• 🚀 Đăng ký ngay để không bỏ lỡ những nội dung chất lượng! 💯 Hoàn toàn miễn phí!

Lý thuyết về tri thức

Nhân sự kiện tml @nguyenvanhai làm luận văn tốt nghiệp chùa bề đề mà tao đc mời làm phản biện, trong quá trình tml nộp bài, tao thấy kiến thức của nó ba lôm côm, cóp nhặt lung tung, toàn những tin tưởng vớ vỉn, chẳng có cơ sở ccc gì cả, tao @titoe đẹp chai và hào hoa và đàng điếm quyết định viết 1 bài lý thuyết tri thức để cho các tml có cơ sở khi nghiên cứu những thứ Lồn buồi dái, tránh sai lầm nhìn buồi tưởng lồn, nhìn lồn hóa cặc.
Đầu tiên tri thức là 1 sản phẩm của sự hoài nghi. Khi chúng ta nghi ngờ, đặt câu hỏi chúng ta ta thực sự biết về điều gì không nó dẫn chúng ta đến một khảo sát điều tra đối với sự hiểu biết về điều đó trong một hy vọng có thể có đc kiến thức đáng tin cậy. Định nghĩa kiểu này hơi khác so với định nghĩa thông thường về tri thức: " thông tin, sự hiểu biết về đối tượng ta thu được thông qua giáo dục hoặc trải nghiệm thực hành" ; chẳng sao cả, vì để định nghĩa những khái niệm căn bản như tri thức (kiến thức) là vô cùng khó khăn và đéo có cái nào là đúng tuyệt đối. Vậy hãy hiểu đơn giản kiến thức là những tin tưởng đc xác thực trong não thức của mày về đối tượng.
Kiến thức này do là những tin tưởng nên nó liệu thực sự đúng hay không? Hãy xét 1 ví dụ, tao đang cần ký 1 văn bản, mọi khi tao vẫn để 1 cái bút trong ngăn bàn và tao tin tưởng rằng nó vẫn ở đó. Như vậy tao có 1 kiến thức về việc cái bút ở trong ngăn bàn. Nhưng khi mở ngăn bàn ra có 2 khả năng: 1, cái bút ở đó và 2, cái bút đéo còn đó. Như vậy kiến thức của tao về việc cái bút ở trong ngăn bàn là hoặc đúng hoặc sai, nó đéo là sự thực. Loại kiến thức này có được từ ý thức thông thường, đéo qua thẩm định đúng sai nhưng lại rất hay đc chúng ta đem ra để giải quyết các vấn đề trong đời sống. Và rất ít tml nào đó nói tao tin tao biết, thay vào đó chúng nói tao biết chắc rằng, điều đó gây nên rất nhiều những sai lầm tai hại trong đời sống.
Để làm sáng tỏ, hãy lấy 1 thí dụ khác. Trong cơ quan mày có 100 người xảy ra 1 vụ mất trộm, tại thời điểm mất trộm 99 người đi ra ngoài ăn trưa, chỉ còn 1 người ở văn phòng. Bằng chứng thống kê cho thấy đến 99% người kia là kẻ ăn cắp, ngoài ra ko còn 1 bằng chứng buộc tội nào khác như dấu vân tay, camera, tang vật...Nhưng tụi bay không thể dùng cái thống kê 99% đó để kết tội ăn cắp cho kẻ đó trước pháp luật. Cũng 1 vụ ăn cắp khác ở cửa hàng, tuy nhiên vụ này có nhân chứng nhìn thấy 1 đối tượng ăn trộm chạy ra khỏi đó. Khi các đối tượng tình nghi bị bắt đến nhận diện, nhân chứng xác nhận đối tượng phạm tội và xong, đối tượng nhận diện bị kết án. Tuy nhiên, hãy xem xét mức độ "đáng tin" của nhân chứng đến đâu đủ để quan tòa kết án, thông thường chỉ cần đến 90% những thông tin của nhân chứng đc xác nhận là đúng quan tòa đã xác thực 1 bản án (10% sai sót có thể đến do nhân chứng nhìn quá nhanh, cảm xúc lúc đó anh ta hơi rối loạn,, các đối tượng tình nghi tương đối giống nhau, anh ta nói dối vì 1 động cơ nào đó...) .Nhưng ở đây có 1 điểm quan trọng, khi kiến thức được nói ra từ 1 người, và người này tương đối đáng tin (90%) mày sẽ có xu hướng tin tưởng luôn đó là 1 kiến thức chính xác thay cho việc tin vào bằng chứng thống kê 99% kia nhưng đéo có ai tin tưởng cùng. Những tin tưởng kiểu này gây nên rất nhiều những sai lầm trong đời sống và góp phần tạo lên cả những hệ thống dối trá khủng khiếp mà không dễ để sửa chữa (đa cấp, phát xít, ********...)
Thôi, mai viết tiếp nếu còn hứng. Tml @nguyenvanhai vào đọc gấp. Tao thấy mày toàn tin tưởng vào tml củ Lồn, ất ơ mà đéo có nghi ngờ dẫn đến nhiều kiến thức, lý giải sai lầm. Khi nào rảnh háng tao viết về tiếp các loại dữ liệu và các phương pháp thu thập dữ liệu để nó thành kiến thức, hehe..
 
