• 🚀 Đăng ký ngay để không bỏ lỡ những nội dung chất lượng! 💯 Hoàn toàn miễn phí!

Chuyện cũ

tình hình thế nào rồi m, tk cu hay con hĩm
Bsi bảo chim giống bố, tao định hỏi là bác sĩ thấy chim em bao giờ chưa mà bsi bảo thế. Xong nghĩ tnao lại thôi, tầm này vợ nhạy cảm dễ suy diễn lung tung.
 
Tháng 10, sau hơn 1 tháng học song song trên lớp và ở lò thì tao đưa ra kết luận là trình độ sư phạm của giáo viên trên lớp kém xa các thầy ở lò. Trước đây không có gì so sánh và hoặc tao cũng không quá chú ý, nhưng giờ thì chỉ có mù mới không nhận ra. Học ở lò thì tao và thằng Dương vật học xong buổi nào là tự xử lí cuốn chiếu được bài tập SGK + sách bài tập hết phần đó luôn – thằng Dương cũng chọn hướng khối A giống tao và việc từ làm bài tập trong sách bài tập rồi dò đáp án cuối sách và thấy mình luôn làm đúng trên 90% làm hai thằng phấn khích vãi Lồn. Trong khi học trên lớp thì trước đây là chưa bao giờ bọn tao đạt tới được trình độ đấy – và giờ thì bọn tao thấy dễ vãi lồn vì chương trình trên lớp đi sau chương trình dạy ở lò, gần như giáo viên định nói gì hay giảng gì là bọn tao đoán trước được cmnl, và 10 ví dụ hay câu hỏi giáo viên đưa ra thì bọn tao trả lời đúng đến 9. Giờ lớp tao có 2 thằng là tao và nó chuyên môn nhăm nhe giáo viên hỏi gì đấy để trả lời theo luôn nhằm thể hiện trình độ; nhưng thằng Dương làm được như thế ở trên lớp thôi chứ tao làm được luôn ở cả lớp học lò. Hehe, trình độ tao trên thằng Dương không chỉ một bậc đâu.

Hệ quả là tao đề xuất với bố mẹ là thôi không học phụ đạo giáo viên trên lớp nữa phí tiền. Bố mẹ tao thì không chắc chắn về đề xuất này lắm, nhưng tao thuyết phục mãi – kèm thêm với kết quả học tập của tao lớp 10 nữa, top 2 lớp + nhì Olimpig trường thì bố mẹ tao cũng xuôi. Cô chủ nhiệm tao không ý kiến gì và cũng không cư xử khác với tao – mặc dù việc làm này của tao làm sụt bớt thu nhập của cô và đe dọa còn tiếp tục làm sụt thêm nữa nếu như những đứa khác trong lớp thấy có 2 thằng không đi học phụ đạo lớp của cô mà kết quả học tập vẫn tốt. May là bọn nó chưa tinh tường đến thế ở thời điểm này. Về sau lúc đã ra trường rồi thì qua chuyện trò, cũng như là trải nghiệm sống nó dầy lên thì tao cảm nhận được là cô chủ nhiệm có vẻ quý mến tao về mặt cá nhân, chứ không đơn thuần là quý vì học giỏi.

Xong thì có lẽ là tao thấy bố mẹ tao bớt bớt được khá nhiều phí tổn từ việc tao nghỉ học phụ đạo giáo viên trên lớp nên tao lại nảy ra một trò mất dạy là bịa tăng lên số buổi học lò để kênh học phí. 1 tháng học 30 buổi tao kê lên hơn 40 buổi để có khoảng 100 nghìn tiêu vặt nữa. Tức là 1 tháng tao sẽ có khoảng 200 nghìn tiêu vặt, hehe. Nghĩ cũng khốn nạn vl, nhưng tao đoán là hầu như thằng nào tầm tuổi đấy chả không ít thì nhiều móc tiền của bố mẹ, hihi, đến tuổi có nhu cầu tiêu tiền rồi mà chưa kiếm ra tiền nó khổ thế đấy.

Tháng 10 năm ấy trường tao đón 1 lứa sinh viên sư phạm về trường thực tập.

Lớp tao cũng được giao cho một vài cô, ban đầu là các cô ngồi dưới cùng bọn tao trong các tiết học, sau đấy các cô được dạy thay cho giáo viên trên lớp ở một số tiết, và trợ giảng trong các tiết khác. Tao thấy các cô khá chân chất thật thà và nghèo (đi xe đạp), cũng dễ hiểu thôi, mấy nhà nghèo hay cho con đi học sư phạm chứ nhà có điều kiện thì ít ai hướng con em mình vào học cái nghề này.

Về cơ bản thì các cô này cũng là sinh viên năm cuối thôi nên tính cách vẫn còn trẻ con lí lắc và gần gũi với tụi học sinh bọn tao hơn là với các giáo viên trong trường – những người mà xét theo vai vế là đồng nghiệp tiền bối của các cô. Thế nên là bọn con gái lớp tao rất thân và rất hay tâm sự với các cô về đủ mọi vấn đề và đủ mọi loại câu chuyện của chúng nó gặp phải, theo kiểu chị em thân thiết. Không rõ là sinh viên sư phạm thực tập thì chỉ dạy thử thôi hay phải làm đủ các thứ khác như là giáo viên chính thức nữa, nhưng tao thấy các cô này cũng rất sốt sắng với các hoạt động phụ trợ như đoàn thanh niên phông bạt cờ quạt, hoặc là tuyên truyền và tập văn nghệ.

Nhắc lại vụ tập văn nghệ thì tầm tháng 10 là gần kỉ niệm 20/11 rồi nên chắc chắn sẽ có tập dượt văn nghệ căng thẳng để nhà trường tổ chức được sự kiện hoành tráng, mà cũng là để làm bộ mặt cho lãnh đạn trường nữa, kiểu gì chả có khách mời ở sở ở bộ về. Vì thế nên những đứa được chọn đi tập và diễn văn nghệ cũng là chọn mặt gửi vàng cả; trai thì tao không bàn vì cũng chỉ là số ít, chứ gái thì chỉ có mấy bé nhan sắc vượt trội lên mặt bằng chung mới được chọn. Nói vắn tắt là mấy đứa hotgirl, mỗi lớp tự chọn vài bé gửi lên ban (quên mẹ nó tên là ban gì rồi, tổng phụ trách thì đéo phải vì hình như trường cấp 2 mới có chắc danh đấy, nhưng ban này chuyên làm mấy việc cờ quạt với đoàn thanh niên kiểu này) để ban chọn. Lớp tao gửi đi 7 cái tên thì được chọn 3 – tất nhiên rồi, là Quỳnh Anh, Nhung và Hương. Đéo phải bàn nhiều vì rõ ràng là nhan sắc 3 đứa này vượt trội lên hẳn so với không chỉ là lớp tao, mà so với toàn trường con mẹ nó luôn. Ví dụ như Quỳnh Anh của của tuổi 16 thì là sự kết hợp của mặt V-line thiên thần + body gây nổ card trên diện rộng. Chả cần áo tắm đâu, địt mẹ, chỉ cần nhìn Quỳnh Anh mặc áo dài thôi là có thể nứng được rồi.

Thời gian đầu thì là mỗi tuần ở lại 2 buổi sau khi tan học, gồm 1 buổi là thứ tư (vì hôm này được về sớm, học tới 3h chiều thôi) và 1 buổi là ngày thường. Sau đến sát ngày diễn rồi thì hôm nào cũng ở lại luôn. Bên cạnh các cháu hotgirl được chọn đích danh thì sẽ có 1 số cháu nữa được chọn thêm để đảm trách những việc sai vặt như chuẩn bị phục trang hay decor sân khấu, hoặc là diễn những vai nền như là múa hoặc hát bè. Tất nhiên nói là vai culi thôi chứ những cháu này cũng phải ngoại hình tương đối nhé. Tao hóng hớt thì thấy có vẻ tất cả các cháu được chọn đi tập diễn như này đều vui vẻ hào hứng và không có cháu nào tị nạnh vai chính vai phụ gì cả; có lẽ tâm lí chung là cứ không phải đi học là thích, mà con gái đứa nào chả muốn đứng lên sân khấu cho người ta trầm trồ nhan sắc của mình. Chắc vậy.

Sát đến ngày hội diễn thì có vẻ là áp lực nhiều hơn vì tao thấy các cô thực tập có vẻ căng thẳng. Rồi thậm chí là các cô còn vào lớp xin với giáo viên bộ môn cho các cháu được cúp tiết học đấy để đi tập diễn. Giáo viên bộ môn thì có người dễ người khó, có người gật ừ ngay, có người chỉ cho những cháu được chọn đích danh (mấy bé hogirl) được đi còn đám culi phải ở lại lớp để học.

Ngày hôm đấy vào tiết 4, cô X dạy bộ môn Y đang có vẻ khó ở sẵn trong người rồi, mặc dù cô không nói gì thể hiện bực dọc nhưng tao nghe tiếng phấn cô nện cọc cọc lên bảng khi viết là tao biết. Chắc do trời nóng. Hoặc do chồng cô làm gì đấy khiến cô bực. Đen cho cô thực tập lại hồn nhiên đến cửa thiên lôi xin tí điện vào đúng lúc này. Cô X ngoắc tay bảo cô thực tập ra hành lang, rồi huấn thị cho cô thực tập một trận. Không nghe rõ cô nói gì, nhưng bọn tao thấy cô thực tập đứng cúi đầu, hai tay chắp vào nhau trước bụng. Và tiết đấy cô X không cho đứa nào đi tập dượt gì cả.

(Xin lỗi chúng mày tao phải viết X với Y vì nếu viết mẹ toẹt ra thì dễ lòi ra info tao lắm, thông cảm).

Hết tiết 5 cũng không có thêm cô thực tập nào đến ngoắc mấy đứa trong lớp đi tập diễn nữa cả. Bọn nó – mấy đứa mà hàng ngày đi tập diễn văn nghệ – có lẽ cũng thắc mắc. Bọn con trai như tao thì ban đầu đéo thắc mắc, nhưng rồi cũng bị cuốn theo câu chuyện khi bọn tao đi về ngang qua phòng giám hiệu thì thấy cô thực tập đang ngồi một mình ở trong phòng, mắt đỏ hoe.

Tao cũng đoán đoán ra được câu chuyện thôi, dù sao cũng chỉ là đang đi thực tập, nếu lỡ có bị giáo viên bộ môn như cô X hay nhà trường đánh giá thì tương lai ảnh hưởng vãi Lồn. Mà đã học cái ngành sư phạm này thì coi như đi nhẹ nói khẽ cười duyên, bản thân các cô thực tập cũng xuất thân từ gia đình nghèo (cứ nhìn con xe đạp của các cô đạp đến trường là biết, còn nát hơn cả con xe mini cũ của tao) và không có nhiều lựa chọn nghề nghiệp (ngày đấy tao đã biết là học sư phạm thì không mất học phí nên sẽ là một lựa chọn tốt với những gia đình nghèo không hoặc ít có điều kiện) và có vẻ cũng vẫn còn ở độ tuổi hồn nhiên ngây thơ, chắc là bị cô X nói gì đấy nặng nề lắm.

Nghĩ thế thôi chứ tao cũng đành kệ.

Bất ngờ là hai con Nhung-Hương đi xăm xăm lại chỗ cô rồi con Hương nắm tay cô hỏi han gì đấy. Ôi sao chị lại khóc thế (chị em luôn, đéo xưng cô với em nữa). Rồi như nào đấy nữa đéo nhớ, cô gục mặt vào vai con Nhung khóc òa lên luôn. Trông rất là tội, đến mức tao cũng thấy xót ruột, chắc chắn bà X phải nói cái gì đấy nặng nề xúc phạm cô lắm. Con Hương đứng lầm bầm hình như chửi thề, mặt nó cạu lại, hai tay chống nạnh nhìn ra cửa với dáng vẻ rất là bất bình.

