
Tao rất hăng hái chép bài cho HA trên lớp. Thực ra là chỉ chép cho mỗi HA. Kiểu học hành của tao công tử, tao không chép bài bao giờ, có gì cần ghi chú tao ghi mẹ vào sách. Kiểm tra tao toàn xung phong kiểm tra miệng mẹ từ đầu học kì luôn, học 1 bài cẩn thận rồi cố kiếm con 10 miệng, thì về sau gần như đéo bao giờ giáo viên hỏi bài vở tao. Tất nhiên có 1 2 lần tao vẫn dính trấu bị ktra vở bài tập về nhà, tao đành phải xử lý bằng việc đi ngoại giao mượn vở của đứa lớp khác học cùng giáo viên môn đấy. Bao nó chơi điện tử 1 hôm. Cái này dính với môn phụ chứ môn chính Toán Lý Hóa đéo bao giờ.
Bù lại thì vì đéo ghi chép nặng bao giờ nên đợt đấy vì phải chép cho HA nên tao cảm giác nát cmn tay. Nhưng tao tự nhủ mình phải cố gắng, một chút khó khăn đã là gì.
Tối nào cũng đều đặn 5 ngày 1 tuần (ngày cuối tuần thì thôi – tao cũng biết tự trọng chứ), cứ cơm nước xong đến 7h30 là tao sẽ lại đạp xe sang nhà HA để mang vở sang và “truyền đạt” lại cho HA những vấn đề chính. Rồi đến 9h lại đi về. Tao luôn cố gắng về trước 9h để tỏ ra lịch sự ở nhà người lạ. Nhưng kì thực thì phần lớn thời gian đấy tao cũng chỉ toàn kể cho HA những chuyện hay ho xảy ra trên lớp, trong lúc HA xem lướt qua những thứ tao chép thôi. Chứ dạy dỗ con mẹ gì được. Mẹ HA thì là người đàn bà khéo léo và tinh tế, hôm nào tao đến cũng thấy cổng đã mở ngỏ và bật đèn trần ở sân như ý bảo “cô và HA đang đợi cháu đấy”, rồi khi đưa tao lên phòng HA là bà cũng ngồi với tao chừng 3 - 5 phút nói chuyện linh tinh, rồi động viên HA cố học bài, và lần nào cũng không quên cám ơn tao trước khi rút lui cho 2 đứa được tự do thoải mái. Nhưng lần nào tao quan sát bà cũng cố ý để mở cửa phòng của HA. Chắc sợ thằng này thò chày vào khua khoắng con gái mình.
Quãng thời gian ấy thực sự giúp tao với HA xích lại nhau nhiều hơn. HA không giấu giếm sự vui mừng khi thấy tao tới, đã hơn một lần tao nghe được câu “tớ đợi cậu mãiii”. Hix, đạp xe buổi tối qua cầu Long Biên cũng cần can đảm đấy, tối om om, gió sông lồng lộng nhiều lúc như muốn nhấc cmn cả người cả xe tao cho xuống nước, và không khí đầu tháng 4 vẫn lạnh lắm - ở miền Bắc thì hết tháng Ba (âm lịch) bà già mới cất chăn mà. Nhưng tao cũng thấy vui. HA cứ ríu rít mỗi khi tao đến – cứ như kiểu chó mèo vui mừng khi thấy chủ về nhà vậy (so sánh hơi quá đáng nhỉ). Gần như chẳng còn gì kết nối tới những sự kiện hay cách cư xử hãm lozn của tao trước đấy, mà cũng chẳng ai lăn tăn xem ai mới đang là lớp phó học tập. Bất chấp sự trợ giúp của Yahoo hay máy tính nối mạng và PS3 (hehe, HA có PS3 riêng nhé), HA vẫn mong ngóng sự xuất hiện của tao hơn cả:
- Cuối tuần cậu không tới nhỉ?
+ Oh ..., thì không đi học mà.
