Tao nhớ mang máng là đổi sơ đồ lớp vào khoảng cuối tháng 11, tao không còn ngồi cạnh HA nữa. Lúc đấy thì vẫn chưa có tình cảm gì đâu, nhưng lần đầu tiên đổi sơ đồ lớp thì cũng thấy hơi bỡ ngỡ tí, kèm theo chút hi vọng được xoay sang ngồi cạnh hogirl nào đấy. Cơ bản lớp tao có 3 em Nhung, Hương và Quỳnh Anh thì là hotgirl thật và suốt 3 năm cấp 3 thì rất nhiều thằng xí xớn để ý, còn lại có 1 số đứa nữa thì tùy quan điểm mà có đứa bảo xinh hoặc không, nhưng theo tao thì không được 100% công nhận là hotgirl thì tức là đéo phải hotgirl, mặc dù có thể là vẫn xinh, vậy thôi. Ở lớp tao thì có 3 đứa đấy là xuyên suốt từ năm lớp 10 tới hết lớp 12 lúc nào cũng nổi trội.
Sơ đồ mới thì tao ngồi sau lưng chếch chéo bên phải của HA, và vẫn không phải là ngồi cạnh hotgirl nào cả. Nhưng cơ bản thì có ngồi cạnh chắc cũng đéo làm được gì, nhìn chúng nó hội tụ đủ combo vừa xinh vừa có điều kiện, trong khi mình vừa nghèo vừa nhát vừa xấu zai. Tao để ý là bọn hotgirl này mặc dù cũng đồng phục như mọi người thôi, nhưng chúng nó luôn có những món điểm xuyết khác làm nổi bật hẳn vẻ đẹp lên, ví dụ như dây thắt lưng cách điệu, giày xinh hoặc quần ống bó, tao cũng không biết gọi là gì, vì với tao thì đôi converse đểu 40k ở Gầm Cầu cũng đã là đẹp vl, nói gì đến các kiểu giày dép túi xách của con gái. Điện thoại, sơn móng chân tay, kiểu tóc lạ, hay khuyên tai loằng ngoằng là bị cấm tiệt. HA tao không nhớ là đi giày gì, nhưng trong kí ức của tao là không có gì ấn tượng cả, cũng như mọi người.
Kết thúc kì 1 năm lớp 10 thì tao xếp thứ 2 lớp. Xếp đầu lớp là một cao nhân xuất chúng, ngài đéo bao giờ chửi bậy, đéo bao giờ nói chuyện trong lớp, và đéo bao giờ tham gia vào các buổi vui chơi Esport của bọn tao. Giờ ra chơi khi bọn tao đứng ra hành lang ngó nghiêng xuống sân hoặc chơi đùa tán gẫu cùng nhau, thì ngài giở sách giáo khoa ra đọc. Ngài đéo bao giờ nhắc bài ai hay cho ai chép bài. Bọn tao chả có thông tin gì về gia thế, hay sở thích, quan điểm, ước mơ của ngài cả, tại ngài đéo tâm sự hay trò chuyện với bọn tao bao giờ. Có lẽ thánh nhân không thích nói nhiều với người phàm.
Ơ thế mà ngài hơn tao có 0,2 thôi nhé. Tao là 8.2 và ngài là 8.4. Tất nhiên là lúc nhận giấy khen thì đều hs giỏi như nhau thôi, và tao cũng không sân si hay có ý định tranh cái số 1 của ngài. Tao biết xuất phát điểm của tao mà. Mới chỉ 1 năm trước tôi tao còn bị khinh như con chó bởi cả giáo viên và người nhà vì “
rất nhiều khả năng c3 cháu chỉ vào được trường dân lập thôi” – trích lời giáo viên chủ nhiệm C2. Những năm C3 và kể cả là sau đó tao vẫn nghĩ là bà ấy đã đánh giá tao quá thấp, thậm chí tao thấy hả hê mỗi khi tưởng tượng ra vẻ mặt sượng cứng lại của bà ấy khi thấy thành tích học tập của tao – của một đứa mà trong suy nghĩ của bà ấy có lẽ là đã “
vứt đi” rồi. Nhưng nhiều năm sau nữa, khi trải đời hơn, tao lại nhìn nhận đó là một bài khích tướng rất có hiệu quả của cô chủ nhiệm năm ấy, và tao lại thấy biết ơn cô vì điều đó. Nếu không có những lời sỉ vả và chỉ trích đấy, có thể cuộc đời tao nó đã đi mẹ theo hướng khác. Chúng mày biết đấy, thi trượt ĐH còn thi lại được, chứ trượt C3 thì vào mẹ nó môi trường khác luôn vì làm sao dừng học lớp 10 được, mà tuổi đang lớn chưa định hình nhân cách thì cái môi trường nó cực kì quan trọng.
Túm lại là tao biết xuất phát điểm trước đó của tao rõ hơn ai hết - ở đây trong cái lớp này hầu như không có ai biết là C2 tao nát như thế nào, mọi người chỉ biết là tao có điểm thi đầu vào cao nhất lớp và tao luôn xếp ở top học lực trong lực. Nên với tao như thế này đã là tốt lắm rồi, tao không cần và cũng không có nhu cầu lấy top 1 của ai cả.
Con hà mã có vẻ rất lắm chuyện và biết nhiều chuyện, nó còn kể với tao là sau buổi họp phụ huynh về, mẹ nó bảo là đi họp phụ huynh hầu hết bố mẹ đều cúi mặt khi cô nhắc đến lỗi của con mình, có mỗi bố tao và một số vị nữa (đều là các vị có con xếp top) tươi tỉnh và ngẩng cao đầu. Thực sự tao không biết câu chuyện đó có bao nhiêu sự thật, nhưng tao thấy vui vì ít nhất bố tao giờ có thể tự hào về tao, sau bao năm tháng lo lắng và ê chề về thằng con.
Phải chi mình nhẹ nhàng tựa làn mây
Lướt gió êm đềm
Phải chi mình dịu dàng tựa nụ hoa
Nở trong bình minh
Phải chi mình mềm thật mềm và suôn
Sóng sánh trong chiều
Để mãi vờn bay giữa bầu trời xanh
Đắm say cùng gió với mây
Chẳng có nội dung gì liên quan cả, chỉ là tao muốn thả vào đây 1 bài hát hit của ngày ấy, để giúp chúng mày hồi tưởng được nhiều hơn về một thời đã qua

. Đoan Trang – Tóc hét.
Ngày đấy Audition là game thời thượng của tuổi trẻ, tao nhớ tất cả các máy trong cái quán nét trong ngõ 5D Quang Trung đều bung cmn hết phím cách. Tao không biết chơi nhưng thấy tụi nó bắt chéo 2 tay bấm phím trông nghệ thuật vl. Hình như là bắt chéo tay thì dễ ăn combo hơn.
À, còn có một quán net gần đấy nữa là cái quán chỗ 42 LTK. Bé tí, nhưng theo xu hướng kinh doanh chung thì ng ta cũng xếp vào đấy tầm 5 6 máy tính màn hình lồi. Phím chuột mitsumi trắng cáu bẩn + thêm có những thằng
Lồn vô ý thức hút thuốc xong gác cmn điếu thuốc cháy dở lên bàn phím nên nó có vết cháy vàng nâu. Nhưng thế mà vẫn tấp nập đứa ra đứa vào đứa đứng xem. Xung quanh là ngào ngạt mùi mỡ rán nem chua, mùi trà đào. Tao nhớ giá hồi đấy là 2k/cái nem tẩm bột, ăn ngon vl, mỗi tội đéo có tiền mà ăn.