Rồi thêm 1 đứa sà vào hỏi han chị (cô). Lại thêm 1 đứa nữa. Tới 1 lúc thì cả lớp chung một không khí bất bình và đồng tình là bà X quá đáng vãi Lồn – dù cho chả ai biết là cô X đã nói gì. Cô thực tập thì chỉ khóc thôi chứ không (dám) kể gì.

Sau đấy có ai đó chạy đi gọi cô chủ nhiệm lớp tao tới giải quyết, và có vẻ là mọi chuyện được dàn xếp êm đẹp – tao cũng không rõ như nào – nhưng hôm sau đã lại thấy cô thực tập vui vẻ tươi cười như không có chuyện gì. Tuy thế thì bọn tao vẫn nhớ cái bức ảnh kì quặc mà nhà trường chụp những đứa tham dự vụ tập dượt văn nghệ của đợt 20/11 năm đấy – ảnh chụp lúc behind the scene – con Hương nhếch mép như cười đểu, con Nhung khinh khỉnh như phớt lờ ống kính, chỉ có Quỳnh Anh là cười tươi rạng rỡ. Các cô thực tập đứng thu lu nép mình ở hai góc ảnh, chừng như bị bắt phải vào khung hình, trông cô nào cũng rụt rè và kém tự tin.

Cũng chả biết tại sao tao lại kể chuyện này cho chúng mày nữa, nhưng với tao nó là một kí ức đáng nhớ, vậy thôi.

À, nếu thằng nào thắc mắc thì Hồng Anh không nằm trong đám đi tập dượt luôn, kể cả là vai phụ. Hì. Bảo là Hồng Anh của tao không xinh được như mấy đứa kia thì cũng ... đúng.

Mình sẽ luôn bên nhau nhé em
Cho dù bao gian nguy khó khăn
Bước chung đôi và ngày dài êm trôi.
Một tình yêu sâu trong trái tim
Anh dành riêng cho em biết không
Mãi không xa rời chỉ mình em thôi




(Ngày đấy nghe bài này thấy thấm thế, mà giờ nghe lại thấy lyrics ngu đần thực sự. Ôi một thời tuổi trẩu, một thời cảm xúc bùng cháy)
 
Thực sự thì tao muốn viết về cái thời cấp 3 của tao nhiều hơn. 1 phần là muốn nói nhiều hơn về tình yêu của 2 vchng tao ngày đấy. 1 phần nữa là cũng muốn nói nhiều hơn về Nhung - Nhung của những ngày trước khi đến với tao. Nhưng khá khó. Cảm xúc và dòng suy nghĩ của tao bị rối loạn.

Ngoại trừ kí ức của năm lớp 12 là nhiều, phần còn lại tương đối mờ nhạt. Tao lục tung đầu óc cũng chỉ nhớ dc 1 vài chuyện về Nhung, về tao, về HA của năm lớp 10 và 11. Nhiều lúc tao cũng thử lục lại ảnh cũ còn sót trên facebook, đọc lại comment của bạn bè, rồi nghe lại nhạc cũ, những bài hát thịnh hành ngày ấy. Nhưng tất cả lại chỉ giúp hình thành ra thêm những kí ức về giai đoạn sau - thời mà tao đã vào Đại học.

Nhiều lúc cả buổi tối tao nghe đi nghe lại 1 đống hit ngày đấy, nhưng cũng không nhớ ra dc chuyện gì thêm.

Theo tao đánh giá thì tầm đó 2006 - 2008, đám Bảo Thy, Hà Anh Tuấn, Noo, Đăng Khôi, Ngô Kiến Huy, Wanbi Tuấn Anh + phần nào đó là Super Junior hay Wonder Girls, 2NE1 (tao k nghe Kpop nhiều, nhớ dc có thế) tạo ra 1 đống nhạc mới trẻ trung năng động và khác bọt hẳn so với lứa Vpop cũ mà 1 thời chiếm sóng TV như là Lệ Quyên, GMC, Lam Trường, Đan Trường, Hồng Ngọc, Duy Mạnh, Ưng Hoàng Fuc.

Thời đó có thể kể đến 1 số tên ít nổi hơn đám kia tí những cũng gọi là làn gió mới - nghe nhạc đám này nó không bị già cối như lứa Vpop cũ - ví dụ như tml Khánh Phương nghiện hay Akira Phang.
 
Tao crush HA từ hôm khai giảng. Và những ngày sau đấy thì tâm bệnh ngày càng trầm trọng hơn, vì ngồi cạnh mà. Suy nghĩ về tình dục cũng có – nhưng ít thôi. Thi thoảng tao cũng nghĩ là kể mà tụt được quần ra để kiểm tra xem như nào, có mịn không, thì cũng thích. Nhưng phần lớn vẫn là cảm xúc thích được gần kề và muốn quan tâm + được quan tâm. Tao đã nghĩ là nếu HA đồng ý làm bạn gái tao và tao có thể khoe với mọi người xung quanh rằng đây là bạn gái tao thì tao sẽ rất hãnh diện và hạnh phúc.

Như một sự phát triển tự nhiên, tao trở nên quan tâm sốt sắng với mọi động thái của HA hơn hẳn. Tao sốt ruột khi thấy tao đã đến lớp mà HA chưa đến. Tao lăng xăng đi mua đồ căn tin hộ HA trong giờ nghỉ, mặc dù HA không nhờ. Tao bực bội vì có một chuyện gì đấy xảy ra ở lớp học phụ đạo buổi sáng mà HA có vẻ rất thích thú nói về nó, trong khi tao chả biết gì cả, vì tao đã nghỉ học phụ đạo của giáo viên trong trường rồi. Có những chuyện rất đơn giản bình thường mà đáng lẽ chả có gì phải nghĩ, ví dụ như HA thở dài, hoặc giờ ra chơi HA nằm dài ra bàn tựa cằm lên lưng bàn tay, cũng đều khiến tao trăn trở vãi cả lozn.

Nhưng mà nhất định tao không được để lộ ra cho HA hay cho bất kì ai trong lớp biết là tao thích HA cả. Thế nên tâm trí tao tốn cực nhiều nơ-ron thần kinh và năng lượng chỉ để cố gắng giải mã mọi cử chỉ động thái của HA, để tao có thể hiểu HA mà không cần phải đặt câu hỏi. Người yêu mình là người hiểu mình ngay chỉ sau một tiếng thở dài mà, đúng không? Chứ cái gì cũng phải nói ra thì đâu còn là hiểu nhauuuuu?

(Địt mẹ cái tư duy logic củ lồn của mấy tips tán gái cổ lỗ sĩ phổ biến ngày đấy, làm bao thằng ngu và non như tao đâm đầu làm theo và chuốc lấy thất bại ê chề. Tổ sư lũ lều báo).

Về phía HA ngày ấy thì cơ bản là không có ý nghĩ cụ thể nào về tao, và cũng thậm chí chẳng nghi ngờ gì khi thấy tao sốt sắng quan tâm hơn. Sau này thì bảo là em còn chẳng để ý là lúc đấy anh đang cố tiếp cận em (mịe). HA vẫn đối xử với tao theo style thiện lành tốt bụng và nhẹ nhàng, chẳng bao giờ tỏ ra bực bội hay cáu giận gì. Nghĩa là đối xử với tao chả khác mẹ gì với những đứa khác. Hix.

Tao bắt đầu nghĩ là tao phải làm một cái gì đấy cụ thể hơn, để HA thấy là tao chỉ như thế với một mình HA thôi, để HA nhận ra là tao đang dành cho em một sự cư xử “đặc biệt”. Nhưng tao nghèo rách đít, trên răng dưới dái, thì làm gì có cái gì để mà cho đi mà ban phát như thế chứ?

À, có đấy, hehe. Chính là cái đầu tao.

Vốn dĩ tao đã top 2 lớp từ năm lớp 10 rồi. Năm nay thì cộng hưởng thêm với việc đi học lò từ sớm, học lực của tao ngay từ đầu năm học đã vượt trội hoàn toàn so với cả lớp. Hoa điểm 10 là cái Lồn gì cơ chứ, lý-hóa của tao từ đầu năm tới giờ toàn 10 tròn, toán thì không có điểm dưới 9.

Vậy là tao cố gắng (và phần nào đó cũng có chút hào hứng) chỉ bảo thật tận tình cho HA mỗi khi HA hỏi tao một vấn đề gì đó, hoặc kể cả là khi chỉ định xin chép bài tao thì tao cũng vẫn giải thích như là thầy giáo giảng, hehe. Trừ mấy đứa nằm thẳng xác định đéo cần học ra thì học sinh nào đi học chả muốn mình có thành tích tốt hơn, bất kể là học giỏi hay học kém, đúng không? Tao hướng dẫn tỉ mỉ cho HA bằng tất cả những gì tao biết, truyền đạt cả những kinh nghiệm mà tự tao đúc rút được. Hệ quả đáp lại là HA thân thiết hơn với tao một cách tương đối; tao lại lấy nó làm đà đẩy thuyền tiếp – những lúc không có việc gì như giờ ra chơi chẳng hạn thì tao rủ rê HA chơi cờ caro

Để đáp lại thì HA đối xử với tao vẫn tốt như trước – nghĩa là không khác gì, và không có gì hơn so với các bạn khác trong lớp.

Cảm giác cho đi nhiều mà không được nhận lại tương xứng làm tao hụt hẫng rất nhiều, và động lực làm tao cố gắng sốt sắng quan tâm tới HA nó cũng vì thế mà sụt giảm nghiêm trọng. Sau khoảng gần 2 tháng tấn công liên tục mà bên địch thậm chí còn đéo nhận ra là mình đang bị đánh, thì tao đành ngãng dần ra, không còn săn đón và nhiệt tình ga lăng với HA như trước nữa.



Tình yêu trong lành nhất thế gian
Nở cánh hoa mềm giữa tuyết lan
Em đang lặng nghe tim mình lên tiếng
Ngân nga hoài câu trìu mến

Tình yêu trong miền tuyết trắng bay
Tình anh đem về ướp tuyết say
Em đang lặng nghe tim mình lên tiếng
Em đang nằm mơ giấc mơ dịu dàng
 
Tháng 11 lại đổi sơ đồ lớp phát nữa, và tao lại (lần thứ hai) rời xa khỏi HA.

Cảm xúc trong tao lúc đấy rất là hỗn loạn, một mặt là thở phào nhẹ nhõm vì từ giờ tao sẽ không (hoặc bớt đi nhiều) bị những cảm xúc và suy nghĩ về HA làm rối loạn đầu óc và hành vi cử chỉ nữa. Mặt khác thì tao chán nản và buồn bã, vì điều kiện tốt nhất để cưa cẩm HA giờ đã không còn.

Thực sự là có thất vọng và cay cú đấy. Tao vẫn nhớ là lúc đấy tao tự ám thị bản thân mình bằng những suy nghĩ như kiểu không thích em này thì thích em khác. Hoặc là tự nhủ là HA không đủ xinh để tao phải hạ mình như thế. Đã thíh thì phải thích đứa nào hotgirl như kiểu Nhung hay Quỳnh Anh. Nhưng thật sự thì tao cũng không trốn tránh được thực tế là tao vẫn đang (không tự chủ được) cứ ngóng chờ từng chút một những cử chỉ hay dấu hiệu tích cực từ phía HA. Chỉ cần HA chủ động bắt chuyện với tao – dù chỉ là một câu hỏi bâng quơ như ơ mấy giờ rồi ý nhỉ – cũng làm tao suy nghĩ nhiều vãi lozn. Mặc dù là suốt hôm qua, tuần trước, và nhiều ngày trước đó nữa, tao đã chắc như đinh đóng cột là tao không còn thích HA nữa rồi.