Tao cũng chả biết vì sao tao lại trả lời nhạt nhẽo như thế, mặc dù lúc ấy tao biết và tao hiểu suy nghĩ của HA. Bảo HA crush tao lúc đấy thì tao không dám chắc, nhưng chắc chắn lúc đấy với HA thì tao là một người bạn rất rất thân.
Khoảng 3 tuần sau thì HA đi học lại, và lần này thì tao đã thực sự cảm nhận được sự đối xử "đặc biệt" từ phía HA dành cho tao, thứ mà tao không có được và đã từng bực dọc ghê gớm vì không có được nó trong suốt một thời gian dài. Nhỏ thôi, nhưng có mù mới không nhận ra. Ví dụ như khi cho mọi ng giấy ktra thì sẽ luôn đưa cho tao 1 tờ đầu tiên. Nhặt áo dùm tao (áo khoác đồng phục) khi nhận ra nó bị đánh rơi. Có lần cất cặp hộ tao về lớp khi tiết thể dục là tiết 3 và hết tiết tao vẫn chưa quay lại (tao nhớ hôm đó đi bê cái gì hộ ông bảo vệ, huy động cả thầy giáo thể dục với mấy thằng con trai). Thi thoảng mua đồ ăn sáng cho tao kèm C2. HA biết tao thích và chỉ thích C2 vị táo. Ngày đấy tao nhớ C2 có 2 vị là táo (chai đỏ) và chanh (chai vàng). Có đôi lần tao thấy ngại và muốn trả tiền mua đồ ăn sáng lại cho HA – vì với tao thì bánh mì 2k hay chai C2 5k cũng là món tiền lớn đối với học sinh – nhưng lần nào thì HA cũng khéo léo trả lời là coi như “trả công” cho tao vì đã giúp đỡ HA. Tao thì tiện đà ừ luôn, và bảo là từ bây giờ tớ sẽ vẫn tiếp tục giúp cậu nhé, để có thêm nhiều C2. HA đồng ý luôn.
Và thế là bọn tao lại cùng học bài và làm bài tập – cho dù lần này đã không còn ngồi cạnh nhau trên lớp. Tao lại mang hết sở học của mình ra để truyền thụ. Thời gian này thì vẫn là quý nhau thôi – có lẽ là chớm trên mức tình bạn thân một chút.
Đó cũng là quãng thời gian chuyển tiếp dần việc xưng hô của bọn tao sang cô-tôi, anh-tôi. Gồm tao HA và 1 số đứa nữa trong nhóm thiện lành chăm học. Đoạn này thì trình độ của tao đã vượt quá xa so với sức học của bọn trong lớp, tao trực tiếp dạy lại chúng nó theo cách của tao và kiến thức của tao luôn. Cũng rủ chúng nó đi học lò, nhưng sức tiếp thu của chúng nó không theo kịp được, chắc là vì tầm này kiến thức nó nhiều và người ta cũng vào guồng dạy nhanh mất rồi, chắc phải đi học ngay từ đầu mới quen được. Tuy nhiên thì chúng nó bảo là tao dạy thì dễ vào và tiếp thu nhanh hơn so với đi học cô giáo, ít nhất là làm bài tập được luôn mà không mất quá nhiều công nuốt lý thuyết – cái này chúng nó nhắc đi nhắc lại và thiết tha muốn được học ké cùng tao chứ không chỉ là tao học nhóm cùng mỗi HA nữa.
Thế là bọn tao lại lập 1 nhóm học nhóm nữa, lần này là nhóm học ở nhà HA. Ban đầu thì là những đứa core chơi thân với HA như tao kể thôi (mấy đứa thiện lành, tao thì không thân lắm, nhưng bọn này toàn mấy đứa hiền và ngoan), sau đó mới mở rộng ra thu nạp thêm nhiều đứa nữa. Tại sao lại là nhà HA à? 1 là vì nó ở ngay trung tâm, di chuyển từ đâu cũng tiện, và rộng rãi. Thứ 2 nữa là vì khi có ý tưởng học nhóm thì HA hỏi là hay sao không sáp nhập luôn vào nhóm học ở nhà thằng Thắng (thời điểm này thì cái nhóm nhà thằng Thắng với tao vẫn đang hoạt động, dù đã rệu rã), làm tao phải vội can ngay, bảo là tao sắp nghỉ nhóm đấy rồi, tao thấy nhóm đấy “không hợp”. HA tin lời tao ngay mà không hỏi thêm tới câu thứ hai, có thể là khi ấy HA cũng chỉ hỏi cho có thôi, chứ học ở ngay nhà mình thích hơn chứ, chả phải đi đâu.
