2.15. BỌT NƯỚC
Một thời Thế Tôn ở Ayojjhā, trên bờ sông Hằng. Ở đấy Thế Tôn nói với các tỳ-khưu:
[1. Sắc]
“Ví như, này các tỳ-khưu, sông Hằng này chảy mang theo đống bọt nước lớn. Có người có mắt nhìn đống bọt nước ấy, chuyên chú, như lý quán sát. Do nhìn chuyên chú, như lý quán sát nó, đống bọt nước ấy hiện rõ ra là trống không, hiện rõ ra là rỗng không, hiện rõ ra là không có lõi cứng. Làm sao lại có lõi cứng trong đống bọt nước được?
“Cũng vậy, này các tỳ-khưu, phàm có sắc gì thuộc quá khứ, vị lai, hiện tại, hoặc nội hay ngoại, hoặc thô hay tế, hoặc liệt hay thắng, hoặc xa hay gần, vị tỳ-khưu thấy sắc, chuyên chú, như lý quán sát sắc. Do vị tỳ-khưu nhìn chuyên chú, như lý quán sát sắc, sắc ấy hiện rõ ra là trống không, hiện rõ ra là rỗng không, hiện rõ ra là không có lõi cứng. Làm sao, này các tỳ-khưu, lại có lõi cứng trong sắc được?
[2. Thọ]
“Ví như, này các tỳ-khưu, trong mùa thu, khi trời mưa, những giọt mưa lớn rơi trên mặt nước, các bong bóng nước hiện ra rồi tan biến. Một người có mắt nhìn chuyên chú, như lý quán sát nó, bong bóng nước ấy hiện rõ ra là trống không, hiện rõ ra là rỗng không, hiện rõ ra là không có lõi cứng. Làm sao lại có lõi cứng trong bong bóng nước được?
“Cũng vậy, này các tỳ-khưu, phàm có thọ gì thuộc quá khứ, vị lai, hiện tại, hoặc nội hay ngoại, hoặc thô hay tế, hoặc liệt hay thắng, hoặc xa hay gần, tỳ-khưu nhìn chuyên chú, như lý quán sát thọ ấy. Do tỳ-khưu nhìn chuyên chú, như lý quán sát nó, thọ ấy hiện rõ ra là trống không, hiện rõ ra là rỗng không, hiện rõ ra là không có lõi cứng. Làm sao, này các tỳ-khưu, lại có lõi cứng trong thọ được?
[3. Tưởng]
“Ví như, này các tỳ-khưu, trong tháng cuối mùa hạ, vào đúng giữa trưa đứng bóng, một ráng mặt trời rung động hiện lên. Một người có mắt nhìn chuyên chú, như lý quán sát nó. Do người ấy nhìn chuyên chú, như lý quán sát, nên ráng mặt trời ấy hiện rõ ra là trống không, rỗng không, không có lõi cứng. Làm sao lại có lõi cứng trong ráng mặt trời được?
“Cũng vậy, này các tỳ-khưu, phàm có tưởng gì thuộc quá khứ, vị lai, hiện tại, hoặc nội hay ngoại, hoặc thô hay tế, hoặc liệt hay thắng, hoặc xa hay gần, tỳ-khưu nhìn chuyên chú, như lý quán sát tưởng ấy. Do tỳ-khưu nhìn chuyên chú, như lý quán sát nó, thọ ấy hiện rõ ra là trống không, hiện rõ ra là rỗng không, hiện rõ ra là không có lõi cứng. Làm sao, này các tỳ-khưu, lại có lõi cứng trong tường được?
[4. Các hành]
“Ví như, này các tỳ-khưu, một người cần có lõi cây, tìm cầu lõi cây, đi tìm lõi cây, cầm cái búa sắc bén đi vào ngôi rừng. Ở đây, người ấy thấy một cụm cây chuối lớn, mọc thẳng, mới lớn, cao vút. Người ấy chặt rễ cây ấy. Sau khi chặt rễ, người ấy chặt ngọn. Sau khi chặt ngọn, người ấy lột vỏ chuối ngoài. Khi lột vỏ chuối ngoài, giác cây còn tìm không được, tìm đâu cho có được lõi cây? Một người có mắt nhìn chuyên chú, như lý quán sát cụm chuối ấy. Khi người ấy nhìn chuyên chú, như lý quán sát cụm chuối ấy, cụm chuối ấy hiện rõ ra là trống không, hiện rõ ra là trống rỗng, hiện rõ ra là không có lõi cây. Làm sao lại có lõi cây trong cụm chuối được?