Có một lần tao đang ngồi quán nét với bọn trong lớp thì tự dưng HA buzz tao một phát. Tao giật bắn người lên – không phải vì giật mình – mà vì cảm giác tê rần chạy dọc sống lưng và cảm giác hân hoan khắp cơ thể. Không thể chối được là tao vẫn còn cảm nắng HA nhiều lắm, bất kể bao lần tao tự dặn lòng mình là thôi bỏ đi. Tim tao đập thình thịch, người tao nóng rực lên – chỉ vì một cái buzz. Tất cả cơ thể tao phản bội lại ý chí và suy nghĩ của tao.

Đáp lại thì HA chỉ bảo ơ sorry tớ buzz nhầm. Ơ kìa?

Sau này lớn hơn chút thì tao mới đủ trải nghiệm để thẳng thắn nhìn nhận lại cảm xúc của mình ngày ấy. Không phải thích người ta thì là gì? Chỉ là tán không được nên đâm ra cay cú và overthinking thôi. Tình yêu và cảm xúc thời học sinh nó hâm dở (và phần nào đấy cũng đáng yêu) như thế đấy.

Sau nhiều lần nhảy qua nhảy lại giữa hai luồng suy nghĩ là mình có thích HA và mình không thích HA, thì tao đặt mục tiêu chuyển sang tán một con bé lớp khác tên là Ngọc Linh. Tâm lí là cá ao nhà không thèm bắt, đi đánh bắt xa bờ luôn. Con bé này thì là dạng hot girl như kiểu Nhung, Hương hay Quỳnh Anh trong lớp tao ấy, tức là lúc nào cũng rất nhiều zai vây quanh xí xớn và tán tỉnh. Nhưng nó lại là dạng hotgirl có não, thành tích học tập của nó đáng nể phết, và nó cũng có vẻ nghiêm túc với việc học. Tao biết, vì sau mấy lần thấy tao thể hiện trình độ thượng thừa ở lớp học lò thì nó mon men đến ngồi cạnh tao cmnl trong các buổi học sau đấy; tao thì biết là cũng vì nó sốt sắng và ham học thôi, nhưng không thể tránh được cái suy nghĩ hi vọng: biết đâu em nó thích mình thì sao? ĐM. Cũng tại tml Dương vật cứ nhai đi nhai lại cái câu đấy với tao, ban đầu thì tao 100% đéo tin và đéo quan tâm, nhưng mãi rồi thì tao cũng nhen nhóm dần lên hi vọng.

Cái kiểu không tán được em này thì chuyển ngay sang tán em khác để khỏa lấp chỗ trống (và nỗi đau trong lòng) thật ra nó rất là củ cặc, vì trừ khi con bé kia nó chắc chắn thích mình, chứ nếu không thì sẽ là đau khổ vì thất tình x2. Nhưng ngày đấy tao không suy nghĩ được như thế. Mà chắc là trên này cũng nhiều thằng như tao.

Tao đầu tư hẳn 250 nghìn để mua lại con Nokia ghẻ của thằng Vú để nhắn tin với Ngọc Linh. Ngày đấy bố mẹ tao chưa cho tao dùng điện thoại, mà Ngọc Linh thì học khác lớp nên tao cần cái gì đấy để liên lạc nhiều hơn với em, ngoài những khoảng thời gian ngắn ngủi ở lớp học lò. Nếu xét đến việc tao được cho 100k tiêu vặt 1 tháng (à bỏ qua 100k tao kê khống học phí nhé, hehe) thì 250k cũng to vãi Lồn, đúng không các mày? Nhưng vì tình yêu thì đầu tư một chút có đáng gì? Tao chỉ thắc mắc là thằng Vú bán điện thoại của nó cho tao thì nó dùng bằng cái lồn gì. Nó bảo là nó cắm sim vào mồm bắt sóng rồi nghe gọi trực tiếp luôn, địt cần phải có điện thoại.

Mấy hôm sau thì thằng Vú ăn lô xiên và nó thửa ngay 1 con Nokia gì đấy màn hình màu có camera chụp ảnh. Nó bảo tiền nuôi lô là tiền bán điện thoại cho tao. Địt mẹ.

Về phía tao thì lúc tao hạ quyết tâm đầu tư vào việc cưa cẩm Ngọc Linh thì tao cũng xác định là tao phải đoạn tuyệt với HA bằng mọi giá. Chính ra thế là tử tế nhỉ, ăn cây nào rào cây ấy. Chấm dứt hoàn toàn vụ lăng xăng đi mua đồ căn-tin hộ (à nhưng nếu HA có nhờ thì tao vẫn sẽ đi chứ không cự tuyệt, hehe); hướng dẫn làm bài tập hay chơi cờ caro trong giờ nghỉ giải lao thì cũng không nốt, vì có còn ngồi cạnh nhau đâu. Nhưng HA thì lại tư duy theo một hướng khác đơn giản hơn nhiều: HA thấy tao đã có điện thoại:

- Ơ cậu có điện thoại rồi à, số điện thoại của cậu là gì?

+ Cậu hỏi để làm gì?

Tao trả lời HA một cách dứt khoát phũ phàng nhất có thể rồi đi ra hành lang đứng vẩn vơ. Câu trả lời đấy của tao là chế độ tự vệ, một dạng phản ứng lò xo khi mình nghĩ là người ta bơ (những nỗ lực tấn công) của mình quá, rồi thì người ta có một cử chỉ hỏi thăm hay quan tâm xíu xíu thôi, là mình tạt lại ngay một gáo nước lạnh để cho hả giận, để cho người ta thấy là mình cũng đếch cần sự quan tâm của người ta. Có lẽ đã có một chút đắc ý thoáng qua trong đầu tao, để rồi ngay sau đấy tao thấy hối hận. Sao tao lại đáp trả HA như thế? HA có làm gì quá đáng đâu? Có phải tao vẫn cay cú về việc không được HA đối xử “đặc biệt” hơn không? Nếu thế thì tao ti tiện nhỏ nhen quá. Có thể nào việc tao theo đuổi Ngọc Linh chỉ là để trốn chạy cảm xúc thật của chính bản thân mình, và cũng là để lấp đi khoảng trống trong vết thương lòng (do mình tự gây ra) hay không?

Sự việc đấy làm tao suy nghĩ nhiều, và tao đã luôn thấy hối hận suốt một thời gian dài. Vẻ mặt “tẽn tò” của HA lúc nhận được câu trả lời như gáo nước lạnh của tao làm tao nhớ mãi, day dứt ân hận mãi. Suốt nhiều tuần liền sau đó tao im lặng và lảng tránh, hạn chế tối đa việc chạm mặt hay giao tiếp với HA trong mọi hoàn cảnh. Ẩn phía sau sự im lặng đấy là bão lòng, có hai luồng tư tưởng xung đột đang đánh nhau kịch liệt trong đầu tao. Là tao làm thế là đúng rồi, để trả đũa cho việc những nỗ lực quan tâm và theo đuổi của tao bị làm ngơ. Hay là tao sai rồi, và tao nên thẳng thắn đứng ra nói lời xin lỗi với HA? Nhưng mà tại sao lại phải xin lỗi? HA có cần lời xin lỗi ấy không? Tao có phải là gì của HA đâu?

Rút cục thì chẳng có lời xin lỗi nào được nói ra.

Cuối tháng 11 thì Ngọc Linh chính thức nhận lời yêu một thằng củ cặc tên là Fuck ở một lớp khác trong cùng trường tao. Thằng này có con xe máy gì đấy trông kiểu thể thao khối phân lớn, nó đưa đón Ngọc Linh đi học ở trường và ở lò. Rồi nó cũng mò theo Ngọc Linh đi học ở lò luôn, dù cho thằng lozn này – tao khảo cứu rồi – đéo bao giờ học hành gì ở trên lớp. Mỗi khi tao dắt cái xe đạp của tao vào bãi xe mà nhìn thấy xe của thằng Fuck, hay vô tình thấy Ngọc Linh đang ngồi sau lưng ôm eo thằng Fuck khi cái khối phân lớn đấy vọt qua tao trên đường – để thấy Ngọc Linh áp sát vào thằng đầu khấc kia vì cái yên xe nó dốc xuống – là tao lại thấy chối tỉ và cám cảnh vãi Lồn.

- Có khi tối đi học về thằng Fuck đè em Linh ra địt tưng bừng ý nhỉ – thằng Dương vật hỉ hả – phải tao tao cũng địt cho nát bím, ngon thế cơ mà.

Địt mẹ thằng Dương vật, mày có nhất thiết phải chọc vào vết thương lòng của bố mày thế không hả con chó? Đáp lại nỗi lòng của tao thì thằng Dương tuyên bố luôn chân lí là nghèo thì chỉ được quay tay thôi chứ có cái cục cứt mà sờ được vào hotgirl. Công nhận, đạo lí ngàn đời nó là như vậy rồi, thằng Dương nó chỉ nhắc lại thôi. Nhưng mà tao vẫn thấy muốn đấm thằng Dương.

Rồi lại đến thằng Vú nữa, nó khoe điện thoại mới với tao là phụ mà cố ý cho tao xem ảnh Ngọc Linh và thằng Fuck hai đứa để avatar đôi trên Blog là chính. Địt mẹ Nokia màn màu đẹp đấy, để bố mày ném thử xuống sân xem nó có vỡ được không. Địt cụ mày Vú ơi.

Trong cái tâm trạng buồn tủi và uất ức ấy, ở một ngày thứ 4 chỉ học đến tầm 3h hơn 3h (lớp 10 và lớp 11 thì thứ 4 nào cũng vậy), tao quyết định là tan học tao sẽ ra nét ngồi để giải tỏa stress. Thường tao chỉ đi nét sáng – tức là vào tầm giờ mà các cô còn mải đi dạy lớp phục đạo thôi, nên xác suất để các cô để ý xem đứa nào trốn đi chơi điện tử là thấp – mà tao cũng ít khi ngồi mấy chỗ gần trường. Thế đéo nào hôm nay tan học cái tao phi thẳng ra 5D Quang Trung bật máy rồi vào hoàng club ngồi nghe “Lệ đêm” luôn, thấm vãi Lồn. Đúng hôm ngày đẹp, chủ nhiệm lớp bí mật phục kích và túm được cả đám bọn tao, có cả tao, thằng Dương vật, thằng Vú và một số các vị hảo hán khác – cả lớp tao và các lớp khác luôn.

Bọn tao từng đứa một được điệu vào phòng giám hiệu để huấn thị – riêng tao thì bị nói lâu hơn bọn kia hẳn gần 15 phút vì tao là lớp phó học tập, và cô chủ nhiệm nói là tao làm sụp đổ lòng tin trong cô. Có mỗi việc chơi điện tử thôi mà cô, sao lại gây ảnh hưởng lớn lao đến thế được cơ chứ?

Cô chủ nhiệm đích thân gọi điện thoại về nhà của từng đứa bọn tao để thông báo vụ đi chơi điện tử bị bắt quả tang. Bố mẹ tao chỉ mắng qua loa thôi, cũng may, cơ bản là vì thành tích học tập của tao vẫn rất tốt. Nhưng hình như thằng Vú bị bố nó đấm (đấm nhé đéo phải tát), còn thằng Dương vật bị bố mẹ nó đuổi ra khỏi nhà trong 30 phút, sau đó thấy nó có vẻ biết sợ và biết ăn năn rồi mới rút lại quyết định trục xuất, hehe. Tuy nhiên cô chủ nhiệm thì có biện pháp mạnh luôn, cô cách chức lớp phó học tập của tao và bảo là sẽ xem xét hạ hạnh kiểm của tao nếu còn tái phạm trong thời gian thử thách là từ giờ tới hết năm học. Rõ ràng là cô rất ghét việc học sinh đi chơi điện tử, và quyết tâm xử mạnh tay một ca thí điểm để làm gương. Việc đấy làm tao thấy rất nhục, cảm giác bị đối xử như con chó ghẻ của thời cấp 2 lại lờ mờ hiện về ám ảnh tao.