Éo tin được, khi nào mày diễn đạt những cái kiến thức uyên thâm như thớt này mà bác nông dân cũng hiểu được thì mới khẳng định level thực sự đỉnh. Còn như bây h thì t vẫn hoài nghi mày quá :vozvn (7):
Để họ hiểu sâu đến bản chất nó quá sức với tao, nhưng tao sẽ làm những người ae giai cấp vô sản tin tưởng làm kach mệnh ;))
 
Để họ hiểu sâu đến bản chất nó quá sức với tao, nhưng tao sẽ làm những người ae giai cấp vô sản tin tưởng làm kach mệnh ;))
Tao chỉ quan tâm làm sao để hưởng thành quả kach mệnh :feel_good:
 
Để họ hiểu sâu đến bản chất nó quá sức với tao, nhưng tao sẽ làm những người ae giai cấp vô sản tin tưởng làm kach mệnh ;))
Giai cấp vô sản mày đang hướng đến là những đối tượng nào đó, mấy em 4f có định theo mày ko? Mày xem lại chứ mấy em 4f bỏ nghề theo mày là mấy thằng khác sẽ chém mày bây h :vozvn (8):
 
Giai cấp vô sản mày đang hướng đến là những đối tượng nào đó, mấy em 4f có định theo mày ko? Mày xem lại chứ mấy em 4f bỏ nghề theo mày là mấy thằng khác sẽ chém mày bây h :vozvn (8):
Phò là 1 nghề đc coi trọng, sao bỏ đc. Mày suy nghĩ vậy là quá sai lầm. Giai cấp vô sản là tầng lớp dân nghèo bị bóc lột, bị thống trị mà ko thể đấu tranh phản kháng đòi quyền lợi chính đáng :(
 
Phò là 1 nghề đc coi trọng, sao bỏ đc. Mày suy nghĩ vậy là quá sai lầm. Giai cấp vô sản là tầng lớp dân nghèo bị bóc lột, bị thống trị mà ko thể đấu tranh phản kháng đòi quyền lợi chính đáng :(
T cũng vô sản bị bóc lột đây, lót dép ngồi hóng mày viết một bài về con đường kách mệnh đê :vozvn (1)::vozvn (1):
 
Khoe với tụi bay văn tao viết từ 3 năm trước nè :))

Mấy anh em vừa từ nhà máy ra, đang trên đường trở về Hà Nội, thấy nàng đang đứng bên đường, chắc đợi xe. Vẫn còn chỗ trống, mình kéo cửa ra hỏi:
- Về Hà Nội ko em? Tiện đường bọn anh cho em quá giang.
- Mấy anh vừa từ nhà máy ra ạ? Tốt quá, em đợi xe nãy giờ.
Mình mở cửa cho nàng bước lên, một cô gái nhỏ nhắn, nét mặt thân thiện và có nụ cười tươi.
- Sao em lên Hà Nội muộn vậy? Mình hỏi
- Không, em chỉ lên đến đoạn Bắc Ninh thôi. Đi sinh nhật đứa bạn, nó gọi em nãy giờ rồi.
- Đi sinh nhật có một mình thôi ah? Đi xa thế, ko rủ ng yêu hay ai cùng đi? Một anh lên tiếng hỏi
- Mấy đứa độc thân tổ chức với nhau thôi, niềm vui nho nhỏ, đâu có ai mà cùng. Nàng cười đáp.
Có 1 bóng hồng trên cái xe 4 người đàn ông, ko khí cũng vui vẻ hơn. Qua những câu hỏi đáp mình đc biết nhà nàng ngay trước cửa nhà máy, nàng hiện đang là cô giáo mầm non. Trước kia nàng học điện trên Hà Nội, thời sinh viên đã làm thêm đủ nghề để duy trì sự học. Ra trường, chỉ mong xin đc việc vào nhà máy gần nhà. Nhưng cơ chế ngày càng khó khăn, nàng ko vào đc nhà máy làm. Nàng ko về quê nữa, bám trụ trên Hà Nội 1 năm, làm đủ thứ việc thời sinh viên vẫn làm để mưu sinh. Thu nhập bấp bênh và khó khăn, nàng xin về khu công nghiệp Bắc Ninh cũng có thể đi lại về nhà.

