúc mắt vẫn nhìn tao:

- Lễ à?
+ Quà ... gọi là quà cho thân mật.
- Ông ăn gì chưa?
+ Hả .. à ... tôi .. chưa kịp ăn ... tôi sang ông luôn - tao nghĩ tao đang đi nhờ vả nên cứ thành thật là hơn
- Ờ, mới có 7 rưỡi tối. Để tôi bảo con vẹo nó nấu gì cho anh em mình.
+ Thôi tôi ...
- Vẹo ơi ...

Tao chưa kịp từ chối thì thằng Tài gọi mẹ vào trong:

- Vẹo ơi, nấu gì cho bạn anh ăn.
+ Thế anh có ăn không ạ - tiếng con "Vẹo" lanh lảnh
- Có.

Rồi thằng Tài chạy vào trong buồng bê ra một đĩa mì chính, mặt hí ha hí hửng:

- Ông này ...
+ Ấy ... bỏ lỗi cho tôi ... tôi không dùng món này.
- ... (mặt tiu nghỉu)
+ Ông cứ tự nhiên, tôi cũng hay đi chơi cùng anh em thấy mọi người chơi tôi xem mọi người chơi cũng vui mà.

Mặt tiu nghỉu lại thành mặt cười ngay được, trông hơi gian tà, hay có thể nói là hơi creepy. Nhưng vị thế tao lúc đấy đi nhờ vả thì đành ngồi im thôi, khép gối, tay kẹp vào chim. Lúc này tao đã thấy thằng Tài khác hẳn 180 độ so với hình ảnh thằng đoanh nhân đeo kính học thức ngồi phân tích luật 2 hôm trước.

- địt mẹ - Tài tìm quanh quất, lật thảm lật đồ lên sờ mó - đéo thấy đâu Vẹo ôi.
+ Dạ.
- Mang cái dạ ra đây.

Một con bé trông múp múp mặc quần legging đeo tạp dề chạy ra. Xinh thì không hẳn là quá xinh nhưng trông nó ngọt địt, vú mông ngồn ngộn + mặt baby + không bị lùn. Nó ra đứng cạnh thằng Tài, tay phải cầm lấy cổ tay trái rồi để trước bụng chờ nghe chủ nhân sai bảo:

- Mày thấy cái cạc của anh không?
+ Dạ em không thấy ạ.
- Địt mẹ cái thẻ ATM ý.
+ À dạ em biết nó ở đâu rồi.
- Thế thì lấy ra đây.

Con bé lại chạy vụt đi rồi chốc sau quay lại với cái thẻ màu đen, hình như tao nhớ là vietcombank. Lúc đấy thì tao cũng biết cái thẻ để chia bột rồi. Nó lại đứng cạnh thằng Tài chờ chủ nhân sai bảo:

- Nấu xong chưa?
+ Dạ săp xong ạ.
- Thế thì đi nấu đi.
+ Vâng ạ.

Nó lại chạy đi. Cái cách xưng hô và cử chỉ khoanh tay chờ sai bảo đấy của nó làm tao thấy hơi là lạ và buồn cười. Tao nhìn theo bóng nó chạy đi mà đéo để ý là thằng Tài đang nhìn tao:

- Hề hề.
+ Ờ ... ông - tao giật mình quay lại
- Ngon không ông?
+ Đẹp ông ạ - tao cố giữ lịch sự, vì cũng đéo biết là thái độ thằng này như nào.
- Mẹ, ngày tôi phải "dũi" nó 2 cữ mới đủ đô.
 
Tao cười ruồi vì cũng đéo biết nên phải cư xử ntn. Suồng sã thì chưa được, thằng này chưa đủ thân.

Một lát sau con vẹo bê lên 1 cái khay trên có 2 cái bát, nhìn thì như kiểu súp hay gì đấy tao cũng k nhận ra được. Thằng Tài le te so đũa rồi đưa thìa cho tao.

- À ông có ăn cay không .. tôi có tương ớt ..
+ Tôi thế này là quá tốt rồi ông ạ, tôi cám ơn ông.

Con vẹo vẫn đứng cạnh thằng Tài với tư thế chắp tay trước bụng chờ lệnh. Thằng Tài xởi lởi:

- Thử đi ông, xem tay nghề nấu ăn nó thế nào.