Người được giao tiếp quản chức lớp phó học tập ấy của tao là Hồng Anh.

Con tim anh thêm đau buốt
Vì tình mình lỡ mất nhau
Ai xa xôi có biết hay chăng
lòng anh vẫn thế thôi.
Ôi bầu trời!
Ôi bao vị thần!
Đã chứng giám, đã hiểu lòng ta
Mà tại sao vẫn không mỉm cười

 
Bsi bảo chim giống bố, tao định hỏi là bác sĩ thấy chim em bao giờ chưa mà bsi bảo thế. Xong nghĩ tnao lại thôi, tầm này vợ nhạy cảm dễ suy diễn lung tung.
chúc mừng tml nhé, thế đã chuyển dần về vn chưa hay vẫn đang ở Thái, định chửa để khám thai bên đấy à
 
mỗi lần ở HN mà vào cái tháng 11 tháng 12 tao lại nhớ mấy cái mùa đông hồi còn đi học cấp 3, nhiều kỷ niệm crush các bạn nữ vlon
 
chúc mừng tml nhé, thế đã chuyển dần về vn chưa hay vẫn đang ở Thái, định chửa để khám thai bên đấy à
Về r chứ, 2 vchng đang thuê tạm 1 căn gần chỗ bố mẹ tao. HA thôi việc bên Thái rồi nên ở nhà cả ngày. Bà già tao hnao cũng mò sang từ sáng sớm đến tối mịt, cứ như đi làm. Nhưng mà có vẻ thích lắm, chăm con dâu từ a - Z, cơm nước giặt giũ quét tước nhà cửa làm full, k cho vợ tao làm gì cả.
 
Bản tính hiếu thắng bốc đồng trong tao thời điểm ấy đã che mờ tất cả lí trí cũng như là cảm xúc tốt đẹp. Bị mất chức lớp phó học tập vào tay một đứa khác học kém hơn mình tất nhiên đã là một sự không đành. Đây lại là vào tay người mà mình từng thích, từng cố cưa cẩm mà không được. Thì nó lại là cay gấp nhiều nhiều lần.

Thế là trong những câu chuyện xàm Lồn của tao với những đứa khác trong lớp thì tao đã đi nói xấu HA. Tao bảo là thật tiếc vì cô chủ nhiệm đã quyết định như thế, bởi vì xét trong cái lớp này thì chả ai có học lực bằng được tao. Kể ra là trẻ trâu và cao ngạo vãi lồn, nhưng một là tao thấy hả hê khi phun ra những lời đó, nó cũng giống như xoa dịa lại cái tôi của tao một chút. Thứ hai là thực tế thì đúng là như thế chứ chả phải tao xàm lồn, tới giữa năm lớp 11 thì trình độ của tao đã vượt mặt bằng trong lớp quá xa rồi. Tới mức mà tao nói câu đấy với bọn trong lớp thì chả có đứa nào phản đối luôn, chúng nó đều thừa nhận khoảng cách quá xa giữa trình độ của tao và mặt bằng chung. Thậm chí nhiều đứa còn bảo là địt mẹ học mẹ thằng T luôn chứ cô giáo dạy đéo hiểu gì cả, cô dạy còn đéo bằng thằng T. Tao cũng hơi ngại, sợ lỡ giáo viên nghe được mấy câu đấy thì bỏ mẹ; nhưng trong lòng tao lại thấy sung sướng ngầm

À với cao nhân thì nói thật là tao không có ý coi thường hay hạ thấp ngài – nhưng ở thời điểm này (giữa năm lớp 11) thì tao tự tin là tao cho ngài hít khói là cái chắc rồi.

Tất nhiên là việc tao lặp đi lặp lại cái tuyên bố là trong lớp đéo ai bằng được tao như vậy thì rồi mọi người cũng hiểu là tao đang ám chỉ HA (địt mẹ tao ti tiện vl nhỉ). Đến lúc mà chúng nó cũng bắt đầu ngả theo cái suy nghĩ đấy của tao thì tao lại sợ chúng nó nói linh tinh gì đấy với HA. Tao không muốn HA nghĩ (hoặc là biết) là tao suy nghĩ về HA một cách coi thường như thế. Ơ nhưng mà thế thì sao nhỉ?

Địt mẹ, lúc đấy mà tao thành thật hơn với cảm xúc của bản thân mình thì cũng không khó để nhận ra là tao vẫn đang thích HA vãi Lồn – và việc bị HA bơ nó là nguyên nhân của tất cả những cái hành vi cư xử kì cục như cứt của tao. Lúc đấy thì cảm xúc và suy nghĩ của tao nó hỗn loạn vãi lồn, dẫn tới overthinking. Nên mặc dù trong lời tao nói chả có chỗ nào nhắc đến HA, chính tao lại sợ chúng nó suy diễn ra rồi đi kể cho HA, để rồi tao lại cầm đèn chạy trước ô tô đi dặn bọn nó là đừng nói gì “linh tinh” với HA nhé.

Bọn chó, tao không nói thì thôi, sau khi thấy tao nói thế thì chúng nó kể cmn luôn cho HA biết cho chắc chắn. Đm.

Sau khi tao biết chắc là HA đã biết về chuyện đó (chuyện tao nói xấu HA và coi thường HA) thì tao cũng không thấy HA đối xử khác đi hay có thái độ gì kì quặc với tao. Vẫn cứ là cô bé tốt bụng và thiện lành, thân thiện với tất cả và chẳng bao giờ bực tức hay cáu giận. Thậm chí có lần kiểm tra tao đang loay hoay đi xin giấy khắp nơi mà đéo ai có để cho – thì HA phát giấy cho mọi người và phát cho tao luôn, khi mà tao vẫn đang tự nhủ là địt mẹ nhất định không được mở mồm ra xin HA. Tao cầm tờ giấy mà thấy nhục vãi Lồn. Nhục vì cách cư xử của mình thật đáng xấu hổ, nếu so với sự rộng rãi và đại lượng của người ta.

Tao thấy khó chịu, thấy nhục, thấy muốn bung xõa cho hả hê, thấy buồn, tao muốn có một lí do gì đấy để giải thích trọn vẹn được tất cả những việc tao đã làm mà sau khi giải thích xong thì tao sẽ không thấy xấu hổ. Địt mẹ cảm xúc tuổi dậy thì nó loạn xạ thế đấy.

Điểm kéo lại duy nhất cho chuỗi ngày u ám ấy của tao là kết thúc học kì I của năm lớp 11 tao chính thức xếp top 1. Cao nhân bị đẩy xuống top 2. HA thậm chí còn không được học sinh giỏi trong học kì này.

Cảm giác đắc thắng quay trở lại với tao, giúp tao lấy lại tự tin và cả sự hưng phấn nữa, sau một chuỗi ngày dài u ám: bị HA bơ, bị thằng Fuck nẫng mất Ngọc Linh, đi chơi điện tử bị bắt tại trận, bị cách chức lớp phó học tập. Tất cả là phù du thôi, vô nghĩa. Sau cùng thì chỉ tài năng là thứ có thật và không thể bị chối bỏ. Tao giỏi, tao sẽ giàu, tao sẽ đầy gái theo. Tao không cần một ai đấy ưu ái hay đối xử đặc biệt với tao. Mà chính bản thân tao – với tài năng của mình – tao mới sẽ là người có quyền lực và có khả năng ban phát sự đối đãi ưu ái đặc biệt cho những người khác.

Vào cái tiết sinh hoạt lớp mà cô chủ nhiệm thông báo kết quả học kì I và trao giấy khen, tao đã nghĩ là tao sẽ đứng ở trên bục cầm giấy khen HS giỏi và nhìn xuống HA với vẻ mặt đắc thắng. Nhưng không, khi đã ở trên bục và cầm tờ giấy khen ấy trên tay rồi, tao lại thấy xót xa. Kiểu Lồn gì ý. Tao thấy tội lỗi. Nhẽ ra, nếu tao không vẫn tiếp tục ở bên cạnh HA để hướng dẫn em làm bài tập, để cùng em học, đểchỉ cho em những điều tự tao đúc rút ra được từ quá trình tự học của tao. Thì có lẽ là kết quả kì này của HA đã không tệ như thế.

HA tất nhiên là buồn khi ngồi ở dưới nhìn lên đám học sinh giỏi đang đứng trên bục cầm giấy khen. Vẻ mặt buồn của một con mèo nhìn nồi cá kho treo ở trên cao. Đám học sinh giỏi lên cầm giấy khen chụp ảnh xong xuôi về chỗ hết thì mới đến HS tiên tiến.

Thoáng trong phút chốc tao đã nghĩ là hay từ ngày mai tao sẽ lại chủ động ngỏ lời với HA để cùng làm bài tập về nhà và cùng học chung như trước. Nhưng mà địt mẹ làm thế để làm gì nhỉ, tao đã xác định là cắt đứt hết tất cả kết nối với HA cơ mà. Và HA có thích tao đâu, tao cố gắng nữa để mà làm gì?

Rút cục thì tao lại bặm môi và nghĩ là tao sẽ dìm chết cái cảm xúc này xuống để đéo vướng bận gì nữa. Địt mẹ đã mất công tán tỉnh tấn công thì chọn hẳn mấy đứa hotgirl như Ngọc Linh hay Hương các thứ, chứ thích HA làm gì?

 
Trong một tiết ra chơi của một ngày mưa và đéo có nắng thì bất chợt thằng cao nhân mò sang bàn tao lúc tao đang nghĩ vẩn vơ.

- Ê.

Tao ngẩng lên và ngạc nhiên khi thấy là cao nhân. Có bao giờ nó nói chuyện với ai đâu. Bây giờ lại mở lời.

+ Hả.

- Mày xem sếch gì mà tự nhiên năm nay học giỏi thế?

+ ???

Địt mẹ tao không kiểm soát được, cười như điên con mẹ nó luôn. Vãi Lồn. Tại sao nó có thể hỏi tao một câu như thế nhỉ? Địt mẹ, đúng là thánh nhân đéo như người phàm.

+ Địt, sao lại hỏi như thế? Xem sếch thì liên quan đéo gì?

Cao nhân thản nhiên:

- Thế tại sao tự nhiên năm nay mày vọt lên hẳn như thế?

Nói rồi thằng cao nhân cho tao xem sổ liên lạc của nó – đã có chữ kí và nhận xét của bố mẹ nó. Trung bình 83, và tổng kết năm lớp 10 là 84. Nó bảo là học lực của nó vẫn đều đều như thế, nhưng tao thì vọt hẳn lên chắc chắn phải có lí do.

Tất nhiên thì lí do là do tao học lò rồi nhưng có cái Lồn mà tao tiết lộ bí kíp của mình. Trong đầu cũng thầm thấy tởn phết, địt mẹ tao không nghĩ là óc quan sát để ý của thằng này ghê đến thế. Mà cũng có thể là chỉ có những thằng có máu đua top mới tò mò để ý từng li từng tí những thằng khác như thế.

Tao gật gù, làm ra vẻ suy nghĩ rồi nheo mắt lại:

+ Takako Kitahara.

- Là cái gì?

+ Thì mày hỏi tao xem xếch gì thì tao trả lời đấy.

- Đm thật à?

+ Thật cái Lồn.

- Thế là thế đéo nào?

