• 🚀 Đăng ký ngay để không bỏ lỡ những nội dung chất lượng! 💯 Hoàn toàn miễn phí!

Nhật ký lan can - Em đi làm tay vịn

Trạng thái
Chủ đề đã được đóng (không tiếp nhận thảo luận)
Em đi làm lan can
Em chào các anh các chị. Em là My, em phải lấy nick Xamvn đăng vì sợ lộ ra thì ở quê mọi người chửi em. Em từng làm tay vịn.
Chẳng hay ho gì khi kể về nghề này nhưng ngày ấy em trẻ quá lại không có nhiều cơ hội. Học hết lớp 11 thì bố em không sao nhưng mẹ em đi lấy chồng khác, em ở với bố và hai đứa em. Bố em không phải là người khỏe mạnh như bác hàng xóm nên kinh tế gia đình vốn đã kém lại còn kém hơn. 4 miệng ăn chỉ trông chờ vào mấy miếng nương với vài bắp ngô trên dãy. Mặc dù được bố và thầy cô giáo dục rất tốt nhưng cả bố lẫn thầy cô em không ai bảo, làm gì để sướng mà vẫn có tiền. Bạn trai em thì có, anh ý làm ở bãi biển, giới thiệu em vào quán karaoke dưới đó làm.
Anh ý nói nhiều lắm, anh ý bảo anh ý trưởng thành rồi, 19 tuổi rồi chứ có phải ít ỏi gì đâu. Anh ấy sẽ cùng em ở đấy cố gắng cùng em mấy năm rồi về quê mở tiệm nail, xăm là đời sẽ khác. Chứ cứ sáng nhìn nương lúa, tôi ăn khoai thì bao giờ mới khá lên được.

Em cũng nghĩ anh ý nói đúng vì xuống làm tay vịn thôi chứ có phải làm ca ve hay gì gì đâu mà sợ. Em có người yêu đi cùng cơ mà, đời nào anh ý để em làm thế. Với lại, các anh, các chú đi hát say rồi, không có lan can thì biết vịn vào đâu, chẳng may ra ngã ra đấy thì lại tội các chị các cô ở nhà. Em là làm đẹp cho đời đấy chứ.
Sau đây em xin chia sẻ lại nhất kí cosplay tay vịn của em. Chắc là cũng ngắn thôi, nếu dài thì em cắt ra post làm mấy bài.

Ngày đầu tiên vào nghề
Theo chân anh người yêu tên Xuân Hạ, em hồ hổi xách quần áo, đồ dùng xuống phố. Ngày đầu tiên xuống đây em thấy cũng bình thường, tưởng mọi thứ khác quê em như nào nhưng thật ra cũng chẳng khác mấy. Cũng nhà cửa, xe cộ thế thôi. Có điều nhà ở đây cao, xe cũng nhiều bánh hơn xe quê em. Cá biệt có mấy cái nhà em ngước lên mỏi cổ không thấy nóc. Sợ anh người yêu chê quê, em lại cúi mặt xuống không ngước nữa. Xe cũng to, có cái xe đen đen lại còn tên 570, nhìn như xe tăng nhưng êm như xe điện. Thành phố hơi lạ 1 tí.
295564071_365492695736436_8934392033442000605_n.jpg

Cũng là ngày đầu, em được đưa vào quán karaoke tên Đi a mon, anh Xuân Hạ người yêu em là shiper ở đấy. Mọi người vẫn trêu anh là người vận chuyển cám chim, mới đầu em chưa hiểu, em tưởng là nghề gì chắc chân lắm, sau này em mới hiểu thì cũng chẳng thấy gì nữa.
Em được, sắp ở cùng 8 chị nữa trong một phòng độ 30m2. Chỗ bọn em ngủ là cái những chiếc đệm được kê lên ván gỗ chạy dài từ cửa đến cuối phòng. Có cả chăn cho chị nào rét, em thì không rét hoặc là người mới nên chưa có chăn.

Chiều anh Xuân Hạ đưa em đi ăn, lần đầu tiên em được ăn gà kfc như trên youtube, cũng ngon, nhưng hơi bở chứ không chắc thịt như đùi gà trên chỗ em ở. Công việc của ngày đầu thì chưa có, em chỉ được ngồi nhìn các chị đi làm rồi về rồi lại đi làm. Tối muộn thì có chị đưa cho 250k để mua 9 suất cơm rang 30k. Em bấm đốt ngón tay, lấy hẳn que tính tính thì vẫn thấy thiếu 20k. Em hỏi, thì chị bảo kệ cmm, cho 10k là tốt rồi.
May mà em có Xuân Hạ, không thì em chết đói. Ngày đầu tiên em kết thúc trong chập chờn những mơ mộng về ngôi nhà và những đứa trẻ với Xuân Hạ. Em mơ lắm! Hẹn mai em gặp lại các anh chị
 
4f có học thức thặc. Hành văn kể truyện còn hay hơn mấy biên bản tường trình kiểm điểm
 
Vào phòng trút giận tao đọc phân 13 cách đây mấy hôm rồi dm lại cóp về
 
Lan can phần 14


Mấy hôm em cúm A, vừa khỏe lại thì chú Lẩu lại bảo tổ chức party tiếp anh @BinhHy , admin mới. Tiếp có 1 hôm mà mấy chị em mệt trở lại. Em để đây chiều em kể tiếp nha
 