Tao húp luôn 1 thìa nước, có mùi nước hầm gà với nấm cả thuốc bắc thoang thoảng. Có vẻ như là súp gà thì phải. Cũng dễ ăn.

+ Được ông ạ - tao gật gật khen
- Anh ý khen kìa - thằng Tài đánh vào mông con vẹo nghe đến bốp một cái.
(-) Dạ, em cám ơn ạ. Ngon thì anh ăn nhiều nhiều vào nhé.

Nchung tao thấy khó hiểu và khó xử, nên lại tập trung vào cái bát của mình thôi. Thì thằng Tài bế ngả con vẹo ra cho nó ngồi lên đùi thằng Tài (lúc này thằng Tài và tao ngồi trên cùng cái sofa dài, cách nhau 1 khoảng ở giữa), chân con vẹo vắt qua hông thằng Tài. Thằng Tài lấy tay bóp bóp mông con vẹo rồi hỉ hả:

- Ưng nắm ưng nắm ưng nắm này.

Tao thấy hơi sượng vì chả có ai lần đầu đến nhà bạn lại được chứng kiến bạn cư xử suồng sã như thế với vợ hay là người yêu mình cả. Nói thật là tao thấy ngại. Thằng Tài ngồi xoay lại cho mông con vẹo hướng về phía tao rồi cứ thế nó tát vào mông con vẹo nghe bành bạch, xong hất hàm hỏi tao:

- Ngon không ông?
+ Ngon lắm ông ạ.
- À há, khen ngon thì tức là muốn ăn rồi.

Nói rồi thằng Tài kéo một phát cái quần legging của con bé tụt mẹ xuống quá cả mông, lộ ra mông trắng hếu. Con bé lấy tay giữ lại mà đéo kịp. Tí thì tao sặc đm, tao tưởng nó hỏi bát súp của tao ngon không.

- Trắng ông nhờ.
+ Ờ ... cũng ... trắng.
- Cũng là thế đéon nào. Trắng lắm. Đây này.

Nói rồi nó vác hẳn con vẹo lên vai cho đầu con bé cắm xuống sofa và đít chổng lên dời, rồi nhanh tay tụt nốt quần xuống tận mắt cá chân. Con bé chới với, chừng như muốn lấy tay níu lại mà không đc. Hình như nó có nói mấy tiếng "nào nào" rất khẽ.

- Đẹp không ông - hai tay thằng Tài xoa bóp hai bờ mông con bé, thi thoảng lại cố bạnh ra cho tao nhìn vào giữa đám lông lơ thơ.

Tao cửng. Chắc chắn. Là chúng mày thì cũng thế thôi.
 
Tới nc này thì tao buộc phải chuyển phỏm. Đéo đạo đức giả tử tế đc nữa:

- Rất đẹp. Nhưng ông làm thế này tí phải cho tôi đi xả van đấy, chứ tôi chịu thế nào được.
+ Xả luôn đây

Nói rồi thằng Tài ra sức banh rộng mông con bé cho lỗ căng ra, ngón tay gần như móc cả vào trong.

+ Mời ông. Ông tự nhiên hộ tôi.
- Ấy, em này là của ông mà. Sao lại ...
+ Của đéo gì ... ông có lòng mang lễ biếu tôi thì tôi phải có quà đáp lễ ... này đã là gì.
- Tôi nói thật tôi thấy sao sao ấy ông.
+ Sao là sao là sao? Ông khen đẹp cơ mà?
- Uh thì ...
+ Ông không phải khách sáo. Ông địt nát bím nó cho tôi. Tôi cay lắm. Lần đéo nào nó cũng bảo tôi ysl.

Tao thấy buồn cười mà không dám cười. Lí trí tao mách bảo là có thể có camera trong phòng, và địt thì lúc nào chả được. Không phải lúc này. Nhưng từ chối thẳng thừng thì không ổn, thằng này điên mẹ nó rồi. Tao đành phải văn vẻ:

- Tâm tình thật với ông, tôi đến đây không kịp ăn gì là vì bận cho chim ăn cám. Xụi lơ mẹ rồi.
+ Á à, há há há há há, thảo nào thảo nào.
- Ông có hứng thì ông xử luôn nó đi, tôi ngồi đây cổ vũ.
+ Được, thế ông cổ vũ cho tôi.