Tự nhiên tao lại thấy thằng này cũng ... đéo khôn lắm. Đéo ghê gớm như tao tưởng, có khi tao lại quay nó như quay dế được ý chứ. Thế nên tao trêu tiếp:

+ Ngày xem 15 phút trước khi đi ngủ, 15 phút sau khi ngủ dậy trước khi đánh răng. Tuần xóc lọ 2 lần, 12h trưa thứ 7 với 6 h tối thứ 4. Quan trọng là phải sinh hoạt đúng giờ, điều độ.

- Địt con mẹ, ha ha ha ha ha ha.

Sau cuộc hội thoại xàm Lồn đó thì tao nói chuyện nhiều hơn với thằng cao nhân. Bản thân nó là một thằng tuân thủ kỷ luật nghiêm ngặt, nó tâm sự là bố nó ép nó học vãi lồn, đặt ra rất nhiều mục tiêu và áp lực cho nó. Nó bảo là đéo thấy thoải mái lắm với việc bị gò ép như thế, nhưng từ bé đã vậy thành ra nó quen rồi. Quen cả việc bị đặt áp lực, lẫn cả việc luôn luôn đứng top trong lớp. Lần này là bố nó bảo nó đi hỏi tao vì sao điểm của tao lại tự nhiên vọt lên như tên lửa như thế.

+ Địt con mẹ mày đéo có chủ đề gì khác ngoài học à? Rảnh thì bật sếch lên xem rồi xóc lọ cho sướng cái đầu buồi. Để cái đầu trên được thư giãn.

- Địt mẹ thì mày cứ trả lời tao đi.

+ Á à địt mẹ cũng nói bậy như ranh, ra cái vẻ đạo mạo. Mày đã biết xóc lọ chưa?

- Rồi.

+ Địt mẹ thằng mất dạy, biết xóc lọ rồi mà cũng hạnh kiểm tốt à? Mày có xứng đáng là cháu ngoan bác Hồ không?

- Địt mẹ thế mày thì không biết xóc lọ à?

+ Có nhưng lúc xóc lọ thì tao quay ảnh bác vào tường rồi mới xóc.

- Địt cụ mày thằng mất dạy

+ Mất dậy mà bố mày xếp tốp trên mày, ờ.

- Địt mẹ thế dậy tao với.

+ Bảo rồi đấy, Takako Kitahara.

- Là thế đéo nào.

+ Thì địt mẹ vào Google gõ là ra. Lấy bút ra tao đọc cho mà viết: Ta-ka-ko, v..

- Máy tính nhà tao đéo có mạng.

+ Địt mẹ máy tính không có mạng thì mua về làm gì?

- Bố tao vẽ AutoCad trên đấy.

Thằng cao nhân tên là Thắng và nó (thật ra là bố nó xui) đề nghị tao là hãy tổ chức học nhóm ở nhà nó, anh em giúp đỡ nhau cùng tiến bộ. Cái này cũng là điều mà cô chủ nhiệm tao nói năm ngoái trong lúc họp phụ huynh có cả mặt bố tao lẫn bố thằng Thắng (chính vì thằng Thắng thở ra câu này nên tao mới đoán chắc là bố nó xui nó rủ tao đi học nhóm ở nhà nó). Nhưng về phần tao thì tao cũng hào hứng với việc được dạy những đứa khác – được nói những điều mình tâm đắc và đứa khác gật gù nghe, đợt hướng dẫn HA làm bài tập tao cũng trải qua cảm giác này, nhưng là vị thế muốn lấy lòng bạn gái nên nhiều lúc tao vẫn phải tiết chế lại, ví dụ nói một lúc nhiều thứ quá cảm giác HA không hiểu được hết thì tao sẽ tự dừng lại. Thằng Thắng bảo nó sẽ rủ thêm một số đứa nữa cùng đến nhà nó làm một cái nhóm nho nhỏ. Ừ thì học nhóm. Sợ cái daubuoi gì nhỉ.

Nên tao nhận lời.

Nhà thằng Thắng ở mạn Lò Đúc gần khu trường Trần Nhân Tông. Gần thôi nhé đừng thằng nào đi check, chim nó to lắm đấy đcm.

Buổi học đầu tiên ở nhà thằng Thắng thì có mỗi tao với nó. Địt mẹ.

Ấn tượng của tao lần đầu tiên bước vào là nhà rộng và giàu vãi Lồn. Nhà 4 tầng rưỡi, mỗi tầng 2 phòng ngủ 1 phòng tắm. Thế là đủ biết nhà có điều kiện rồi đúng không? Để so sánh thì nhà tao là cái nhà cấp 4 rộng 16 m2, có 2 tầng và 1 gác xép, chỗ của tao là gác xép, tầng 2 là phòng ngủ ông bà già tao và ngăn ra 1 góc làm phòng thờ.

Ảnh treo trên tường cho thấy bố thằng Thắng là công an, nhìn mặt sát thủ vãi Lồn. Đéo hiểu sao nhìn ảnh ông bô nó tao cứ hình dung ra cái cảnh thằng này không học hành đúng ý ông già là sẽ bị xích vào cầu thang bằng còng số 8 rồi cho ăn nghiệp vụ.

Thằng Thắng có phòng riêng, một điều quá ư là xa xỉ đối với tao. Phòng nó rộng đến mức có cả một kệ tủ gỗ cao đến sát trần nhà chỉ để bày các mô hình (figure) gì đó mà tao chỉ biết là mấy nhân vật trong phim hoạt hình Nhật, Naruto hay Khuyển dạ xoa hay gì đấy. Nhà tao thì góc của tao là cái gác xép bé tí, lúc ngủ tao còn phải thò tay ra khỏi lan can gác xép để duỗi tay ra, chứ đừng nói là thừa chỗ để bày mấy cái chỉ để trang trí như này. Về sau tao còn được biết thêm là mấy cái mô hình của thằng Thắng không phải thứ đồ chơi vớ vẩn – hồi đầu mới đến phòng thằng Thắng tao cứ nghĩ là thằng này lớn rồi mà chơi mấy cái đồ chơi trẻ con, hehe, sau mới biết là nhầm nhọt vãi Lồn. Mỗi con mô hình của thằng Thắng rẻ cũng trên một trăm nghìn, mà đắt có khi đến cả vài triệu (vật giá thời 2005 nhé). Địt mẹ điên rồ vãi lồn.

Thằng Thắng có máy PS3 riêng. Đấy là lần đầu tiên tao biết là có cái thứ như thế, trước đấy tao tưởng điện tử tay cầm chỉ là cái đầu điện tử băng của Tàu (thực ra là máy NES hay Famicom gì đấy) chơi mấy cái trờ kiểu Mario với bắn xe tăng. Thằng Thắng đưa cho tao 1 cái tay cầm rồi dạy tao chơi đá bóng (đá PES?), tao cũng cầm và thử nghịch nhưng lóng ngóng mãi đéo quen cách kết hợp nút bấm với cần xoay. Mất nguyên ngày đầu tao đéo điều khiển thạo được. Nhưng thằng Thắng lại rất kiên nhẫn hưỡng dẫn cho tao, và khi đá thử thì nó đéo bắt nạt tao. Một cách cư xử làm tao khá ngạc nhiên.

Buổi đầu tiên và mấy buổi sau nữa cũng vẫn chỉ có 2 thằng. Cơ bản tao vẫn đến vì tao thấy tao cũng thích nói chuyện với thằng Thắng. Nó là một thằng có đầu óc tốt, hiểu biết rộng và tư duy có chiều sâu, và có những sở thích cũng những mối quan tâm riêng chứ không hề bị nerdy (dịch là gì nhỉ, đụt cận à) hay bị ngố như phần lớn những thằng học giỏi khác. Hầu như chủ đề gì mà tao tâm đắc thì nó cũng biết biết 1 tí để phụ vào nói chuyện, và những chủ đề mà nó biết nhưng tao không biết thì nó lại có thể giải thích cho tao hiểu một cách rất dể hiểu – để tao hiểu vì sao chủ đề đó nó hay và thú vị. Ví dụ như topo đại cương – nhiều thằng trên này còn đéo biết là gì đúng không; nó là môn khoa học nghiên cứu những biến dạng xoắn và uốn mà không làm đứt gãy, ví dụ như cái vòng tròn có lỗ ở giữa và cái cốc uống nước có quai cầm thì về bản chất là đồng dạng theo khái niệm này. Theo tao biết thì hình như lý thuyết topo đại cương chỉ bắt đầu được dạy ở bậc Đại học cho sinh viên khối kĩ thuật thì phải; thế mà thằng Thắng nó đã biết và thích thú tìm hiểu về vấn đề này từ ngày còn học phổ thông

Về việc học thì khá đơn giản: 2 thằng đều học tốt cả nên câu chuyện chỉ còn là 1 ít bài tập mà 1 trong 2 thằng đéo xử lí được (rất ít thôi) thì mang ra thảo luận hoặc đố nhau. Hầu như hôm nào cũng chỉ tầm 30 phút học; cả tao cả thằng này đều là dạng thích đánh giá vấn đề từ góc nhìn khái quát hơn là cứ đâm đầu vào xử lí, tức là nếu bài tập nào bọn tao thấy khó quá thì sau khi cố thử một vài lần bọn tao cũng chốt lại là thôi kệ, thay vì cứ cố húc đầu vào như con lừa. Cái này thì tao không đánh giá gì, vì ranh giới giữa nhận định khôn ngoan để không phí sức vào mục tiêu không khả thi – với việc lười biếng chưa làm đã nản – nó thật sự là mong manh.

Càng tiếp xúc với thằng Thắng nhiều tao mới càng thấy tởm cái sức học và khả năng lĩnh hội của nó. Chủ yếu đà bứt phá của tao ở năm lớp 11 này là do đi học lò mà nên, tức là do đi học trước và do được người ta chỉ cho cách học; mà thực tế phần lớn cách học đấy vẫn là làm nhiều bài tập cho quen. Còn thằng Thắng là học theo đúng kiểu mà Bộ giáo dục người ta thiết kế sách giáo khoa, tức là nó đọc lý thuyết trong SGK, rồi nó học thuộc lí thuyết, rồi nó cố gắng biến đoạn học thuộc đấy thành chuỗi tư duy logic để sao cho chỉ cần nhớ ít nhất – và suy ra phần còn lại từ logic, rồi làm ví dụ mẫu trong SGK trước để hiểu, rồi mới làm bài tập. Địt mẹ, lớp 11 mà tư duy và suy nghĩ được như thế, tao thấy đầu óc nó đi trước tao xa vãi Lồn.

Rõ ràng là nếu học hành bình thường thì đéo bao giờ tao có thể đuổi kịp, chứ đừng nói đến là vượt mặt được một thằng có tư duy tởm và kỷ luật tốt như thằng Thắng. Âu cũng là tao có lựa chọn đúng và thức thời. Ngày đấy người ta thường chỉ nói đến và nghĩ đến việc đi học lò khi sắp đến lúc thi Đại học – thường là ở năm lớp 12 thôi. Nhiều người còn đến sát lúc thi mới đi ôn ở lò – để rồi phát hoảng mà nhận ra là trình độ của mình cách ngưỡng cửa đại học xa quá. Chứ chả mấy ai lại đi học lò ngay từ hồi lớp 11 như tao cả.

Đúng kiểu là mình cố gắng phọt cứt thì cũng chỉ vừa đủ để vượt lên đc trên cái thằng đang đủng đỉnh đi bộ.

Ngoài học ra thì thằng Thắng còn một sở thích nữa là lên mạng chém gió xàm Lồn. Kiến thức nó rộng và tiếng Anh nó tởm vãi lồn, nó lập nick spam chém gió ở khắp các diễn đàn mà nhiều cái tao còn đéo biết là gì, chỉ biết là toàn tiếng Anh. À hình như tao nhận ra một trong số đấy là cái hỏi đáp yahoo.