Bù lại thì vì đéo ghi chép nặng bao giờ nên đợt đấy vì phải chép cho HA nên tao cảm giác nát cmn tay. Nhưng tao tự nhủ mình phải cố gắng, một chút khó khăn đã là gì.
Tối nào cũng đều đặn 5 ngày 1 tuần (ngày cuối tuần thì thôi – tao cũng biết tự trọng chứ), cứ cơm nước xong đến 7h30 là tao sẽ lại đạp xe sang nhà HA để mang vở sang và “truyền đạt” lại cho HA những vấn đề chính. Rồi đến 9h lại đi về. Tao luôn cố gắng về trước 9h để tỏ ra lịch sự ở nhà người lạ. Nhưng kì thực thì phần lớn thời gian đấy tao cũng chỉ toàn kể cho HA những chuyện hay ho xảy ra trên lớp, trong lúc HA xem lướt qua những thứ tao chép thôi. Chứ dạy dỗ con mẹ gì được. Mẹ HA thì là người đàn bà khéo léo và tinh tế, hôm nào tao đến cũng thấy cổng đã mở ngỏ và bật đèn trần ở sân như ý bảo “cô và HA đang đợi cháu đấy”, rồi khi đưa tao lên phòng HA là bà cũng ngồi với tao chừng 3 - 5 phút nói chuyện linh tinh, rồi động viên HA cố học bài, và lần nào cũng không quên cám ơn tao trước khi rút lui cho 2 đứa được tự do thoải mái. Nhưng lần nào tao quan sát bà cũng cố ý để mở cửa phòng của HA. Chắc sợ thằng này thò chày vào khua khoắng con gái mình.
Quãng thời gian ấy thực sự giúp tao với HA xích lại nhau nhiều hơn. HA không giấu giếm sự vui mừng khi thấy tao tới, đã hơn một lần tao nghe được câu “tớ đợi cậu mãiii”. Hix, đạp xe buổi tối qua cầu Long Biên cũng cần can đảm đấy, tối om om, gió sông lồng lộng nhiều lúc như muốn nhấc cmn cả người cả xe tao cho xuống nước, và không khí đầu tháng 4 vẫn lạnh lắm - ở miền Bắc thì hết tháng Ba (âm lịch) bà già mới cất chăn mà. Nhưng tao cũng thấy vui. HA cứ ríu rít mỗi khi tao đến – cứ như kiểu chó mèo vui mừng khi thấy chủ về nhà vậy (so sánh hơi quá đáng nhỉ). Gần như chẳng còn gì kết nối tới những sự kiện hay cách cư xử hãm lozn của tao trước đấy, mà cũng chẳng ai lăn tăn xem ai mới đang là lớp phó học tập. Bất chấp sự trợ giúp của Yahoo hay máy tính nối mạng và PS3 (hehe, HA có PS3 riêng nhé), HA vẫn mong ngóng sự xuất hiện của tao hơn cả:
- Cuối tuần cậu không tới nhỉ?
+ Oh ..., thì không đi học mà.
Tao cũng chả biết vì sao tao lại trả lời nhạt nhẽo như thế, mặc dù lúc ấy tao biết và tao hiểu suy nghĩ của HA. Bảo HA crush tao lúc đấy thì tao không dám chắc, nhưng chắc chắn lúc đấy với HA thì tao là một người bạn rất rất thân.