Sửa lần cuối:
Lan can 14

Anh Bình phuồi vừa gọi điện thoại chửi em. Bảo là em viết thì viết xong bu em đi, cứ nhấp nha nhấp nhổm. Em hỏi anh ý là chuyện của anh ý với các chị thì mọi người còn lạ gì nữa mà bắt em viết. Anh Bình cười to bảo: Mày phải khoe cả việc anh đi thi vua Tiếng Việt được cái giải suýt nữa vào. Thì khoe, suốt mấy năm quen biết, cái gì em cũng chịu được trừ cái mặt anh Bình là em không chịu được. Không thể nào tưởng tượng nổi con người có bộ mặt khả ố như thế lại là người viết thơ hay.
Nhân cuộc điện thoại đầy thân tình của anh Bình thì em xin kể tiếp câu chuyện về những chiếc lan can bọn em. Lần này, em sẽ kể về chiếc lan can cử nhân. Chị Linh Phương giỏi tiếng Anh con nhà khá giả nhưng chị ấy mới chỉ là tú tài thôi. Chiếc lan can em sắp kể còn tốt nghiệp hẳn đại học, bằng khá. Chị ấy tên là Tú Anh, nhà cũng gần nhà thần some thanh trì - Đình Võ. Chả biết có phải gần nhà nhau lại cùng họ hay không mà anh chị đúng trời sinh một cặp. Anh nói phét về những mũi kim thì chị cũng nổ như bom. Em nói thật ngày xưa Mỹ mà ném chị Tú Anh thay vì bom nguyên tử thì có khi Hiroshima với Nagasaki giờ vẫn chưa hết phóng xạ đâu.
Chị Tú Anh vẫn tự hào về cái học vị cử nhân của chị. Ngày mới ra trường, dựa vào nhan sắc dưa ghen thua khắm, rắm hờn kém thơm của mình mà chị đã được bốc ngay cho một vụ đại án. Cũng không để mọi người phải thất vọng, ngay vụ đầu tiên chị đã chứng minh được năng lực tranh tụng cũng như thiên phú trời ban trong việc cãi nhau của mình. Thân chủ của chị từ án chữ - chung thân - sang ngồi biệt giam có mấy năm rồi được tử hình. Gia đình thân chủ biết ơn chị lắm, toàn tìm chị để hậu tạ dùi cui với cùi trỏ. Biết nghề này bạc, chị cũng không muốn theo nên bỏ về nhà viết lách trên mạng. Chị lấy bút danh HUYên Trần, những tác phẩm của chị cũng gây được chút tiếng vang trên các diễn đàn văn thơ có tiếng như lầu xanh chấm mỹ, hơi tục Việt Nam và thi thoảng là không sợ cán bộ.
Đời chị lúc ấy lên như diều gặp gió, nhưng sự đời thì vẫn thế, điểm cực thịnh thì cũng là lúc khởi suy. Văn chị đang bay thì gặp ngay xóm nghiện, chả biết ma xui quỷ khiến thế nào chị lại viết về một anh nghiện tên Long và cũng tình cờ thế nào, đầu làng chị có anh Long bị nghiện. Anh tìm chị đòi tiền bản quyền không được nên mới dí cho chị nghiện cùng. Bố chị biết tin, đuổi cả anh lẫn chị ra khỏi nhà. Được dăm hôm thì anh sùi bọt mép sau 1 lần tiêm vắc xin lộ thiên dưới chân cầu, chị thì dạt về đây làm lan can.
Vừa có học thức lại còn xinh gái nên chị lắm người theo đuổi lắm, từ i’m Dao - the phò mã, đến cả anh Bình phuồi lẫn khách làng chơi. Tuy lắm người theo lại hơi nghẹo nhưng chị Tú ANh vẫn là người đoan chính, chị không yêu lăng nhăng, lúc nào cũng chỉ yêu một người nhưng mỗi người chỉ yêu vài ngày. Có thời điểm chị thay người yêu còn nhanh hơn cả thay áo, vì cái áo zú màu kem hơi xỉn màu của chị có lần còn kẹt cúc, nằm im trên ngực chị tận bốn ngày, nhưng người yêu chị thì thích là thay, ngày rưỡi 1 ông.
Cũng vì cậy mình có cái bằng cử nhân nên chị hay cà kê ở quán hoàng gia mà đàm đạo văn thơ với anh Bình phuồi. Anh Bình không thích lắm nhưng vì phép lịch sự nên vẫn phải ngồi nói cùng. Anh Bình bảo, cái con tú anh đã dốt lại còn hay nói chữ. Anh bảo nó biên thử bài thơ xem thế nào thì nó biên thế này:
sáng ra nước tiểu vàng khè
thế là trời đã chuyển hè sang thu
Sáng ra tiểu buốt con cu
Thế là trời đã qua thu mất rồi.
Thơ với văn mà toàn cu với cù thế thì ai thèm đọc. Đã thế lại còn không phân biệt được câu chuyện hay câu truyện mà cứ đòi viết sách đem bán. Tỏ ra chán ghét là thế nhưng mỗi lần chị Tú Anh sang nói chuyện mắt anh Bình vẫn sáng rực lên một màu thòm thèm vì zú chị to như cái đầu anh ý vậy.
Em My kính bút part 14. Em đã quay lại và hứa sẽ đều tay gõ phím sau cơn cúm A dài ngày. Yêu các anh chị!

tao copy bên phòng trút giận cho chúng mày đọc đỡ bị con xàm lozz kia ăn cắp còn đạo lý
 
Lan can phần 14


Mấy hôm em cúm A, vừa khỏe lại thì chú Lẩu lại bảo tổ chức party tiếp anh @BinhHy , admin mới. Tiếp có 1 hôm mà mấy chị em mệt trở lại. Em để đây chiều em kể tiếp nha

gớm nữa, bên kia người ta dừng lại thì bạn cũng có rặn ra đc chữ nào đâu. Chán bạn lắm.
 
Trạng thái
Chủ đề đã được đóng (không tiếp nhận thảo luận)
Top