 
Hồi đấy thì tao nghĩ là do kết quả của học kì I, nhưng sau nghĩ kĩ lại thì có vẻ là không – chỉ là bố mẹ tao thấy đến lúc rồi thôi. Tết năm đấy tao được mua cho 1 con Nokia ghẻ (1202 hay gì đấy quên mẹ rồi) và 1 bộ máy tính Compaq cũ do cơ quan bố tao thanh lí đẩy ra, rồi mắc cả Internet nữa. Hình như ngày đấy còn là mạng ADSL cáp đồng trục và tính tiền theo dung lượng sử dụng – ông lắp Internet còn bảo với bố mẹ tao là lúc nào cần dùng hãy bật modem lên tí thôi rồi lại tắt đi cho đỡ tốn, tháng hết tầm 1 trăm thôi. Bố mẹ tao cũng tưởng thế. Biết đâu ngay từ tháng đầu tao xem sếch tóe loe luôn, tiền mạng lúc nào cũng căng cực 320 nghìn/tháng (tức là tiền mạng tính theo dung lượng sử dụng, nhưng nếu quá một mức nào đấy thì người ta tính bằng giá của gói thuê bao không giới hạn dung lượng luôn). Mấy tháng đầu bố mẹ tao cũng kêu ca, nhưng sau rồi cũng thôi. Tao đoán chủ yếu vẫn là do kết quả học tập của tao tốt.

Tết năm đấy tao nằm nhà xem sếch xóc lọ cả Tết, đéo đi đâu cả. Người cứ đờ đẫn lâng lâng. Hình như hồi đấy vẫn còn mấy trang kiểu lauxanh, thudam, mocxi. Tao tìm hết tất cả các phim của Takako Kitahara để xem. Với 1 con mẫu Thái Lan nữa hình như tên là Natt Chanapa. Ngày đấy diễn viên người mẫu sếch toàn để lông tự nhiên nhìn khêu gợi vãi Lồn, chưa có kiểu lồn trọc trắng hếu như sau này. Hình như sau Tết tao còn 1 lần thay ổ cứng để lắp thêm 1 cái ổ Maxtor 40 hay 80Gb thì phải, tao down mấy bộ hay hay về - Kamikaze, Red hot Jam với Toyko nóng, Sky angel, xong tao đổi đuôi file thành mấy định dạng lạ lạ kiểu *xop cho Windows nó đéo nhận diện được là video, tất cả biến thành icon trắng. Cẩn thận hơn, tao còn gỡ luôn cái Media Player Classis (K-lite codec) mỗi khi quay xong. Có ngày tao cài cài gỡ gỡ đến chục lần. Tính tao cẩn thận từ bé thế đấy.

Buổi học nhóm đầu tiên ở nhà thằng Thắng sau Tết thì tao gặp bố nó – mà cũng là lần duy nhất luôn. Bình thường tới tao cũng chỉ gặp mẹ nó. Lần này chạm mặt bố nó, và cái nhìn giá băng của ông già (ông Dũng) làm tao giật bắn mình, dù tao chả làm gì khuất tất. Có lẽ cũng thấy tao giật mình – và có lẽ ông Dũng làm cái ngành nghề đấy cũng biết là nhiều người auto sợ ông như thế cho dù chả làm gì sai – nên ông chủ động làm mặt cười và hỏi han tao trước. Nụ cười đấy trông nó vẫn giá băng kiểu gì, hình như chỉ có mỗi mồm và mép là cử động, còn cơ mặt, cơ má, cơ trán, tất cả đều đứng im và cứng đờ như ma nơ canh.

Lúc đấy hình như bố nó vừa mới đi làm về, trông ông bơ phờ mệt mỏi. Mẹ thằng Thắng đang nấu mì (chắc thế - vì giờ này không phải giờ ăn cơm) cho chồng, thấy tao đến thì giới thiệu với chồng là bạn của con đến học nhóm. Tao chào hỏi vâng dạ qua loa (ngày đấy vẫn ngại nói chuyện với người lạ, nhất là người lớn) cho xong rồi bước lên phòng thằng Thắng.

Mọi lần thì còn được chừng 30 phút học, hôm nay thì dư âm Tết và chả có bài tập nào đang mà làm hai thằng vướng víu cả nên tao với nó chém gió lung tung đủ thứ chuyện. Nó lấy mấy con mô hình của nó ra khoe và giới thiệu cho tao một cách hào hứng, nhưng tao thấy không hứng thú lắm. Tao bật máy tính của nó lên nghịch - ờ địt mẹ chắc chắn là máy xịn vì nó nhanh như điện luôn. Máy ở nhà tao thì bật Chrome lên nó còn xoay xoay mãi mới load được. Hình như thằng Thắng bảo máy của nó RAM 1GB thì phải, trong khi máy tao có 128MB.

À địt mẹ, giờ tao lại nhớ ra vụ nó bảo bố nó vẽ AutoCad trên cái máy tính không nối mạng ở nhà nó. Xàm Lồn. Chứng tỏ là thằng lồn này cũng biết nói đùa và biết đùa lại – EQ nó cao phết đấy chứ không phải đần đụt chỉ biết học như ấn tượng của tao ban đầu về nó.

- Địt mẹ máy đéo cài game gì à? Chắc máy chỉ để xem sếch đúng không?

+ Có Half-life. Hay bật mẹ sếch lên xem đi.

Vãi Lồn. Nhưng tao cũng thấy hay hay khi giới thiệu cho thằng khác về mấy tập phim sex mà mình tâm đắc vl, thế là tao mở mấy bộ Takako Kitahara mà tao đã nghiên cứu thử nghiệm cả Tết cho nó xem. Không ngoài dự đoán, thằng Thắng xem đéo chớp mặt, hình như mồm còn lắp bắp “địt mẹ ... hay quá”.

Xong sau đấy nó còn vào toilet làm quả lọ luôn lúc tao vẫn đang ở đấy - chắc chắn là vào toilet xóc lọ. Tao thấy hơi ghê ghê. Đoạn này thôi không kể kĩ nữa.

 
Về r chứ, 2 vchng đang thuê tạm 1 căn gần chỗ bố mẹ tao. HA thôi việc bên Thái rồi nên ở nhà cả ngày. Bà già tao hnao cũng mò sang từ sáng sớm đến tối mịt, cứ như đi làm. Nhưng mà có vẻ thích lắm, chăm con dâu từ a - Z, cơm nước giặt giũ quét tước nhà cửa làm full, k cho vợ tao làm gì cả.
nói chuyện với nhà vợ thế nào rồi, có định tổ chức tỏng năm nay chứ
 
Phải tầm 2 tuần sau tao mới quay lại nhà thằng Thắng – sau mấy lần nó cứ hỏi dò là địt mẹ bận đéo gì không sang chơi với nó. Tao thì không có chứng cứ để vạch tội nó, nhưng tao chắc chắn hôm đấy nó đập lọ trong khi tao vẫn ở đấy. Thôi thì hi vọng là nó không lặp lại lần hai. Chứ tao cũng thấy thích thú khi sang nhà nó chơi và xàm Lồn với nó.

Nên tao nghĩ ra một cách là bảo địt mẹ mày rủ thêm mấy đứa đến học thêm nữa đi cho vui, có mỗi hai thằng. Tao đoán là có mình tao nó mới thế, chứ đông người chắc nó không xóc lọ khi có cả bọn ở đấy đâu.

Buổi học tiếp theo đấy – buổi mà tao quay lại ấy – thì có thêm 3 thằng nữa: gồm 2 thằng trong trường tao nhưng học lớp khác tên là Mạnh và Quý, với 1 thằng học trường khác nhưng là bạn thân từ bé của thằng Thắng tên là Tài. Tổng 05 thằng, và có vẻ như thằng nào cũng học lực khá giỏi cả. Vì tao chả thấy chúng nó nói gì đến học hành lúc ở nhà thằng Thắng: chúng nó chỉ tranh nhau nghịch con PS3 của thằng Thắng, chơi thua ra đập vào. Thằng Thắng cũng máu me vụ đá PES thua ra đập vào đấy.

Ban đầu thì tao thấy hơi lạc lõng vì tao không chơi quen món này và tao cũng không thấy hứng thú lắm. Nhưng lúc sau thì mấy thằng đang bị thua phải đợi ở ngoài thì trong lúc đợi chán chúng nó lại bật máy tính của thằng Thắng lên xem sếch. Hé hé, chúng nó vừa xem vừa bình luận vui nhộn vãi Lồn, làm tao cũng thấy vui theo. Tao cũng chõ mõm vào bình luận:

- Vú to nhỉ.

- Trắng.

- Bím đéo cạo.

- ĐM bím cạo trông khác Lồn gì miếng thịt lợn không. Cứ phải tự nhiên.

- ĐM vừa vừa thôi, nhiều “ruốc” quá trông kinh vl.

Đấy, đồng bệnh tương liêu nó nhanh thành anh em huynh đệ lắm. Mặc dù là mới gặp nhau hôm đầu tiên. Có thằng còn bảo là diễn viên nữ giống con nào đấy bạn nó mà nó quen. Rồi mò blog con bé đấy cho bọn tao xem. Địt mẹ giống thật. Nóng cả người.

Thế là mấy buổi sau tao lại vẫn mò đến nhà thằng Thắng để xàm Lồn và để chơi với mấy thằng này. Tao cũng chịu khó mở mang ra để học cách chơi PES hơn, và bọn kia thì cũng chịu khó học bài một tí hơn – có vẻ là bọn nó cũng là những đứa học hành nghiêm túc thật nên mới chơi được với thằng Thắng chứ. Dần dần nói chuyện nhiều hơn thì tao thấy đầu óc và hiểu biết của 3 thằng này cũng được được, không được xuất sắc như tao hay thằng Thắng, nhưng cơ bản cũng là những loại trên thông thiên văn dưới tường địa lý, nói chuyện nó đéo bị nhạt hay nhảm.

Theo tao thì 3 tml này kém thông minh hơn tao và thằng Thắng nhiều tí, nhưng độ bố láo và liều thì ăn nhiều hơn đứt 2 thằng bọn tao. Bọn nó (đéo nhớ thằng nào) từng đề xuất anh em góp tiền ra công viên Thống Nhất bắt phều về nghịch – vụ này tao góp 10k xem thế nào, thằng Thắng góp 50k xong mới biết là chúng nó định chọn nhà mình làm bãi đáp luôn nên nhất định chốt cửa đéo cho thằng nào – chị phò già và xấu vãi Lồn nên con chim tao có tự trọng; tuy thế nhưng 3 tml kia vẫn quyết định áp tải chị ra nhà nghỉ Ánh sao để cho chị biết thế nào là lễ độ.

Rồi còn 1 vụ 3 thằng đấy rủ 2 bọn tao (thề – tao với thằng Thắng là bị rủ rê) đi rình toilet ở một cái quán ăn chỗ mạn đê Nguyễn Khoái – quán đấy dựa lưng vào sông, khách đi toilet thực tế là đi ra sau quán rồi tìm đại chỗ nào đấy – bờ sông cỏ dại với cây cối um tùm. Hôm đấy cả lũ bọn tao bị muỗi đốt kiến cắn vcl, nóng và khai mù; cơ mà cũng thấy được 1 cái bím xinh, hihi.

Tuy nhiên rõ ràng bọn này không có nhu cầu đến nhà thằng Thắng để học – dường như là chúng nó cả nể thằng Thắng chèo kéo mãi thì cũng mò đến cái “lớp học nhóm” của 2 thằng bọn tao thôi, thành ra sau 1 vài buổi nữa thì chúng nó đéo đến nữa. Lớp học nhóm lại chỉ có 2 thằng – tao và thằng Thắng.

Tưởng như thế không vui, mà lại vui không tưởng đcm.
 