“Cũng vậy, này các tỳ-khưu, phàm các hành gì thuộc quá khứ, vị lai, hiện tại, hoặc nội hay ngoại, hoặc thô hay tế, hoặc liệt hay thắng, hoặc xa hay gần; tỳ-khưu nhìn chuyên chú, như lý quán sát các hành ấy. Khi người ấy nhìn chuyên chú, như lý quán sát, các hành ấy hiện rõ ra là trống không, hiện rõ ra là trống rỗng, hiện rõ ra là không có lõi cây. Làm sao, này các tỳ-khưu, lại có lõi cây trong các hành được?
[5. Thức]
“Ví như, này các tỳ-khưu, một ảo thuật sư hay đệ tử một ảo thuật sư, tại ngã tư đường bày trò ảo thuật. Một người có mắt nhìn chuyên chú, như lý quán sát trò ảo thuật ấy. Do người ấy nhìn chuyên chú, như lý quán sát, ảo thuật ấy hiện rõ ra là trống không, hiện rõ ra là trống rỗng, hiện rõ ra là không có lõi cứng. Làm sao, này các tỳ-khưu, lại có lõi cứng trong ảo thuật được?
“Cũng vậy, này các tỳ-khưu, phàm thức gì thuộc quá khứ, vị lai, hiện tại, hoặc nội hay ngoại, hoặc thô hay tế, hoặc liệt hay thắng, hoặc xa hay gần; tỳ-khưu nhìn chuyên chú, như lý quán sát thức ấy. Khi người ấy nhìn chuyên chú, như lý quán sát, thức ấy hiện rõ ra là trống không, hiện rõ ra là trống rỗng, hiện rõ ra là không có lõi cây. Làm sao, này các tỳ-khưu, lại có lõi cây trong thức được?
[6. Giải thoát]
“Thấy vậy, này các tỳ-khưu, vị đa văn thánh đệ tử nhàm chán đối với sắc, nhàm chán đối với thọ, nhàm chán đối với tưởng, nhàm chán đối với các hành, nhàm chán nhàm chán đối với thức. Do nhàm chán, vị ấy ly tham. Do ly tham, vị ấy giải thoát. Trong sự giải thoát, trí khởi lên: ‘Ta đã giải thoát. Sinh đã tận, phạm hạnh đã thành, những việc nên làm đã làm, không còn trở lui trạng thái này nữa’.”
Thế Tôn thuyết như vậy. Bậc Thiện Thệ sau khi nói như vậy, bậc Ðạo Sư lại nói thêm:
“Sắc ví với đống bọt,
Thọ ví bong bóng nước,
Tưởng ví ráng mặt trời,
Hành ví với cây chuối,
Thức ví với ảo thuật,
Ðấng bà con mặt trời,
Ðã thuyết giảng như vậy.
“Nếu như vậy chuyên chú,
Như lý chân quán sát,
Như lý nhìn các pháp,
Hiện rõ tánh trống không.
“Bắt đầu với thân này,
Bậc Ðại Tuệ thuyết giảng,
Ðoạn tận cả ba pháp,
Thấy sắc bị quăng bỏ.
“Thân bị quăng, vô tri,
Không thọ, sức nóng, thức,
Bị quăng đi, nó nằm,
Làm đồ ăn kẻ khác.
“Cái thân liên tục này,
Ảo sư, kẻ ngu nói,
Ðược gọi kẻ sát nhân,
Không tìm thấy lõi cây.
“Hãy quán uẩn như vậy,
Vị tỳ-khưu tinh cần,
Suốt cả đêm lẫn ngày,
Tỉnh giác, chánh tư niệm.
“Hãy bỏ mọi kiết sử,
Làm chỗ mình nương tựa,
Sống như lửa cháy đầu,
Cầu chứng cảnh bất động.”
– Kinh Ví Dụ Bọt Nước (SN 22.95)
*
SIMILE OF THE LUMP OF FOAM
[1. Form]
On one occasion the Blessed One was dwelling at Ayojjhā on the bank of the Ganges River. There the Blessed One addressed the monks: “Suppose, monks, this Ganges River would carry along a great lump of foam. A clear-sighted man would see it, ponder it, and thoroughly investigate it. As he does so, it would appear to him to be void, it would appear hollow, it would appear insubstantial. For what substance could there be in a lump of foam?