Ở đó 2 năm, nàng quen những người bạn đang rủ nàng đi sinh nhật hôm nay, phần lớn là dân thập phương. Môi trường công nghiệp, toàn chị em gái, làm việc liên tục, nàng thấy tù túng, ko yêu đương, thấy tuổi thanh xuân bị chôn vùi vô nghĩa. Nàng xin nghỉ về nhà, mua 1 cái bằng trung cấp mầm non và xin vào trường mầm non gần nhà hơn 1 năm nay. Nàng bảo: "Trẻ con thật đáng yêu, vô tư chẳng cần nghĩ suy gì về tương lai cả, em thích gần chúng. Nhưng buổi tối, em vẫn phải lên thành phố Hải Dương học thêm văn bằng 2 đại học. Bây giờ ngành nào cũng xiết chặt, ko có bằng vài năm nữa lại bị ra ngoài đường".
- Suốt ngày làm với học vậy, bao giờ lấy ck? Mình hỏi
- Bố mẹ em cũng giục lấy ck, cũng có vài mối nhưng em ko muốn lấy vội. Phụ nữ hiện đại cần độc lập về kinh tế, em ko muốn phụ thuộc vào ck. 2 năm nữa em học xong, có thể em lại lên Hà Nội xin việc.
- Lại lên Hà Nội, 2 năm nữa chắc em cũng kha khá tuổi. Một thành phố lớn có nhiều cơ hội nhưng cũng nhiều khắc nghiệt. Sinh hoạt phí đắt đỏ, sự cô đơn khi ko ở cùng gia đình, môi trường cạnh tranh cao.... em đã thất bại một lần rồi. Tuổi xuân con gái ko dài.
- Vẫn biết vậy, nhưng lần này em ở với chị em trên đó, chị đang là single mom. Em ko muốn ở nhà nữa, nhà chỉ có 2 chị em gái, bố mẹ khó tính, chị đã đổ vỡ như vậy. 2 chị em cần tự do, chăm sóc lẫn nhau và đứa cháu.
Tất cả im lặng 1 chút, vẫn nhiều chuyện mốn hỏi nhưng xe cũng tới nơi, nàng chào cảm ơn và bước xuống. Bên đường có một cô gái mặc áo công nhân dựng xe máy đứng đợi nàng có lẽ khá lâu, hỏi han nàng gì đó giọng khá sốt ruột.

Về Hà Nội, mình xuống bến xe bus trước cổng trường Thương Mại để bắt về nhà. Trời hôm nay tự dưng bỗng thoáng đãng, ko giống mùa đông. Mây lởn vởn, gió mát nhẹ nhàng thoảng mùi hoa sữa níu kéo chút cuối mùa thu. Vốn dĩ, mình ghét mùi này, tự dưng hôm nay thấy thơm lạ lùng. Định rút điện thoại ra chụp chút đánh dấu khoảng khắc chơi vơi thì thấy cái tấm quảng cáo này bay phấp phới.
 

Attachments

  • FB_IMG_1563418358519.jpg
    FB_IMG_1563418358519.jpg
    306.2 KB · Lượt xem: 10
Khoe với tụi bay văn tao viết từ 3 năm trước nè :))