Khoảng 3 tuần sau thì HA đi học lại, và lần này thì tao đã thực sự cảm nhận được sự đối xử "đặc biệt" từ phía HA dành cho tao, thứ mà tao không có được và đã từng bực dọc ghê gớm vì không có được nó trong suốt một thời gian dài. Nhỏ thôi, nhưng có mù mới không nhận ra. Ví dụ như khi cho mọi ng giấy ktra thì sẽ luôn đưa cho tao 1 tờ đầu tiên. Nhặt áo dùm tao (áo khoác đồng phục) khi nhận ra nó bị đánh rơi. Có lần cất cặp hộ tao về lớp khi tiết thể dục là tiết 3 và hết tiết tao vẫn chưa quay lại (tao nhớ hôm đó đi bê cái gì hộ ông bảo vệ, huy động cả thầy giáo thể dục với mấy thằng con trai). Thi thoảng mua đồ ăn sáng cho tao kèm C2. HA biết tao thích và chỉ thích C2 vị táo. Ngày đấy tao nhớ C2 có 2 vị là táo (chai đỏ) và chanh (chai vàng). Có đôi lần tao thấy ngại và muốn trả tiền mua đồ ăn sáng lại cho HA – vì với tao thì bánh mì 2k hay chai C2 5k cũng là món tiền lớn đối với học sinh – nhưng lần nào thì HA cũng khéo léo trả lời là coi như “trả công” cho tao vì đã giúp đỡ HA. Tao thì tiện đà ừ luôn, và bảo là từ bây giờ tớ sẽ vẫn tiếp tục giúp cậu nhé, để có thêm nhiều C2. HA đồng ý luôn.
Và thế là bọn tao lại cùng học bài và làm bài tập – cho dù lần này đã không còn ngồi cạnh nhau trên lớp. Tao lại mang hết sở học của mình ra để truyền thụ. Thời gian này thì vẫn là quý nhau thôi – có lẽ là chớm trên mức tình bạn thân một chút.
Đó cũng là quãng thời gian chuyển tiếp dần việc xưng hô của bọn tao sang cô-tôi, anh-tôi. Gồm tao HA và 1 số đứa nữa trong nhóm thiện lành chăm học. Đoạn này thì trình độ của tao đã vượt quá xa so với sức học của bọn trong lớp, tao trực tiếp dạy lại chúng nó theo cách của tao và kiến thức của tao luôn. Cũng rủ chúng nó đi học lò, nhưng sức tiếp thu của chúng nó không theo kịp được, chắc là vì tầm này kiến thức nó nhiều và người ta cũng vào guồng dạy nhanh mất rồi, chắc phải đi học ngay từ đầu mới quen được. Tuy nhiên thì chúng nó bảo là tao dạy thì dễ vào và tiếp thu nhanh hơn so với đi học cô giáo, ít nhất là làm bài tập được luôn mà không mất quá nhiều công nuốt lý thuyết – cái này chúng nó nhắc đi nhắc lại và thiết tha muốn được học ké cùng tao chứ không chỉ là tao học nhóm cùng mỗi HA nữa.
Thế là bọn tao lại lập 1 nhóm học nhóm nữa, lần này là nhóm học ở nhà HA. Ban đầu thì là những đứa core chơi thân với HA như tao kể thôi (mấy đứa thiện lành, tao thì không thân lắm, nhưng bọn này toàn mấy đứa hiền và ngoan), sau đó mới mở rộng ra thu nạp thêm nhiều đứa nữa. Tại sao lại là nhà HA à? 1 là vì nó ở ngay trung tâm, di chuyển từ đâu cũng tiện, và rộng rãi. Thứ 2 nữa là vì khi có ý tưởng học nhóm thì HA hỏi là hay sao không sáp nhập luôn vào nhóm học ở nhà thằng Thắng (thời điểm này thì cái nhóm nhà thằng Thắng với tao vẫn đang hoạt động, dù đã rệu rã), làm tao phải vội can ngay, bảo là tao sắp nghỉ nhóm đấy rồi, tao thấy nhóm đấy “không hợp”. HA tin lời tao ngay mà không hỏi thêm tới câu thứ hai, có thể là khi ấy HA cũng chỉ hỏi cho có thôi, chứ học ở ngay nhà mình thích hơn chứ, chả phải đi đâu.