Nói rồi thằng Tài ấn con bé vào góc sofa cho tư thế đầu cắm xuống đít chổng lên, rồi nó đứng mẹ lên trên tụt quần ra ấn vào. Gần giống tư thế doggy. Nó vừa nhấp vừa ngoái lại nhìn tao cười toe toét:

- Được không ông?
+ Hay ông ạ. Ông thi triển hết thủ pháp tinh hoa cho tôi.
- hây hây hây hây hây - nó nhấp nhanh độ chục cái rồi lại chậm lại, mồm kêu hây hây ra vẻ rất thú vị

Thực sự tao thấy nửa quái đản nửa buồn cười. Nên tao ngồi ngả ra cái tựa tay sofa để xem livestream sex. Con bé kia thì kêu rất bé hoặc gần như không kêu, mặc dù tao nghe tiếng bốp bốp rất rõ khi thằng Tài thúc mạnh. Công nhận bím đẹp thật, nó chắc nịch vào thành kiểu khối thịt ấy, còn chẳng nhìn thấy mép hay cà vạt đâu.

Thằng Tài giữ nguyên tư thế rồng nhập hang, nó bế xốc con bé kia quay 180 độ lại. Đầu con bé chúi xuống ngay trước chỗ tao ngồi làm tao giật mình. Thằng Tài cười hớn hở:

- Vẹo, mày bú cặc anh ý đi.
+ Ấy ông, tôi xin.
- Địt mẹ tôi thấy ông cửng rồi nhé.
+ Phản xạ nó phải thế chứ tôi không hứng thú gì đâu. Thấy ông địt rất là hay thôi.

Con vẹo đéo chờ chủ lên tiếng, tay nó lần mò đến quần tao định kéo khóa. Tao chặn lại, tiện tay tao chọc một ngón tay vào miệng nó làm như tao cũng đang chơi:

+ mút đi em - tao đưa đẩy ngón tay vào mồm con vẹo như đang diss vào mồm nó.

Thằng Tài gật gù "hay hay", rồi tiếp tục thúc. Có lúc tay nó bám vào mông con vẹo, có lúc tay nó làm động tác hây hây như cơ trưởng lên bar. Mắt con bé đờ đẫn như kiểu chơi thuốc, nó bú ngón tay tao say mê. Tự dưng tao thấy sợ, có khi nào nãy nó nấu cho mình ăn nó bỏ gì vào trong không.

Chừng 1 lúc nữa im lặng, tại tao cũng đéo biết nói gì, còn thằng Tài cứ nhanh rồi chậm rồi lại nhanh. Này là dai sức vc ý chứ, tao ủn Nhung chưa bao giờ dc lâu như này. Tao sợ nếu cứ im lặng thằng Tài sẽ nghĩ ra trò khác. Nên tao chủ động mẹ luôn.

+ Ông ơi thi triển kỹ thuật khác đi ông. Cứ đẩy xe bò mãi như này.
- Ông thích kiểu nào nào, tôi làm theo ý ông?
+ Ông nằm im bên dưới đi cho em nó chủ động xem sao.

Thằng Tài hơi bất ngờ với đề nghị này, chắc nó vẫn nghĩ là tao sẽ yêu cầu nó làm gì đó chủ động. Tao thấy nó hơi đơ ra nên hỏi lại:

+ Không được à ông?
- Ơ được, được chứ - Tài said

Rồi thằng Tài nằm ngửa ra để con bé đấy cưỡi lên trên. Lúc này tao mới nhìn rõ mặt con bé, kiểu nó hơi đờ đẫn ra và có vẻ đang "hưởng thụ" hơn là bị rape. Tao chờ cho con bé vào thế dập trơn trơn (ngồi trên bụng thằng Tài dập xuống) rồi mới bảo:

- Em thích được diss hay bị diss hơn?
+ Dạ em thích cả hai ạ.
- Thế bình thường là em diss anh này (chỉ vào thằng Tài) hay anh này diss em?
+ Dạ anh ý diss em ạ.
- Thế anh bảo này, bây giờ em dập nát dái anh này cho anh xem nào. Coi như trả thù nãy giờ em bị diss. Được không?
+ Dạ được ạ.