Mấy anh em vừa từ nhà máy ra, đang trên đường trở về Hà Nội, thấy nàng đang đứng bên đường, chắc đợi xe. Vẫn còn chỗ trống, mình kéo cửa ra hỏi:
- Về Hà Nội ko em? Tiện đường bọn anh cho em quá giang.
- Mấy anh vừa từ nhà máy ra ạ? Tốt quá, em đợi xe nãy giờ.
Mình mở cửa cho nàng bước lên, một cô gái nhỏ nhắn, nét mặt thân thiện và có nụ cười tươi.
- Sao em lên Hà Nội muộn vậy? Mình hỏi
- Không, em chỉ lên đến đoạn Bắc Ninh thôi. Đi sinh nhật đứa bạn, nó gọi em nãy giờ rồi.
- Đi sinh nhật có một mình thôi ah? Đi xa thế, ko rủ ng yêu hay ai cùng đi? Một anh lên tiếng hỏi
- Mấy đứa độc thân tổ chức với nhau thôi, niềm vui nho nhỏ, đâu có ai mà cùng. Nàng cười đáp.
Có 1 bóng hồng trên cái xe 4 người đàn ông, ko khí cũng vui vẻ hơn. Qua những câu hỏi đáp mình đc biết nhà nàng ngay trước cửa nhà máy, nàng hiện đang là cô giáo mầm non. Trước kia nàng học điện trên Hà Nội, thời sinh viên đã làm thêm đủ nghề để duy trì sự học. Ra trường, chỉ mong xin đc việc vào nhà máy gần nhà. Nhưng cơ chế ngày càng khó khăn, nàng ko vào đc nhà máy làm. Nàng ko về quê nữa, bám trụ trên Hà Nội 1 năm, làm đủ thứ việc thời sinh viên vẫn làm để mưu sinh. Thu nhập bấp bênh và khó khăn, nàng xin về khu công nghiệp Bắc Ninh cũng có thể đi lại về nhà.

Ở đó 2 năm, nàng quen những người bạn đang rủ nàng đi sinh nhật hôm nay, phần lớn là dân thập phương. Môi trường công nghiệp, toàn chị em gái, làm việc liên tục, nàng thấy tù túng, ko yêu đương, thấy tuổi thanh xuân bị chôn vùi vô nghĩa. Nàng xin nghỉ về nhà, mua 1 cái bằng trung cấp mầm non và xin vào trường mầm non gần nhà hơn 1 năm nay. Nàng bảo: "Trẻ con thật đáng yêu, vô tư chẳng cần nghĩ suy gì về tương lai cả, em thích gần chúng. Nhưng buổi tối, em vẫn phải lên thành phố Hải Dương học thêm văn bằng 2 đại học. Bây giờ ngành nào cũng xiết chặt, ko có bằng vài năm nữa lại bị ra ngoài đường".
- Suốt ngày làm với học vậy, bao giờ lấy ck? Mình hỏi
- Bố mẹ em cũng giục lấy ck, cũng có vài mối nhưng em ko muốn lấy vội. Phụ nữ hiện đại cần độc lập về kinh tế, em ko muốn phụ thuộc vào ck. 2 năm nữa em học xong, có thể em lại lên Hà Nội xin việc.
- Lại lên Hà Nội, 2 năm nữa chắc em cũng kha khá tuổi. Một thành phố lớn có nhiều cơ hội nhưng cũng nhiều khắc nghiệt. Sinh hoạt phí đắt đỏ, sự cô đơn khi ko ở cùng gia đình, môi trường cạnh tranh cao.... em đã thất bại một lần rồi. Tuổi xuân con gái ko dài.
- Vẫn biết vậy, nhưng lần này em ở với chị em trên đó, chị đang là single mom. Em ko muốn ở nhà nữa, nhà chỉ có 2 chị em gái, bố mẹ khó tính, chị đã đổ vỡ như vậy. 2 chị em cần tự do, chăm sóc lẫn nhau và đứa cháu.
Tất cả im lặng 1 chút, vẫn nhiều chuyện mốn hỏi nhưng xe cũng tới nơi, nàng chào cảm ơn và bước xuống. Bên đường có một cô gái mặc áo công nhân dựng xe máy đứng đợi nàng có lẽ khá lâu, hỏi han nàng gì đó giọng khá sốt ruột.

Về Hà Nội, mình xuống bến xe bus trước cổng trường Thương Mại để bắt về nhà. Trời hôm nay tự dưng bỗng thoáng đãng, ko giống mùa đông. Mây lởn vởn, gió mát nhẹ nhàng thoảng mùi hoa sữa níu kéo chút cuối mùa thu. Vốn dĩ, mình ghét mùi này, tự dưng hôm nay thấy thơm lạ lùng. Định rút điện thoại ra chụp chút đánh dấu khoảng khắc chơi vơi thì thấy cái tấm quảng cáo này bay phấp phới.
Chắc lúc này mày chưa giác ngộ đường lối kach mệnh.
 