Tao thề là ban đầu tao trong sáng. Tao vẫn muốn tiếp tục “học nhóm”, mà thực ra là đến đấy xàm Lồn với thằng Thắng là chính vì vui – nhưng cũng cần có lí do chính đáng. Nên tao bảo là thằng Thắng là: đm tao nghĩ là tao với mày nghiêm túc quảng bá đi, phải kéo thêm nhiều đứa nữa đến học nhóm thì mới hiệu quả. Thắng bảo: Đúng thế, mày quảng bá đi, tao giao du chơi bời không rộng rãi như mày.

Lúc đấy tao cũng nhận lời thôi, bắt đầu đi rủ đứa này đứa kia, và có 1 số đứa cũng gật gật với đề xuất đi học thêm cùng “hai thằng học giỏi vãi lozn” rồi. Thì lúc đấy thằng Thắng mới rỉ rỉ tai tao bảo “rủ mấy con xinh xinh ý”.

Đệch mọe sau khi đi rình toilet với mấy tml Mạnh Quý Tài thì nó nghĩ ra luôn cái ý tưởng rình toilet ở chính nhà nó luôn. Lắp camera quay lén. Chúng mày thấy đầu óc tư duy vượt thời đại vl không? Lớp 11 nhé. Tao tự nhận là đéo bao giờ tao nghĩ ra dc kế hoạch như thế ở cái tuổi đấy.

Vụ setup cái toilet của phòng thằng Thắng có tao tiếp tay. Đồ đạc thằng Thắng tự mua, thanh toán bằng thẻ ngân hàng nhé. Vãi đái không, từ năm 2007 nó đã có và biết dùng thẻ ngân hàng. Nó kiếm dc mấy cái camera không dây cùng màu với màu men trắng của bệ toilet và gạch toiet. Camera có cả chống nước luôn, chắc chắn là giá cả ở mức cắt dái. Đi kèm là thẻ nhớ, tao cũng đéo biết dung lượng bao nhiêu, tại tao cầm được đúng có 1 lần hôm lắp đặt. Một bộ gồm 2 mắt ca, 1 cái gắn phía trước mặt chếch lên tường, 1 cái sau lưng. Tao chửi nó bảo gắn sau lưng làm cặc gì phí, nó bảo mày đéo biết gì. Sau tao mới công nhận nó tính xa, cái cam sau lưng mới là góc ghi được cảnh các bé mở cửa toilet đi vào, rõ mặt cmnl, đm nếu từng sem sex có kinh nghiệm chúng mày sẽ hiểu cái đoạn mở đầu rõ mặt này nó quý vl, chứ cả video toàn lozn với vú đít mà đéo có mặt thì vứt đi, dù phim có hay cỡ nào đi nữa.

Với cả vì đây là dạng toilet tận dụng không thang dưới cầu thang, nên phía sau bệ toilet vẫn còn khoảng trống cho tới tường – thành ra góc nhìn từ cái cam sau lưng vẫn khá tốt. Có nhiều shot ghi dc những pha chổng bàn tọa thẳng vào cam nét mồn một luôn. Có có những shot còn ngắm dc cả mặt cả cặp mông trắng tròn cùng lúc, hô hô. Chứ như bình thường toilet xây vào đúng góc tường thì gắn cam sau lưng sẽ chỉ nhìn thấy mỗi cái lưng.

À toilet thằng Thắng là bệ xổm nhé, nhà xây kiểu cũ mà. Tất cả tường sàn toilet đều được lát gạch men trắng và có một số hoa văn vân mờ trên gạch, nên tổng thể nó là trắng, nhưng nhìn kĩ sẽ không có góc nào giống góc nào. Giấu cam không dây tiện vl luôn, thằng Thắng nó đục mẹ 1 góc vào tường để nhét cam vào. Nó bảo sạc cũng được 6 - 8 tiếng liên tục, cũng gần đầy thẻ nhớ với tgian video đấy luôn. Ngày nào có "việc" nó cũng canh sạc đầy cam từ tối hôm trước.

Đấy, cộng với việc đứa nào đi toilet chả bật đèn đúng không, không gian hẹp có đèn càng sáng. Nên mặc dù là 2007 và định dạng mp4 phân giải thấp, 2 cái cam đấy vẫn cho bọn tao nhiều khoảnh khắc đáng nhớ.

Với sự hỗ trợ đắc lực từ mồm mép của tao thì quân số lớp học thêm nhà thằng Thắng lên tới 12 mạng, không tính hai thằng tao. Chật mẹ cả phòng. 12 đứa là gần tới hạn cho cái phòng ngủ (cũng là phòng học) của thằng Thắng. Chừa dc 1 khoảng gần cửa sổ đặt cái bảng bút với cho người dạy đứng. Còn lại là bàn học kiểu bàn xếp mini kê la liệt. Bọn nó quen biết tao qua đủ các kênh khác nhau, gồm cả các em tao quen ở chỗ học lò, và qua bạn bè của bạn bè học cùng cấp 2 nhưng cấp 3 học trường khác. Tất nhiên là cũng đéo dễ, vì gái xinh thường nó lại đéo thích đi học, khổ thế đấy. Nhưng về cơ bản là khi nhóm đạt tới con số 12 – phòng chật vãi Lồn – thì bọn tao có khoảng 3 4 con bươm bướm thường trực để xem. Bảo là khoảng vì có những con mà tao với thằng Thắng không thống nhất quan điểm là xinh hay không xinh.

Giáo viên thì đm chính là bọn tao luôn – hehe, đem tài liệu học lò ra giảng lại cho các bạn và làm bài tập. Đừng đùa, hiệu quả vãi Lồn nhé. Học để dạy lại cho người khác chính là 1 cách tự học cực kì hiệu quả. Hầu hết là bọn nó ít nhiều đều bị thu hút bởi tiếng tăm học hành của 2 thằng tao, hehe, chứng tỏ là ít nhiều thì cái đám này cũng có hơi hướng nghiêm túc với việc học hành thật. Trong 12 đó có kha khá là gái xinh và vẫn có 1 vài thằng đực và gái xấu – tao bảo với thằng Thắng là phải dàn đều ra, chứ rủ toàn gái xinh thì đm nó dễ sinh nghi lắm. Thằng Thắng gật đầu lia lịa khi nghe tao phân tích. Tầm này là nhiều gái đã dậy thì được 1 thời gian và bắt đầu học được cách trang điểm với ăn mặc rồi. Nên nói chung cứ phải gọi là cựccccc phẩm. Những con mà nhà có điều kiện hoặc chơi chơi thì thôi, lung cmn linh.

Công nhận bím gái non hầu hết là đẹp. Mà video của bọn tao có cả mặt luôn. Thằng Thắng cũng rất chịu khó động não để thay đổi cách setup camera. Sau 1 tháng thì nó lại chi tiền để mua 2 cái camera mới, lần này là loại đặt cố định trong tường luôn. Lấy điện thì đơn giản, phía sau có máy bơm và phía trước thì gần bảng điện chỗ công tắc đèn. Thằng Thắng tự tay đục rồi trát, còn tao thì nối dây điện và hỗ trợ nó trộn vữa (hồ). Mua xi măng trắng ngày đấy 5 nghìn được người ta cho 1 bọc to, về pha với nước là dùng được. Quan trọng là có dám làm hay không thôi, đi điện nhẹ dễ bỏ mẹ.

Thời điểm setup lại cái toilet của thằng Thắng thì tao cũng bàn với thằng Thắng hay là gọi giáo viên về dậy rồi share tiền cho cả đám (đm nghe gọi giáo viên cứ như gọi phò), vì tao với thằng Thắng dạy bị tùy hứng và không có giáo án cụ thể, phần thì giảng kĩ phần thì đéo giảng. Tao cũng có trách nhiệm với sự học của các bạn vcl đấy chứ, tao bàn với thằng Thắng hay là mình mời cả giáo viên về dậy rồi share tiền cho cả nhóm; ban đầu cả nhóm cũng đồng ý thôi nhưng tao không ngờ là làm như vậy bọn nó lại chán, không hào hứng vui vẻ như thuở ban đầu khi mà tao với thằng Thắng thi nhau đứng lớp. Nên cái nhóm đấy đến tầm cuối năm lớp 11 thì cũng giải tán.



Và có một điều anh dối gian

Và chợt có một nụ hôn đánh mất nồng nàn

Và rồi có một người đang trách than

Ngậm ngùi ai oán trong đớn đau.

Anh sẽ giữ mãi hình bóng em chôn sâu trong tim

Ôm cho riêng anh một nỗi đau bao đêm anh kiếm tìm

Biết trước có nước mắt khi nhìn thấy em yêu vui bên ai

Và anh biết anh đã sai.








Video thì hầu như buổi học nào cũng có - 1 tuần học nhà thằng Thắng đc 4 buổi. Bọn tao xem nhiều mà xóa cũng nhiều, chủ yếu giữ lại những cái nét căng và gây cho bọn tao ấn tượng khó phai. Ví dụ như có đứa đi đái xong đéo lau bim mà nhổm mông vẩy vẩy (vẩy khế?) rồi kéo quần luôn. Có đứa thì mặc quần xi líp kiểu như của bà già ngày xưa, haha. Có những đứa (đéo phải chỉ 1 đứa) xong việc rồi hoặc trong lúc đang hành sự thì thò tay vào bím, đéo biết là gãi hay gì, thủ dâm chắc không phải vì có mấy phút, nhưng mà có mấy đứa làm thế luôn, tao với thằng Thắng cũng không hiểu là chúng nó làm gì. Có những video máu me nhìn sợ vãi lon, nói thật là tao cũng bị sợ máu, thấy là tao tắt rồi xóa luôn, nhưng thằng Thắng thì không hẳn, nó bảo tùy, nó vẫn giữ 1 số các video như thế. Có cả những đứa ỉa mẹ ở đấy, tay bịt mũi. Hài vl.

Mà 100% là lông tự nhiên, dù ít nhiều cũng có lông nhé. Thường tỷ lệ với độ dày của tóc hoặc lông chân tay, đứa nào tóc dày hoặc chân tay có xu hướng lông thì bím cũng thế. Tao đoán đám này sinh lý cao. Mà nhìn sò lông tao thấy kích thích vl. Nên về sau tao bị dị ứng với đám cạo trắng hếu, tao toàn gọi là lợn cạo. Thằng Thắng cũng đồng ý.

Nãy tao lần mò tìm fb các em thì thấy cuộc sống ổn định chồng con đủ hết rồi. Tìm các em xinh thôi. Ra ngay. Cảm giác đang lướt profile fb đầy ảnh của 1 đứa mà mày có ảnh bím nó rõ cả mặt, kích thích vl.

1 trong những con sò tao ấn tượng nhát và xem đi xem lại nhiều làn nhất là con Hương. Tiếc cái là nó chỉ đi học ở nhà thằng Thắng được tầm hơn tháng thì nghỉ. Nhưng mà thế là đủ. Tả như nào nhỉ? Lông nó là kiểu lông sâu róm, tức là dày nhé, tập trung ở phần mu và 1 ít ở chỗ quanh lỗ đít. Phần sò thì nó thâm nhưng vẫn rất gọn gàng và không hề có lông. Trong mấy vid tao xem dc thì phần mép sò nó bóng lên và nhìn vẫn đẹp, gọn . Chứ không bị thành kiểu 2 miếng thịt bò.

Kết hợp với mặt nó xinh nữa. Tao thú thật là tao đã xóc lọ với mấy cái video đấy của nó, gồm cả quả video nó đi nặng. Tao cũng thấy như thế là hơi bệnh, nhưng mà thật sự nó kích thích vl ý, đm. Xóc lọ với video quay lén đứa mà mình biết. Nhất là đoạn nó xong việc và chổng ass vào camera để lấy giấy lau, có những đoạn còn lấp ló thấy cả mặt nó đang quay về sau. Huhu. Đẹp dã cmn man, mặc dù camera khung hình thấp, giật giật.

