• 🚀 Đăng ký ngay để không bỏ lỡ những nội dung chất lượng! 💯 Hoàn toàn miễn phí!

Nghe kinh Phật thấy thanh tịnh hẵn, dù không tin Phật tồn tại. Ai lý giải chuyện này được không

  • Tạo bởi Tạo bởi Igold
  • Start date Start date
Sơ lược về đức tin của tao.
Lúc trước tuổi 14 thì tao tin phật, mẹ tao dạy thói quen niệm phật trước khi ngủ để không thấy ác mộng( nhưng tao thấy nhiều ác mộng vkl, nên tâm lý càng muốn tin để không sợ ). Tao có đọc nhiều kinh sách của phật giáo bắc tông, từng có ý nghĩ đi tu để ăn cơm chùa @@( vui thôi chứ tuổi trẻ tao thích thanh tịnh, không quen bông đùa với chúng bạn nên nghĩ đi tu là thoải mái nhất).
Sao những năm trải nghiệm được ít sóng gió cuộc đời của lứa tuổi dậy thì, trải qua các giai đoạn trầm cảm thì tao dần bớt tin vào tâm linh hơn. Mới đầu thì tao chỉ bớt sợ ma và không tin ma, tao vẫn tin phật tồn tại. Nhưng dựa vào sự mất niềm tin về tâm linh nên tao đã dần dần suy diễn ra nhiều thứ, rồi cuối cùng là tao không tin cái gì hết.
Nhưng mật bí một chút là tao bị rối loạn ám ảnh cưỡng chế ở mức độ nhẹ, tao có cảm giác mọi hành động của tao làm dù là trong bóng tối, dù trong tưởng tượng hay suy nghĩ cũng đều bị một thứ gì đó quan sát được. Như đôi mắt trên đầu miệng chai đang quan sát con kiến đang bị nhốt trong chai vậy. Tao không phân biệt được thứ đó là tốt hay xấu, nhưng xuất phát từ tâm lý bị quan sát nên tao thường không dám làm việc quá đáng lắm, việc đâm sau lưng người khác tuy tao có làm nhưng tao chỉ làm với người xấu và tao nghĩ tao làm thế thì cái thứ kia không trách tao. Còn việc trơ trẽn thì xin thua, tao làm không được vì tao nghĩ tao sẽ làm thứ đó tức giận. Nhiều lúc tao mền lòng với người làm tao tổn thương cũng là vì tao sợ tao làm thứ đó không hài lòng.
Quay lại với chủ đề thì tao tuy đã vứt bỏ niềm tin vào tâm linh, nhưng cứ mỗi lần tao nghe được hay chứng kiến hoặc nhìn thấy những hiện tượng khác thường thì tao rất phấn kích, dường như tao muốn cố tìm ra một bằng chứng để cứu vớt niềm tin nhỏ nhoi còn sót lại vậy. Nhưng không lần nào là tao không thất vọng, tao quá thông minh nên những hiện tượng kia đều lý giải được bằng những giả thuyết khác, có cái liên quan đến đạo phật lý giải nhưng cũng có thể lý giải bằng khoa học, bằng các giả thuyết tuy chưa được chứng minh nhưng rất logic về vật lý, tao xem như vậy là đạo phật vẫn chưa thuyết phục được tao và tao tiếp tục lựa chọn là không tin.
Nhưng dạo gần đây tao lại gặp hiện tượng lạ, chính tao đang nếm trải và tao đang rất bối rối, nó làm tao khó lý giải quá. Hiện tượng đó chính là nghe kinh phật và tự nhiên tao lại hòa nhập vào nó, cảm giác như tao chính là người tụng niệm, cảm giác tất cả mọi thứ xung quanh đều biến mất chỉ còn lại những tiếng niệm. Lúc nghe và niệm thì đầu óc tao thải bỏ hoàn toàn tạp niệm bình thường. Tao tiếp nhận tiếng niệm như tao và chính nó tương đồng về chất, tao nghe không hiểu nổi ngôn ngữ của tiếng niệm nhưng dường như chính tao lại là tiếng niệm và tao không hiểu ngược chính mình. Vì vẫn còn chưa tin tưởng vào phật nên lúc niệm tao không có mang theo ý muốn cầu phước, cầu vinh, cầu tiêu trừ ma tà hay nghiệp chướng trong tâm, nên tao cho rằng lúc hòa nhập với tiếng niệm kia chính là lúc con người tao trong sáng thuần khiết nhất.
Và sau khi dừng lại thì tỉnh táo như vừa đi ngủ. Còn nhiều cảm xúc khó diễn tả lắm, tao học văn kém nên chẳng nhiều vốn từ. Không thể lý giải nổi đây là hiện tượng gì luôn, các mày có ai trải qua giống tao chưa? Tao cần vài lời phân tích của các tml đạo uẩn thông thiên, cho tao xin một tia manh mối để tao điều tra rõ ràng với nhé.
Kinh tao nghe là Đại Nhật Như Lai.
 
Sửa lần cuối:
* Lời giảng nổi tiếng sau đây của Đức Phật :

"Imasmim sati, idam hoti [bhavati];

imassuppâdâ, idam uppajjati.

Imasmim asati, idam na hoti;

imassâ nirodha, idam nirujjhati."


"Cái này có, cái kia hình thành;

Cái này hiển hiện, cái kia sinh ra.

Cái này không có, cái kia không hiển hiện;

Cái này đình chỉ (biến mất), cái kia không sinh ra."


(Trung Bộ kinh, Majjhima-nikaya, III, trang 63)

Câu trên đây là một trong những câu đơn giản nhất và đồng thời cũng thâm sâu nhất trong số các lời giảng huấn của Đức Phật, tuy hết sức đơn giản nhưng câu ấy đã giải thích trọn vẹn bản chất của vũ trụ này. Các nhà khoa học và các triết gia Tây phương đều vô cùng khâm phục ý nghĩa sâu xa hàm chứa trong câu nói thật đơn sơ trên đây.
Cái này là thuyết duyên khởi, một trong các đạo lý cốt lõi của nhà Phật
 
Phật tử trong này nhiều vậy mà chưa anh nào nhắc đến kinh veda nhỉ :)
Kinh của Balamon, nó là khoa học thuần túy khoa học. Kinh phật chắt lọc một phần của kinh này và phát triển thêm.
Bản thân tao nghĩ đấy là trí tuệ của sinh vật chiều không gian khác truyền đến không gian này :)
Nói thêm về veda đi bạn
 
Top