“So too, monks, whatever form there is, whether past, future, or present, internal or external, gross or subtle, inferior or superior, far or near: a monk sees it, ponders it, and thoroughly investigates it. As he does so, it appears to him to be void, it appears hollow, it appears insubstantial. For what substance could there be in form?
[2. Feeling]
“Suppose, monks, in the autumn, when the sky is raining with big raindrops falling, a water bubble arises and ceases on the water’s surface. A clear-sighted man would see this, ponder it, and thoroughly investigate it. As he does so, it would appear to him to be void, it would appear hollow, it would appear insubstantial. For what substance could there be in a water bubble?
“So too, monks, whatever feeling there is, whether past, future, or present, internal or external, gross or subtle, inferior or superior, far or near: a monk sees it, ponders it, and thoroughly investigates it. As he does so, it appears to him to be void, it appears hollow, it appears insubstantial. For what substance could there be in feeling?
[3. Perception]
“Suppose, monks, in the last month of the hot season, at midday, a mirage shimmers. A clear-sighted man would see this, ponder it, and thoroughly investigate it. As he does so, it would appear to him to be void, it would appear hollow, it would appear insubstantial. For what substance could there be in a mirage?
“So too, monks, whatever perception there is, whether past, future, or present, internal or external, gross or subtle, inferior or superior, far or near: a monk sees it, ponders it, and thoroughly investigates it. As he does so, it appears to him to be void, it appears hollow, it appears insubstantial. For what substance could there be in perception?
[4. Volitional activities]
“Suppose, monks, a man needing heartwood, seeking heartwood, wandering on a search for heartwood, would take a sharp axe and enter a woods. There he would see a large plantain trunk, straight, fresh, without an inflorescence. He would cut it down at the root, cut it off at the crown, and unroll the coil. As he unrolls the coil, he would not find even softwood; how then heartwood? A clear-sighted man would see this, ponder it, and thoroughly investigate it. As he does so, it would appear to him to be void, it would appear hollow, it would appear insubstantial. For what substance could there be in a plantain trunk?
“So too, monks, whatever volitional activities there are, whether past, future, or present, internal or external, gross or subtle, inferior or superior, far or near: a monk sees them, ponders them, and thoroughly investigates them. As he does so, they appear to him to be void, they appear hollow, they appear insubstantial. For what substance could there be in volitional activities?
[5. Consciousness]
“Suppose, monks, a magician or a magician’s apprentice were to display a magical illusion at a crossroads. A clear-sighted man would see this, ponder it, and thoroughly investigate it. As he does so, it would appear to him to be void, it would appear hollow, it would appear insubstantial. For what substance could there be in a magical illusion?
“So too, monks, whatever consciousness there is, whether past, future, or present, internal or external, gross or subtle, inferior or superior, far or near: a monk sees it, ponders it, and thoroughly investigates it. As he does so, it appears to him to be void, it appears hollow, it appears insubstantial. For what substance could there be in consciousness?
[6. Liberation]
“Thus seeing, monks, the learned noble disciple becomes disenchanted with form, disenchanted with feeling, disenchanted with perception, disenchanted with volitional activities, disenchanted with consciousness. Being disenchanted, he becomes dispassionate. Through dispassion he is liberated. In regard to what is liberated, the knowledge occurs thus: ‘Liberated.’ He understands: ‘Finished is birth, the spiritual life has been lived, what had to be done has been done, there is no further for this state of being.’”
This is what the Blessed One said. Having said this, the Fortunate One, the Teacher, further said this:
Form is like a lump of foam,
feeling like a water bubble;
perception is like a mirage,
volitions like a plantain trunk,
and consciousness like an illusion:
so explained the Kinsman of the Sun.
However one may ponder it
and thoroughly investigate it,
it appears but hollow and void
when one views it carefully.
With reference to this body
the One of Broad Wisdom has taught
that with the abandoning of three things
one sees this form discarded.
When vitality, heat, and consciousness
depart from this physical body,
then it lies there cast away:
food for others, without volition.
Such is this continuum,
this illusion, beguiler of fools.
It is taught to be a murderer;
here no substance can be found.
A monk with energy aroused
should look upon the aggregates thus,
whether by day or at night,
comprehending, ever mindful.
He should discard all the fetters
and make a refuge for himself.
Let him practice as with head ablaze,
aspiring for the imperishable state.
– Pheṇapiṇḍūpama sutta (SN 22.95)