Tao không nhìn thấy mặt thằng Tài nhưng thấy nó không nói gì phản đối. Mà cũng đéo nói gì được. Vì con bé này có nó mới nhún đc chừng nửa phút thì tao nghe thằng kia thở dốc lên, rồi hai tay bíu lấy hông con bé. Đéo ăn thua. Hai cái hạ bộ dính chặt vào nhau, và thằng Tài tru lên như sói:

- Ahhh ahhh ahhhh

Mặt con bé thì vẫn tỏ ra kiểu thèm sex và nó còn liếm mép, tao thấy hơi .... creepy.
 
Sau đấy thì tao còn ngồi uống bia và ăn khô mực/rắn/nhái (vũ nữ chân dài) với thằng Tài cả 1 lúc lâu. Con vẹo kia vào tắm rửa thay đồ rồi cũng ngồi vào tiếp bia như thật. Tao vừa uống vừa phải giữ cái đầu lạnh, không thể ngừng nghĩ về nó.

Đến lúc tao đi về thì thằng Tài biêng quá rồi, sai con vẹo đưa tao về (phải có thẻ mới lên xuống được). Trong thang máy có hai mình, tao thấy ngại vl. Nó thì cứ tỏ ra vẻ thẹn thùng và nhìn xuống đất - tao đoán nó giả vờ. Đến khi tao ra đến chỗ bảo vệ rồi thì nó tự nhiên níu tay tao lại:

- Anh cho em sdt hay zalo được không?

Tao ngạc nhiên, dẫy tay nó ra, cười nhạt:

+ Tài có số anh đấy em.

Rồi tao đi thẳng.
 
Thực sự thì giai đoạn này tao khá stress với HA.

Có thể tụi mày không mong đợi một câu chuyện như thế. Nhưng đấy là sự thật. HA dễ khóc hơn và demanding lắm. Hơi tí là tao phải dỗ. Mà không phải khi nào cũng ở gần nhau. Dự kiến HA resign thì phải tới tháng 11 mới về VN.

Tất nhiên là vợ con nó là phạm trù khác, không phải kiểu hết yêu là thôi được. Nhưng thực sự tao rất căng thẳng và mệt mỏi.

Quái ác là những lúc như thế thì không thể không nhớ về những ngày cũ với Nhung. Có lẽ cảm xúc đột biến của tao về mối tình với Nhung đợt này nó cũng xuất phát 1 phần lớn từ những stress của tao trong mqh với HA.

Cho chúng mày 1 bài hát mà tao rất thích:



Năm 2013 tao có mua 1 cặp vé đi nghe concert Đỗ Bảo - 1 trong những nhạc sĩ trẻ mà tao thấy có tài năng thật, sống nghiêm chỉnh và học thức (tụi ml đen vâu hay thắng ngọt đéo bao h chạm dc tới đẳng cấp này). Tao nghe như nuốt từng bài, và hầu như bài hát nào cũng gợi lại cho tao những kỉ niệm ngày yêu với Nhung.

Bao chiều vàng em mơ
Gặp lại nhau như ta chưa quen bao ngày hững hờ
Gặp lại nhau như ta đã nhớ
Hò hẹn nhau như ta chưa quen bao nỗi ưu phiền
Hò hẹn nhau như ta vẫn mơ
Hẹn anh cà phê phố trên
Rơi trên hoàng hôn phố trên
Nơi mình xa nhau một ngày heo may
Nơi con ráng chiều đỏ rực khắp con đường
Nơi nắng thắp vào đèn phố đêm muộn


Cảm giác như anh Đỗ Bảo viết bài này để cho tao và Nhung vậy. Khi bọn tao quay lại với nhau năm 2014 thì có rủ nhau đi thu âm bài này - vì là hát đôi.

Tiếc là cái concert Đỗ Bảo 2013 chỉ diễn ra có 1 lần và người đi cùng tao năm ấy không phải Nhung mà lại là Q. Q tỏ ra không hứng thú gì với nhạc Đỗ Bảo. Không như tao hay Nhung, em là người nơi khác đến, và rõ ràng chẳng có kỉ niệm sâu lắng gì với từng hàng cây từng góc phố ở cái đất này. Hai người ngồi cạnh nhau, nắm tay, nhưng mỗi người một cảm xúc.
 
Top