Lúc đó tao đọc marx rồi, chưa đọc wittgenstein thôi :)), văn trên là mô tả hiện thực xã hội đó :)
Người làm cách mệnh mà văn chương ủy mị, không có tính cổ động. Ít ra thì cũng phải có vài đoạn cô gái giác ngộ cách mệnh, giai cấp, quyết chiến đấu chống đối tư bản chứ ;)).

Nói chứ tao không đọc Marx, bác chém to quá.
 
Những thứ tao viết thứ 1 nó ko phải là văn học. Thứ 2, nguyên bản trong sách còn khó nhai, và trừu tượng hơn nữa. Tao đã gắng rút gọn, tóm tắt nhất có thể theo cách hiểu bản thân. Những sách tao đọc thường đc viết theo những cấu trúc logic nên để hiểu nó phải nắm vững khái niệm cơ bản. Trong khi 1 khái niệm cơ bản như tri thức trình bày ở trên đã vô cùng rắc rối và phức tạp :))
Trước đó tao đã ví dụ, với tụi bay hòn đá đơn giản chỉ là hòn đá, nó ko làm nảy sinh nhiều ưu tư nhưng với những người hoài nghi thì 1 hòn đá cũng làm nảy sinh rất nhiều câu hỏi, tranh cãi, hehe, và ko có sự hài lòng thỏa mãn khi trả lời các câu hỏi :). Cho nên, tụi bay thường hướng đến sự hòa nhã, dễ chịu thì đọc mấy cái loại hoài, xung đột, mâu thuẫn, đập phá nó rất khó nuốt :(
Cái này do chú đánh giá thấp văn học nên kém là đúng. Văn có nhiều thể loại và rộng lớn nên đừng quy chụp văn chỉ là văn của các nhà văn.
Nói tóm gọn văn chính là cách thức trình bày ý nghĩ, kiến thức, lập luận, quan điểm 1 cách logic và dễ hiểu. Nó chẳng liên quan gì đến nội dung văn cả.

Các học giả khoa học mà muốn viết văn phải có cố vấn về văn để trình bày vì có thể họ giỏi chuyên môn nhưng k giỏi văn. Còn chú chuyên môn thì đọc rồi văn thì chưa ngon nên viết khó hiểu.
 
H tao chỉ coi mấy phim nội dung đơn giản, ít diễn viên nhưng đậm tính nhân văn như phim nhật, mẽo, séc thôi =))
Các chương trình khoa học, công nghệ, khám phá thế dái hồi nhỏ toàn coi trên vtv2, hehe. Cái đài thvn đc mỗi kênh đó là bổ ích nhưng h cũng biến chất, phim truyện tùm lum gòi :)
Giờ thì nói làm gì, tui đang nói xưa kìa, ngay cái lúc mà chú đã hình thành tư tưởng bài trừ rồi.
Giờ có điều kiện hơn ai xem THVN nữa tui xem national, discovery ...
 
Người làm cách mệnh mà văn chương ủy mị, không có tính cổ động. Ít ra thì cũng phải có vài đoạn cô gái giác ngộ cách mệnh, giai cấp, quyết chiến đấu chống đối tư bản chứ ;)).

Nói chứ tao không đọc Marx, bác chém to quá.
Ủy mị cc, đây là đoạn văn ngắn tao mô tả gần như toàn bộ thực trạng xã hội vn, tính bấp bênh, bơ vơ của con ng trong đó. Nền kinh tế nhà nước trước kia là chủ đạo, h đang tan vỡ khó khăn hơn. Tư bản đế cuốc vào đầu tư môi trường công nghiệp đòi hỏi làm việc cường độ lớn. Một xã hội trọng bằng cấp, nền giáo dục thất bại, con ng ra tr ko biết làm j, nạn mua bán bằng, khi đói thì cái bằng cũng đem đi để cầm cố. Định kiến trọng nam khinh nữ, sự tù túng trong các gia đình... căn bệnh tuổi thanh xuân ám ảnh khiến ng trẻ đau khổ gây lên nhiều quyết định sai lầm.
Phải mô tả thực trạng sau này mới cần ngọn hải đăng kach mệnh soi đường chỉ lối :)
 
Cái này do chú đánh giá thấp văn học nên kém là đúng. Văn có nhiều thể loại và rộng lớn nên đừng quy chụp văn chỉ là văn của các nhà văn.
Nói tóm gọn văn chính là cách thức trình bày ý nghĩ, kiến thức, lập luận, quan điểm 1 cách logic và dễ hiểu. Nó chẳng liên quan gì đến nội dung văn cả.