Toilet ngày đấy chưa có vòi xịt nên cơ bản là giấy và giấy thôi. Chắc chắn đéo thể sạch được.
 
Câu chuyện như chúng mày đã biết là HA cầm chức lớp phó học tập của tao, nhưng học kì 1 thì HA không được học sinh giỏi. Và tao còn bóng gió nói những câu đại ý tao mới là best, chẳng có ai (gồm cả HA) có thể bằng tao được. Tao cũng đã từng nhiều lần hối hận về những phát ngôn bâng quơ đó, về cách tao cư xử kỳ cục với HA, mâu thuẫn thêm với cảm xúc của tao với HA.

Về phần HA thì vẫn cứ là ngoan hiền và cư xử thiện lành, hào phóng với tất cả mọi người. Mặc dù không son phấn, nhưng chất tiểu thư đài các vẫn hiện ra một cách tự nhiên, toát ra từ thần thái của HA. Sau HA có kể cho tao là mẹ em cho em dùng đồ dưỡng da rồi là mặt nạ giữ ẩm các thứ từ hồi lớp 10 - cái hồi mà em đi biển về xong cháy đen và béo ục ịch ấy. Đến chừng giữ năm lớp 11 là đã trắng (hết đen) rồi, cân bằng giữa làn da căng mọng của tuổi trẻ với body rất “vừa vặn” – tao đéo biết tả như nào, nhưng đại loại là tao nghĩ tao vòng tay qua phát là ôm vào giữa lưng được luôn, rất “vừa tay”. Sau thì hiểu ra là do tỷ lệ chân-lưng cân đối.

Biến cố xảy ra là 1 cái tai nạn khiến HA bị gãy tay phải, phải bó bột. Theo tao biết là tập đi xe máy – cũng là lý do vì sao sau đó đến nhà HA học tao thấy con LX đỏ (Vespa LX) dựng trong góc và HA vẫn đi học theo những cách khác mà không đụng tới con xe đó. Vụ tai nạn làm nó vỡ yếm hông, và sau đó HA cũng sợ ngồi lên cầm lái xe máy suốt một thời gian dài.

Lúc đấy thì mặc cảm tội lỗi và các uẩn ức của tao (chúng mày google từ shadow nhé, có thể đọc thêm để biết về 1 khái niệm cảm xúc, những sự việc quá khứ trước đó có ảnh hưởng ngấm ngầm thế nào tới cảm xúc và hành vi của chúng mày sau này mà có khi chính chúng mày không nhận ra) khiến tao luôn cảm thấy tao có lỗi với HA và tao nợ HA một điều gì đấy. Vậy nên khi TML bí thư hỏi có ai trong lớp xung phong tới thăm HA không (về sau thì nói bảo là bị bắt phải đi vì là bí thư và nó thấy ngại vì nó là con trai, mấy đứa xung phong đi cùng toàn gái, hehe), nên tao giơ tay luôn. Hồi đấy tao vẫn thật sự nghĩ là tao làm việc này vì mặc cảm tội lỗi là chính chứ tao không thích HA (lắm). Tao nghĩ việc yêu đương thích nhau thật là trẻ con, nếu yêu đương mà được thì tao sẽ yêu mẹ con nào như con Hương rồi địt nó nát bím luôn. Chứ tao lúc đấy không nghĩ là thật sự có kiểu yêu đương nhắng nhít tình yêu bọ xít như mấy báo hoa học trò hay mô tả.

Thế là tml bí thở, cùng mấy đứa con gái, vả cả tao nữa, tất cả đến thăm HA. Cô chủ nhiệm thì đã đến thăm HA từ hôm ở trong bệnh viện. Giờ thì HA đã được về nhà rồi, và có bác sĩ đến tận nhà HA luôn (vợ tao bảo là hồi đấy bác sĩ không phải là canh ở đấy 24/24, nhưng cơ bản cứ gọi là có mặt, vì rạn xương nó nhức vcl luôn, con gái chịu đau kém). Lúc tao đến thì HA đang khóc ri rỉ, kiểu đau âm ỉ mà nó dai dẳng khó chịu, trông khá là tội. Mà bác sĩ không cho dùng thêm giảm đau nữa. Ấn tượng của tao khi lúc đấy thấy có bác sĩ ở đấy là ôi giàu vc. Tao biết đầy người nghèo trong khu nhà tao có khi ốm đau còn ngại ngần chả giám đi viện vì không có thẻ bảo hiểm y tế, chứ đừng nói là mơ đến chuyện gọi bác sĩ đến phục vụ mình tận nhà như này.

Ngày đấy bọn tao mua đúng 1 cân đường với 2 hộp sữa đặc Ông thọ. Nghĩ lại buồn cười vãi Lồn, đứa nào cũng là lần đầu đi thăm người ốm. Tất nhiên bọn tao biết thừa là cỡ nhà HA thì éo cần mấy thứ quà cáp thăm nom như này, nhưng mà mình không thể tới tay không.

Tao gặp mẹ HA ở nhà, trông kiểu ăn mặc toát ra mùi giàu có và đẳng cấp thật sự. Khác hẳn cái kiểu lam lũ chân chất của mẹ tao hay mấy bà bạn chơi thân với mẹ tao. Nhưng cách ăn nói của mẹ HA lại rất niềm nở và không có tí khinh người nào. Hợp lý, như vậy mới giải thích được việc vì sao đại tiểu thư nhà này xuất thân trên cao nhưng lại rất hòa đồng với chúng bạn hạ đẳng như bọn tao. Bọn tao lần đầu được mời ăn 1 loại quả mà sau dc biết tên là quả dưa vàng. Ngày đấy nhiều thứ nó chưa phổ biến như bây giờ.

HA thấy các bạn đến thì không khóc nữa, chỉ nhăn nhó vì ê tay thôi. Nói chuyện với bọn tao rất tíu tít và niềm nở, không có chút nào là để bụng với tao vì những chuyện tao làm - ừ thì bình thường style của HA vẫn là thiện lành và không sân si như thế mà. Có lẽ chỉ tao là overthinking. Ngẫm ra thì ngày còn đi học, phần lớn bạn bè thân thiết cũng toàn là bạn học ở lớp ở trường thôi, nên nghỉ học tầm vài hôm không tới lớp là thấy cô đơn ngay. Thành ra phản ứng vui mừng của HA khi thấy có bạn tới chơi là dễ hiểu.

Người duy nhất khinh khỉnh ở đây là chị của HA. Tên là Huyền Anh. Hơn HA 4 tuổi. Bọn tao có chào thì cũng chỉ đáp lại bằng một cái nhìn tò mò. Chính xác ánh măt đấy là tò mò hơn là khinh khỉnh. Tò mò kiểu "bọn này đến đây làm gì thế nhỉ?”. Bố của HA thì bọn tao không gặp. Có 1 bà giúp việc già tên là bác Mến. Với bà nội của HA nữa, nhưng mà bà già lắm rồi, chỉ loanh quanh ở tầng 1, đi ra rồi lại đi vào. Bọn tao chào bà đúng một tiếng rồi đi theo mẹ của HA lên phòng của HA trên tầng.

Tự nhiên nói chuyện bình thường một lúc thì tao bị đớ ra và cứng lưỡi, tao không biết nên nói gì hay chen gì vào câu chuyện cho tự nhiên. Đành để mặc bọn kia với HA ríu rít kể chuyện ở lớp, chuyện ở trường, rồi chuyện đi xe máy gãy tay (HA kể), v.v.. Thực ra tao biết chẳng ai thấy có vấn đề gì, kể cả HA. Chỉ mình tao là overthinking.

Đoạn này thì tính ra cũng là bước ngoặt vãi Lồn, giờ nghĩ lại thì chẳng hiểu được ngày đấy là sức mạnh nào truyền cái động lực và suy nghĩ ấy vào đầu mình. Tao hít một hơi dài và ghìm nhịp thở cho tim đập chậm lại, cố bình tĩnh. Rồi lựa một thời điểm mà câu chuyện ngãng ra, tao dè dặt:

- Tay cậu như thế chắc cũng chưa đi học ngay được đâu. Tớ nghĩ là để tớ giúp cậu nhé, chép bài và làm bài tập.

Thằng Lồn bí thở đang cắn dở miếng dưa cũng ồ lên cùng với mấy đứa con gái:

- Ghê đấy ghê đấy.

Thực ra tao biết bọn này là kiểu hở ra tí là gán ghép người này người kia thôi chứ không phải là có đứa nào đã biết gì về những tự sự trong lòng tao. HA chưa kịp trả lời thì mẹ HA lên tiếng:

- Thế thì tốt quá. Cháu giúp bạn HA nhé. Chứ nghỉ học lâu rồi không theo kịp các bạn thì đi học lại cũng khó.

Tao quay lại nhìn bà ấy, trong một phút giây tao tự cảm thấy tao như Tiêu Phong trong Thiên Long bát bộ vậy, vào đúng lúc đúng thời điểm thì sự tự tin sẽ tự nhảy tới tao và tao sẽ nói đúng những gì tao nên nói - mặc dù là nếu bình thường cho là suy nghĩ cặn kẽ tao cũng đéo nói được câu như thế. Nhưng vào tình huống không kịp nghĩ đấy thì câu bột phát tao thở ra nó lại rất chuẩn:

- Dạ thoải mái ạ. Cháu cũng ngồi cạnh HA 2 lần rồi, cũng từng làm bài tập về nhà chung với HA nữa.

Rồi tao quay lại, bắn tiếp một câu với HA mà tao cũng đéo nghĩ là tao có thể tự tin như thế:

- Với cả HA biết lực học của cháu ở lớp mà.

Tao nói và cười mỉm, rồi nháy mắt với HA. Đéo hiểu tao lấy ở đâu ra sự tự tin như thế, mặc dù trước đấy chừng hơn 10 phút tao vẫn còn bị overthinking. Sự tự tin của kẻ bề trên có thừa mứa năng lực để cho tặng ban phát kẻ ở dưới (ý tao là lực học). Tao mỉm cười với suy nghĩ chắc chắn lướt qua đầu là HA sẽ không hề khó chịu với câu nói đùa ấy của tao.

Chuẩn mẹ luôn. HA không đáp, mà mỉm cười bẽn lẽn. Bẽn lẽn. Chắc chắn là dáng vẻ bẽn lẽn. Vì sao lại bẽn lẽn? Tao không biết (sau này vợ tao bảo lúc đấy cũng thích tao rồi mới vcd chứ).

Mẹ HA chưa kịp hỏi tiếp thì 2 đứa con gái mở mồm trước:

- Thằng T nó xếp nhất lớp HKI 1 đấy cô ạ.

- Nó học siêu lắm cô ơi.

Mẹ HA tỏ ra ngạc nhiên: A cháu là T à, đi họp phụ huynh cô có nghe cô giáo nhắc và khen cháu, mà bây giờ cô mới biết cháu. Blah blah.

Câu chuyện xoay thành không khí vui vẻ rạng rỡ (ít nhất với tao). Tao đáp vài câu có lệ, và nhắc đi nhắc lại là tao chắc chắn sẽ giúp HA việc xử lý bài vở trên lớp. Nụ cười bẽn lẽn của HA là thứ thay đổi cục diện - mặc dù ngay mới trước đó tao còn bị overthinking. Nhưng tất nhiên không phải tự dưng mà HA có nụ cười đấy đúng không. Người châm ngòi là tao, là sự chủ động, tự tin và khả năng của tao mà.

Một đống lửa nhỏ (của tình bạn), nhen nhóm lên từ đám tro tàn.



 
Top