Các học giả khoa học mà muốn viết văn phải có cố vấn về văn để trình bày vì có thể họ giỏi chuyên môn nhưng k giỏi văn. Còn chú chuyên môn thì đọc rồi văn thì chưa ngon nên viết khó hiểu.
Không phải vậy đâu, mày thử đọc mấy tác phẩm hiện sinh của tay nhà văn cực kỳ nổi tiếng như Sartre mà coi, nó vẫn rất tăm tối. Do cái thứ ngôn ngữ, đối tượng nó trình bày quá phức tạp và nhiều góc cạnh chứ ko phải do tay tác giả kém. Việc đòi hỏi viết đêt 1 ông nông dân đọc hiểu sách chuyên đề thiết kế tàu vũ trụ là hoang tưởng :)
 
Có hội nhóm nào hay giới thiệu tao với. Tao muốn giao lưu tiếp xúc luyện ăn nói tí
Mày hoạt động trong đó, rồi cố gắng tìm kiếm hình ảnh, infor của @titoe, mật thư cho Đại Đức. Lúc đó Bề Đề Pagoda Bureau for Paranormal Research and Defense sẽ cử một nhóm Phật tử (tử vì đạo) xin titoe tí huyết. :vozvn (25):
 
Mày hoạt động trong đó, rồi cố gắng tìm kiếm hình ảnh, infor của @titoe, mật thư cho Đại Đức. Lúc đó Bề Đề Pagoda Bureau for Paranormal Research and Defense sẽ cử một nhóm Phật tử xin titoe tí huyết. :vozvn (25):
Yên tâm hội kín kết nạp thành viên rất khó khăn :)). Nơi fanpage thì thoải mái bành loạn, mục tiêu hiện tại là số hóa sách và tấn công trí thức cục phân, chưa thể hiện mầm mống kach mệnh
 
Không phải vậy đâu, mày thử đọc mấy tác phẩm hiện sinh của tay nhà văn cực kỳ nổi tiếng như Sartre mà coi, nó vẫn rất tăm tối. Do cái thứ ngôn ngữ, đối tượng nó trình bày quá phức tạp và nhiều góc cạnh chứ ko phải do tay tác giả kém. Việc đòi hỏi viết đêt 1 ông nông dân đọc hiểu sách chuyên đề thiết kế tàu vũ trụ là hoang tưởng :)
Chú nên phân biệt bài văn khó hiểu và nội dung văn khó hiểu. Cái tui nói là bài văn khó hiểu vì sai cả kết cấu lập luận, còn cái chú nói là nội dung khó hiểu, khó hiểu do phải đủ trình để hiểu.

Chú nên phân biệt rõ chứ đừng lập lờ rồi nghĩ mình viết khó hiểu là do thằng đọc ngu. Tui vẫn hiểu cái bài chú nói nhưng khó hiểu do cách trình bày k mạch lạch và k có bố cục cũng như kết luận.
 
Yên tâm hội kín kết nạp thành viên rất khó khăn :)). Nơi fanpage thì thoải mái bành loạn, mục tiêu hiện tại là số hóa sách và tấn công trí thức cục phân, chưa thể hiện mầm mống kach mệnh
Bởi vậy mới cần nằm vùng tài giỏi. Mà trí thức cục phân là gì mày?
 
Yên tâm hội kín kết nạp thành viên rất khó khăn :)). Nơi fanpage thì thoải mái bành loạn, mục tiêu hiện tại là số hóa sách và tấn công trí thức cục phân, chưa thể hiện mầm mống kach mệnh
Mà chú làm đéo gì onl liên tục vậy, tui có việc phải đi làm lúc onl lúc nghỉ chú onl 20/24 đúng như lão huynh vừa ra đi nói mẹ rồi.
 
Tại sao chú titoe hoài nghi mọi thứ có 2 loại 1 là nghi vấn để làm điều gì đó tốt hơn cho xã hội với tinh thần cống hiến .Hai là chú ấy chưa định hình được tính cách bản thân hoàn toàn nên luôn nghi vấn .Cảm giác với chú ấy đối với tri thức giống như sinh viên đang hướng nghiệp chưa định hướng được ngành học hơn là người tìm hiểu hay phát triển .
 
Top